Gió đêm thổi qua, lạnh thấu tâm can.
Long Y Hoàng cố gắng thoát ra khỏi cung điện đang náo nhiệt, ồn ào
kia, đi tới hậu hoa viên yên bình, gió thổi không ngừng, nhưng cảm giác
lạnh như băng đó lại có thể làm cho nàng tỉnh ra.
Đã là không thể, thì đừng hi vọng xa vời, như vậy nào có nghĩa gì ?
Long Y Hoàng đi theo ánh trăng quanh hồ, châu trâm vàng ngọc trên
đầu nàng thật đẹp, gió thổi vào lá cây phát ra những tiếng sàn sạt, tâm
can nàng từ từ bình phục thoát khỏi đau đớn, nàng muốn bản thân tranh
thủ quên đi áp lực hôn lễ vừa rồi, chú ý tập trung vào cảnh vật trước
mắt. Nhưng, nàng không làm được.
Chiều nay Phượng Ly Uyên tân hôn, chắc chắn là có động phòng, nàng
biết, chỉ có thể là dưới một mảnh đỏ mập mờ lãng mạn…hắn và Vân Phượng
Loan ngồi đối diện uống rượu giao bôi, sau đó ngã xuống, tận hưởng đêm
xuân.
Nàng trầm lặng nhìn mặt hồ, trước mắt nàng đã phủ kiến nước, nhắm
mắt lại, lập tức cảm thấy có gì đó ôn nhuận trước mặt, lau đi, mu bản
tay cũng ướt đẫm, là mùi đau khổ.
Nàng tựa vào một thân cây ven hồ, cắn môi, mu bàn tay cố ngăn dòng
nước sắp chảy xuống kia, nhưng là không thể, ôn nhuận, mang theo thương
cảm cùng đau khổ từ từ lăn trên má nàng.
Long Y Hoàng nghĩ rằng cái gì nàng cũng không quan tâm, lúc quay
lưng với Phượng Trữ Lan, nàng cũng chưa từng đau khổ như vậy,mà bây giờ, đột nhiên cảm giác đau tột cùng, tâm can nàng bỗng chốc hóa đá.
Từ bao giờ, yêu lại khắc cốt ghi tâm như vậy, muốn dừng mà không thể.
« Bính ! » Thanh âm bình sứ bị vỡ từ xa vang lên.
Long Y Hoàng cả kinh, từ từ quay lại nhìn…trong bóng tối, cách đố
không xa hiện lên một thân ảnh cô tịch đơn côi, mà bên cạnh là chiếc
bình đã vỡ, xem ra là một bình rượu.
Long Y Hoàng lau đi nước mắt chua xót trên mặt, nhìn kỹ người kia,
một mảnh đỏ như lửa, mặc dù không thể thấy dung mạo nhưng nàng cũng đoán được là ai.
Tại sao..lại trùng hợp như thế ? Lúc này hắn đáng lẽ phải động phòng cùng tân nương rồi chứ ?
Long Y Hoàng không dám gây tiếng động, nàng ngừng thở một lúc, từ từ nhắc váy phượng lên, yên lặng rời đi.
“Phần phật!” Nhánh cây đột nhiên run lên,mặt người kia trong nháy
mắt hóa thành màu đỏ, nhanh như chớp bay đến trước mặt Long Y Hoàng,
khiến nàng không khỏi kinh sợ.
Bị người đột nhiên xuất hiện giữ lại,Long Y Hoàng theo bản năng lùi
sau vài bước, nhìn rõ lại mặt Phượng Ly Uyên, tiếng nói có chút khó
khăn, không thể không thấp giọng hỏi : « Duệ vương ? Sao ngài lại ở
đây…không tiếp tân nương sao ? »
Phượng Ly Uyên không trả lời, hắn tiến sát Long Y Hoàng, Long Y
Hoàng cảm nhận rõ ràng mùi rượu trên người hắn, trong lòng có chút bối
rối, lại lui về sau : « Duệ vương, ngài đã say rồi… »
Nàng đột nhiên khựng lại, không thể lùi nữa, phía sau đã là một thân cây, nhìn Phượng Ly Uyên không nói câu nào mà chỉ ngày càng sát lại
nàng,nàng xoay người tháo chạy, nhưng bị hắn nắm chặt cổ tay, sau đó kéo cả người nàng, khi nàng vừa quay đầu lại, hắn vẫn không buông tha nàng, lập tức sát hơn, không chút ôn nhu chiếm lấy môi nàng.
“Phượng… Phượng Ly Uyên!” Hắn quá thô bạo khiến nàng đau, không chỉ
thân thể, mà tâm nàng đau hơn, Long Y Hoàng dùng sức đẩy hắn, đôi mắt
sưng đỏ vì khóc trơ lên nhìn hắn : « Ngươi hãy để ta yên ! »
Phượng Ly Uyên nhìn nàng, không kiêng dè, đôi mắt mơ hồ, khóe miệng
vẫn còn dấu vết ảm đạm, hắn chỉ yên lặng nhìn Long Y Hoàng, vẫn là ánh
mắt ôn nhu có quá nhiều quyến luyến yêu thương đó, thân thể nàng cứng
đờ, tình tình vừa rồi cũng lặng xuống không ít, thật lâu, thấy Phượng Ly Uyên không nói gì , nàng mới kéo tay hắn ra : « Vương gia, ngài lúc
này không thích hợp chạy trốn..hãy mau trở về phòng đi, đừng làm tân
nương đợi lâu. »
“Y Hoàng, nàng không muốn như vậy ? »Hắn đột nhiên hỏi.
Long Y Hoàng quay đầu tránh ánh mắt hắn : « Không có ! »
“Ân… Cũng đúng, hiện tại Phượng Trữ Lan đối xử với nàng tốt nhue
vậy, nàng cũng không cần nhớ đến ta, ban đầu vì chịu ủy khuất nên mới
tới tìm ta mua vui, hôm nay ta ngay cả một chút giá trị cũng không
có. » Phượng Ly Uyên cười khổ.
« Ân.. » Long Y Hoàng mơ hồ trả lời , tránh né câu hỏi của hắn.
Phượng Ly Uyên nghiêng mặt đi, từ từ nhắm mắt lại, lông mi cong dài
của hắn che đi ánh mắt như vầng trăng xa xôi sâu thẳm kia, tình sâu vô
hạn, không còn thô bạo như trước, hắn nhẹ nhàng hôn lên môi Long Y
Hoàng, từ từ tiến tới, sau đó triền miên.
Long Y Hoàng kinh hãi, nguyên bổn muốn thoát khỏi vòng tay ấm áp của hắn, nhưng thử mấy lần đều không được, sau đó nàng cảm giác Phượng Ly
Uyên đang rất cố gắng, hắn ôm nàng lâu như vậy khiến nàng cảm thấy bất
an, nàng lại hóa đá, sau đó nhắm mắt lại, không hùa theo, không phản
kháng, chỉ là theo bản năng cũng bão trụ hắn…
Sau khi hôn nàng xong, Phượng Ly Uyên thả lòng Long Y Hoàng ra, hai
người bình tĩnh lại, Long Y Hoàng mở mắt, nhìn vầng trăng tàn trên trời, nước mắt một lần nữa chảy xuống.
“Y Hoàng… Lần cuối cùng… »Phượng Ly Uyên ôm nàng, nhẹ nhàng thầm thì vào tai nàng.
« Ân.. » Long Y Hoàng trả lời một tiếng, không biết nên nói gì, chỉ
cùng hắn nhìn trời đêm dày đặc kia, thực đẹp, nhưng không trọn vẹn.
“Y Hoàng, ta yêu nàng.” Mắt Phượng Ly Uyên bắt đầu đỏ.
« Ân… » Long Y Hoàng cắn chặt môi.
« Y Hoàng nhắm mắt lại có được không ? »Phượng Ly Uyên cười nói.
Long Y Hoàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại,dần dần…nàng cảm thấy hắn đang từ từ buông tay..áp lực bên người cũng dần biến mất…nàng vẫn nhắm mắt.
Một trận gió lạnh thổi qua, đã không còn vòng tay ấm áp đó nữa, gió lạnh thấu xương nhưng không lạnh bằng trái tim nàng..trước mắt, một cảnh
tượng hiu quạnh thê lương, không còn một chút dấu vết có người từng ở
đây.
Nước mắt khẽ lăn xuống, không vương vấn rơi thẳng xuống.
Có lẽ hắn đã trở về..có lẽ đây chỉ là một trờ đùa.
Nhưng nàng đã đợi không biết bao lâu, mãi cho đến khi Phượng Trữ Lan tìm được nàng, Phượng Ly Uyên cũng không xuất hiện nữa.
Nàng mờ mịt đi theo Phượng Trữ Lan về, như người mất hồn, ở lễ điện
cũng không có hình bóng hắn, người ta nói, hắn đã sớm tránh tai mắt
người ngoài đi về động phòng rồi.
Sau khi Phượng Trữ Lan tìm được nàng rồi, liền nắm chặt không buông
tay nàng, hắn thấy nàng hai mắt vô thần, quát người đang trợn mắt nhìn
nàng : « Không thấy thái tử phi đang mệt sao, đừng nói nhiều, đi mau ! »
Người kia tự nhủ không thú vị thậm chí lại bị Phượng Trữ Lan tức giận..trước tiên phải bảo vệ tính mạng đã.
Hắn nắm tay Long Y Hoàng thật chặt, năm ngón tay đan vào nhau, Long Y Hoàng bất đắc dĩ cũng phải nắm tay hắn, vẫn im lặng, Phượng Trữ Lan
nói : « Ta thấy nàng mệt rồi, không bằng nghỉ ngơi đi ta cũng muốn nghỉ
ngơi rồi. »
Long Y Hoàng không bộc lộ cảm xúc gì, giống như một bức tượng gỗ, Phượng Trữ Lan nhẹ nhàng đưa nàng về phòng.
Lúc này nàng vô phương tự hỏi, không nghĩ được gì ngoài cảnh động
phòng của Vân Phượng Loan và Phượng Ly Uyên, dung hợp lẫn nhau hưởng thụ đêm xuân ân ái.
Bất tri bất giác,Long Y Hoàng đã được Phượng Trữ Lan đưa vào tẩm
cung, hắn phân phó cung nữa, để Long Y Hoàng ngồi trên giường, sau đó
bỏ tay mình ra : « Nếu nàng thấy khó chịu có thể nói ra, không cần giữ
mãi trong lòng. »
Long y hoàng chỉ cúi đầu, không nói gì, Phượng trữ lan nhìn nàng
cũng trầm mặc thật lâu, hắn vươn tay,gỡ đám trang sức trên đầu Long Y
Hoàng xuống, tóc đen hạ xuống quăng trâm cài Kim Tử tới bàn trang điểm
nói : « Nàng ngủ đi trễ rồi. »
“Ta… Không muốn ” Long y hoàng cuối cùng có phản ứng, nàng đứng lên, tóc rối bù, đi tới bàn trang điểm, theo thói quen lấy ra một tờ giấu
cùng hiếu kinh rất dày, từ từ mài mực, chấp bút bắt đầu viết hiếu kinh.
Không biết thói quen dưỡng thành đã trở thành thói quen khi nào,
nàng chỉ cần tâm trạng không tốt, liền mang hiếu kinh ra chép, luôn rất
có hiệu quả, nhìn thấy hiếu kinh nàng như nhìn thấy được ở bên cạnh mẫu
thân, được mẫu thân bảo vệ , vĩnh viễn không buồn không lo.
“Nàng không cần như thế, dù nàng có đối tốt với hắn ,hắn cũng không
hiểu, bây giờ nàng chính là đang đối xử tệ với mình đấy, chẳng phải
là..nàng là người thiệt thòi nhất sao ? hơn nữa, hôm nay hắn động phòng
hoa chúc, hắn sao có thể bỏ tân nương của hắn một mình ? »Phượng Trữ Lan khuyên nhủ nàng.
“Ân, đó là chuyện của hắn… Ta là thật sự không quan tâm, Phượng Trữ
Lan, nếu ảnh hưởng tới ngươi, thì hãy ngủ trước đi, khi nào ta mệt ta sẽ ngủ sau. » Long Y Hoàng quay qua đọc sách tiếp,không thèm liếc nhìn
Phượng Trữ Lan.
Phượng Trữ Lan biết nếu theo tính tình Long Y Hoàng, thì hắn không
thể khuyên nhủ được, suy nghĩ một chút, hắn đi tới giá sách, lấy xuống
cuốn thật dày ,ngồi xuống cái ghế bên cạnh từ từ xem.
“Ngươi không cần như vậy,ta có thể tự giải quyết mọi chuyện. » Long Y Hoàng để bút xuống, nói với hắn.
« Nếu để thê tử của mình khổ cực ,còn mình đi ngủ trước, chuyện này
đồn ra ngoài, thật không biết người khác sẽ nói sao. » Phượng Trữ Lan
gằn từng tiếng nói, vừa chăm chú đọc sách, sau đó đáp : « Hơn nữa ta
cũng thích đọc sách, nàng không cần lo . »
“Phượng Trữ Lan, ” Long Y Hoàng nhìn hắn với bộ mặt khinh bỉ : « Ngươi có thể nói thế sao, một lý do ngớ ngẩn. »
« Đối với người như nàng, cũng không cần lý do hoàn hảo, trong lòng hiểu rõ là tốt rồi. »Phượng Trữ Lan nói.
« Ta thật đúng là không có tiếng nói chung, cái gì cũng có thể để chung một chỗ. » Long Y Hoàng giận dữ.
Phượng Trữ Lan không để ý tới nàng, trầm mặc, Long Y Hoàng trừng hắn, hắn vẫn trầm mặc.
Trừng một lúc mắt đã đau, Long Y Hoàng cúi xuống tiếp tục chép sách, đột nhiên, một câu nói của Phượng Trữ Lan khiến nàng đột nhiên dừng
bút.
Phượng Trữ Lan nói : « Ta biết nàng tâm tình không tốt, hiện tại
chắc chắn là vì PHượng Ly Uyên, bây giờ hắn đang động phòng, vừa rồi là
hắn đã bỏ nàng lại rừng cây ? »
Long Y Hoàng đầu tiên là sững sờ, nhìn nhìn lại vẻ mặt không đau
khổ của Phượng trữ lan, nắm bút suy nghĩ thật lâu, vẫn duy trì một tư
thế.
Cuối cùng nàng bỏ bút xuống, nhấc váy chạy tới giường nằm xuống, nhắm mắt lại lạnh lùng nói : « Ta không cần hắn. »
Phượng Trữ Lan không trả lời, Long Y Hoàng cảm thấy hắn đã tìm được
tử huyệt của mình, lấy tĩnh trì bạo, bách thí bách linh mà cơn tức của
nàng tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, sau đó thì không thèm nghĩ nữa…
Không biết đã qua bao lâu, Long Y Hoàng nguyên bổn thần trí bị phẫn
nộ chi phối dần dần cũng khá hơn,trong lúc mông lung, nàng cảm thấy mình như đang mơ, nhưng là dưới chân giường hơi trầm xuống lập tức đánh thức nàng.
Long Y Hoàng tỉnh, nhưng không mở mắt, sau đó nàng rõ ràng cảm thấy
có một người đang nằm cạnh nàng, mùi thơm nhàn nhạt đó lan tỏa khắp
phòng.
Không cần nghĩ nhiều,chắc chắn là Phượng Trữ Lan.
Theo bản năng nàng khẽ chuyển mình, động tác nhỏ đó cố gắng không
làm kinh động hắn, nhưng không lâu sau, liền cảm thấy có người đang kéo
chăn đắp cho nàng, kéo tay đang ở ngoài của nàng vào trong, sau đó xoay
người sang chỗ khác, không có động tĩnh gì nữa.
Nếu như không phải trước kia hắn từng làm những chuyện không tốt với nàng, khúc mắc giữa nàng và hắn nhất định cũng không sâu như vậy.
Chính là, mọi chuyện đã làm đều không thể cứu vãn được những vết
thương hắn đã để lại cho nàng, vĩnh viễn nàng đều có ngăn cách với hắn.
Long Y Hoàng hơi mở mắt, sau đó lại nhắm lại ngay, nhanh chóng rơi vào những giấc mơ.
Ngày thứ hai, thật kỳ lạ, không có ai gọi nàng mà để nàng ngủ một
mạch sau đó tự tỉnh, rất thoải mái, tâm tình cũng tốt lên không ít.
Nàng nhìn qua, trong phòng không có người, Phượng Trữ Lan không có ở đây, cung nữ cũng không có, lòng hiếu kỳ nổi lên, nàng bước xuống
giường, đẩy cửa ra.
Phượng Trữ Lan đang đứng ở lan can trước cửa, nhìn phong cảnh dưới
lầu, nghe thấy tiếng mở cửa hắn xoa người : « Nàng tỉnh rồi sao ? »
« Ân, tâm trạng ta đã tốt hơn nhiều rồi. »Mặc dù vẫn nghĩ tới Phượng Ly Uyên, nhưng không còn đau lòng, Long Y Hoàng đi tới bên cạnh hắn,
cũng nhìn xuống dưới : « Ngươi đang nhìn gì vậy ? » ”Không có gì, nàng sẽ không thấy hứng thú đâu. »Phượng Trữ Lan đáp lại.
Long Y Hoàng dừng lại, nàng muốn xem đó là cái gì.Ở dưới đó..trên
con đường nhỏ của hoa viên, một tên ma ma lâu năm đang cầm một cái đĩa
đỏ thẫm, dẫn theo một đoàn cung nữ đi về phía tẩm cung hoàng hậu, mà ở
trong đĩa nàng đang cầm, bày một cái bạch lăng, ở giữ bạch lăng, là một
cánh hoa..giống như vết máu. Tân nương phá thân, phải đem chứng cớ trình hoàng hậu lấy chứng minh bạch.
« Ai nha…vậy gia đây chính là lạc hồng thật, cái này chúng ta lúc đầu cũng đã lấy vết máu thay thế. »Long Y Hoàng tự giễu nói.
« Việc đó không cần nhắc lại. »Phượng Trữ Lan nói.
“Ân, có lẽ trong lòng ngươi mọi việc đã qua , nhưng ta nhất thời vẫn chưa quên được…Phượng Trữ Lan, ta đã nói, ta là người lòng dạ hẹp hòi,
rất dễ mang thù. » Long Y Hoàng cười nói.
Nàng đứng trước lan can cười, cười nửa miệng, rồi lại ảm đạm, như có điề gì suy nghĩ nàng nhìn xa xăm nơi tẩm cung Phượng Ly Uyên, cuối
cùng, độ cung của khóe miệng lại biến mất.
Nàng chưa bao giờ gặp vợ chồng tân hôn trước đây , sau khi động
phòng tình cảm rất tốt, lập tức cùng du sơn ngoạn thủy, đó là chuyện
tưởng chừng không có khả năng, nhưng hiện tại , tại hoa viên cách đó
không xa có hai người đang cùng nhau ngắm cảnh, hấp dẫn sự chú ý của
nàng.
Phượng Ly Uyên cùng Vân Phượng Loan, hai người này phá bỏ quy luật,
hiện tại, hai người đó như keo sơn tản bộ ở hoa viên, rất ân ái, Phượng
Ly Uyên tựa hồ đang giới thiệu toàn bộ hậu cung với nàng, mà nàng thỉnh
thoảng làm mặt quỷ, bộ dáng tinh nghịch, Long Y Hoàng có thể thấy bọn họ đang nói cười rất vui vẻ.
Đột nhiên cảm giác được ánh mắt có điểm khô khốc, nàng xoa xoa, cười khổ nói: “A… Như vậy không chịu thua kém a, còn tưởng rằng ngươi rất
kiêu ngạo nữa.”
“Ngươi không nên nhìn , vào đi thôi, rửa mặt sau đó ăn sáng.” Phượng Trữ Lan thu ánh mắt, chuẩn bị mang nàng đi, nhưng Long Y Hoàng bất
động.
Nàng chỉ nhìn Phượng Ly Uyên đang chơi cùng Vân Phượng Loan, nói :
« Nhìn vợ chồng người ta như vậy..tình cảm tốt như vậy, ta đã sớm nói
rằng bọn họ rất xứng đôi, Loan Phượng quả là trời sinh… »
Câu nói phía sau, dường như không còn sức, Phượng Trữ Lan không đành lòng nghe nữa, hắn lạnh lùng nói : « Đừng nhìn ! Về phòng thôi. »
Long y hoàng không để ý đến hắn, bất động , ánh mắt nàng vẫ ìn ra xa nơi Phượng Ly Uyên kia, đột nhiên bọn họ dừng lại, Vân Phượng Loan đi
tới trước mặt Phượng Ly Uyên không biết nói gì khiến Phượng Ly Uyên bất
động, sau đó Vân Phượng Loan hơi kiễng châ nhẹ nhàng hôn lên môi hắn,
sau đó làm bộ dạng tinh nghịch, cùng Phượng Ly Uyên chơi trò đuổi bắt….
Nhưng là nàng không có võ công, làm sao có thể thắng được khinh công
thượng thừa của Phượng ly uyên? Chỉ chốc lát, cả người nàng bị ôm lấy,
Phượng Ly Uyên nghiêng đầu, trừng phạt nàng bằng một nụ hôn, không để
nàng thở, Vân Phượng Loan từ chối một hồi,sau đó thở dài, vòng tay ôm cổ hắn.
Hai người giữa ban ngày ban mặt…Không quan tâm người bên ngoài, biểu hiện ra mặt vợ chồng mới cưới mặn nồng. ”Tốt rồi, so với bên cạnh ta, bên cạnh nàng hạnh phúc là tốt nhất
…chỉ thấy bộ dạng chàng cau mày…Phượng Ly Uyên chàng vui vẻ là tốt
rồi..ta-Long Y Hoàng cũng không có ước vọng gì hơn. » Long Y Hoàng nhìn
họ cười, thanh âm trở nên nghẹn ngào, nàng lắc đầu, tựa hồ nhắc nhở bản
thân thanh tỉnh, cuối cùng xoay người trở về phòng rửa mặt thay quần áo.
Phượng Trữ Lan cũng đi vào: “Y Hoàng, hắn chỉ là nhìn không thấy mọi chuyện nàng làm.”
Long Y Hoàng lắc đầu, nói: “Ta vì hắn làm tất cả, cũng chỉ vì muốn
hắn bình an thôi,không phải vì muốn hắn cảm kích, chỉ cần hắn không sao
ta cái gì cũng không quan tâm. »
« Nàng làm như vậy, sớm muộn cũng sẽ điên mất thôi. » Phượng Trữ Lan nói.
“Phải… Điên là tốt nhất, điên rồi không cần lo lắng nhiều chuyện như vậy , cái gì cũng không cần xen vào, như đóa hồng liên kia, không còn
đau khổ, mà ngươi ? Phượng Trữ Lan ngươi có thể bỏ mặc ta không, ta tự
sinh tự diệt, ngươi không phải luôn muốn ta biến mất sao ?Như thế, ngươi không nên khuyên ta mới đúng. »Long Y Hoàng cười nói, vân đạm phong
khinh đó là lúc nàng đau lòng nhất, thực đau xót thay !
“Nàng vì hắn, trở mặt với mẫu hậu, không biết sau này mẫu hậu sẽ đối đãi thế nào, nhưng bây giờ hắn vẫn mặc kệ nàng. »Phượng Trữ Lan đi tới
bên người nàng, tiếp tục khuyên : « Nàng không cần vì hắn hi sinh bản
thân, như vậy cũng chẳng được gì. »
Long y hoàng cầm lấy lược chải đầu, nhìn bộ dạng mình trong gương,
đột nhiên cười : « Phượng Trữ Lan, tối hôm qua..hắn nhất định rất ôn nhu với Vân Phượng Loan đúng không ?Tuyệt không để nàng đau khổ, hắn là
người tỉ mỉ như vậy, sao có thể để thê tử của mình chịu ủy khuất . Vân
Phượng Loan cũng là người tốt, không như ta, ta nhất đinh đã làm rất
nhiều điều xấu, lòng dạ quá độc ác, khiến người ta cảm thấy chán ngán,
ta không thể bằng được nàng..chẳng trách Phượng Ly Uyên thích nàng như
vậy, sớm muộn rồi sẽ quên ta ?Đơn giản ta chỉ là một giấc mộng… »
Editor :Tinh Dạ Tử Yên.