Trong động đất đen thui, đưa tay không thấy năm ngón.
“Lão đại, thế nào ta lại có cảm giác có chút quỷ dị?” Thanh niên Nhị Khuyết nhún nhún cái mũi, đưa tay kéo ống tay áo của Nạp Lan Yên đang đi phía trước, cúi thân mình nói nhỏ, “Ta đã đi thời gian dài như vậy, thế nhưng cũng không gặp phải một cơ quan nào, không phải chúng ta đi sai đường chứ?”
Nạp Lan Yên dừng lại bước chân, lấy ra túi nước uống mấy ngụm nước, mắt liếc nhìn về phía Nhị Khuyết: “Ai nói không có cơ quan?”
Nhị Khuyết sửng sốt: “A? Có cơ quan?”
“Đương nhiên là có.” Hỏa Ly ngồi xổm trên đầu Nhị Khuyết giơ móng vuốt cho hắn một tát, chỉ chỉ nơi bọn họ mới vừa đi qua, “Ngươi nhìn chỗ kia.”
Nhị Khuyết nhìn lại, khóe miệng lập tức hơi hơi co rút: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Chỗ kia thế nhưng nằm một thi thể của người Địa Tinh tộc!
Hắn một đường đi theo bên người lão đại cũng chưa thấy lão đại động thủ nha!
Đầu ngón tay của Nạp Lan Yên nhẹ nhàng động, một cây ngân châm lóe ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén ở trong động đất tối đen, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên một độ cong: “Bọn họ hạ mê độc, ngươi đã quên ta yêu nhất chơi cái gì sao?”
Nhị Khuyết nhếch miệng vui vẻ: “Ách, ta suýt chút nữa đã quên công tích vĩ đại trước kia của lão đại ngươi ở phương diện này!” Vừa nói vừa một đường chạy chậm đến bên cạnh Địa Tinh tộc kia, “Ta còn không nhìn thấy qua Địa Tinh tộc chân chính đâu, chờ ta nhìn xem.”
Nạp Lan Yên nhíu mày, đứng ở tại chỗ không hé răng.
“Mẹ nó......”
Quả nhiên, không tới ba giây chợt nghe đến tiếng kêu kì quái của Nhị Khuyết.
Nạp Lan Yên không có ý tốt cười nói: “Thấy rõ ràng?”
Nhị Khuyết che miệng vẻ mặt trắng bệch lảo đảo đi tới, thê thê thảm thảm nói :“Lão đại, ngươi là cố ý đi......”
Thấp bé xấu xí, cả người dài đầy lông xanh, hơn nữa lúc hắn vừa mới kề sát vào xem, thế nhưng thấy rõ trong miệng Địa Tinh tộc kia chảy ra chất lỏng màu xanh biếc.....
Cái loại thể nghiệm thị giác đột nhiên này, quả thực không thể diễn tả bằng ngôn từ.
“Địa Tinh tộc vốn là như thế.” Nạp Lan Yên vỗ vỗ bả vai của Nhị Khuyết, “Lần này chúng ta thế nhưng là xông vào đại bản doanh của người ta, lần sau gặp mặt liền để ngươi tới giải quyết đi.”
Sớm thích ứng một chút.
Nhị Khuyết suýt chút nữa quỳ xuống, trời mới biết vẻ mặt của hắn có bao nhiêu đau khổ.
“Vô dụng, hừ!” Hỏa Ly lại quăng một móng vuốt đến Nhị Khuyết.
Nhị Khuyết nghiến răng nghiến lợi nắm chặt cái đuôi bên tai: “Có tin ta nhổ sạch lông của ngươi hay không?”
“Chờ ngươi đánh thắng được ta rồi nói sau.” Hỏa Ly vung đuôi vào mặt Nhị Khuyết, cao ngạo quay đầu.
“Chậc chậc.” Liêu ca ngồi xổm ở trên vai Nạp Lan Yên cười quái dị vài tiếng, “Hiện tại muốn đánh bại Hỏa Ly lão đại, Nhị Khuyết lão đệ ngươi vẫn là lại tu luyện thêm vài năm nữa đi.”
Nhị Khuyết trừng mắt hai mắt tròn vo, hung ác nói ra lời: “Các ngươi chờ đó cho thiếu gia ta!”
“Ta chờ!”
“Liêu ca đại nhân ở chỗ này chờ!”
Hai tiểu nhân nói xong cái mũi vểnh lên trời, đồng loạt không để ý tới thanh niên Nhị Khuyết.
Tiểu Bảo quấn thành một vòng vùi ở trên cổ tay của Nạp Lan Yên dựng thẳng huyết đồng (đôi mắt màu máu) nhàm chán liếc mắt nhìn mấy con một cái, phun ra lưỡi rắn liếm liếm chủ nhân nhà mình, so với đám người kia, quả nhiên là chủ nhân nhà mình đáng tin cậy hơn!
Nạp Lan Yên bất đắc dĩ nhìn mấy con vẫn luôn ầm ĩ không ngừng từ lúc vào trong động đất đến giờ, nhấc chân đạp vào cẳng chân của Nhị Khuyết: “Cẩn thận một chút, chú ý dưới chân.”
Nhị Khuyết hồng cái mũi nhu thuận gật gật đầu: “Lão đại, ngươi nói từ đầu nơi này đã không có cơ quan?” Ngón tay sờ soạng ở trên vách tường, chậc chậc nói, “Đừng nói, động đất này đào thật đúng là chuyên nghiệp, mai sau có thể mang theo mấy tên Địa Tinh tộc đi trộm mộ được đấy......”
Chỉ là ngẫm lại, còn có chút hưng phấn nhỏ.
Tuy rằng Nạp Lan Yên rất muốn phun Nhị Khuyết đặc biệt là ý tưởng của Nhị Khuyết một chút, nhưng mà cũng không thể cắn răng khen ngợi vận may đối với việc hắn sờ lung tung cũng sờ đến cơ quan!
Phốc! Phốc! Phốc!
Từng đạo nọc độc đột nhiên đánh úp lại từ bốn phương tám hướng, Nạp Lan Yên một tay túm Nhị Khuyết qua che ở trước người, một tay vận khởi Linh lực mạnh mẽ bỏ ra áo choàng đỡ toàn bộ nọc độc, nhắc tới Nhị Khuyết sau khi xoay người mấy cái an toàn rơi xuống vị trí an toàn, từ đầu tới cuối động tác đều sạch sẽ lưu loát không có chút dây dưa dài dòng.
Nhị Khuyết nuốt một ngụm nước miếng, trợn tròn hai mắt: “Thân nhân (người thân), ta đụng đến cơ quan sao?”
“Tranh thủ thời gian đi mua xổ số đi.” Nạp Lan Yên ném áo choàng nhiễm nọc độc vào không gian giới chỉ, giương mắt liền nhìn thấy Nhị Khuyết kia hai mắt bỗng dưng tỏa sáng rồi lại ảm đảm, khóe miệng co rút, “Ngươi thật đúng là tính mua xổ số à?”
Nhị Khuyết hít hít cái mũi, túm ống tay áo của Nạp Lan Yên không buông tay: “Lão đại, ngươi có biết , mỗi lần ta xui xẻo chỉ cần rút thưởng liền khẳng định trúng?”
“Cho nên nói ngươi là có thần may mắn trợ giúp nha.” Nạp Lan Yên bên môi tràn ra một chút tươi cười ấm áp yếu ớt, đầu ngón tay ở trên không trung nhẹ nhàng thoáng qua một cái, một tấm kim tệ xuất hiện ở lòng bàn tay, “Đoán trái phải, một trăm kim tệ, như thế nào?”
Trong động đất tối đen đưa tay cũng không thấy năm ngón, cũng có thể thấy rõ ánh mắt quá mức sáng ngời lúc này của Nhị Khuyết: “Được! Ta đoán là phải!”
Nạp Lan Yên cong ngón tay bắn ra, tay trái đặt kim tệ ở trong lòng bàn tay tay phải, dưới ánh mắt vạn phần chờ mong của Nhị Khuyết từ từ mở ra.
“Phải! Quả nhiên là phải!” Nhị Khuyết nhịn không được nhảy lên tại chỗ, nắm đấm vung lên một cái trên không trung, sau đó vươn hai tay mạnh mẽ ôm Nạp Lan Yên vào trong ngực, tựa đầu chôn ở trên vai của nàng, thân thể có chút run run.
Hình như có ấm áp lướt qua cổ, giọng bói rầu rĩ của Nhị Khuyết mang theo vài phần khóc nức nở, miệng không ngừng nghẹn ngào hai chữ: “Lão đại, lão đại, lão đại......”
Nhị Khuyết Nhị Khuyết, bởi vì hắn nhanh nhẹn tính cách thiếu dây mới bị huynh đệ tỷ muội trong đoàn đặt cho cái biệt hiệu như vậy.
Xét thấy hắn thường lấy hành vi của chính mình làm trò cười, Cửu muội đề nghị mỗi lần hắn xui xẻo là có thể đi thử mua một vé xổ số gì đó, kết quả thanh niên Nhị Khuyết còn thật sự chấp nhận đề nghị mà bắt đầu kiếp sống rối loạn của hắn, từ đó về sau đi lên một con đường thông suốt cuộc đời.
Mà bọn họ có đôi khi cùng nhau làm nhiệm vụ, nếu gặp phải loại tình huống này, lão đại sẽ xuất ra một đồng tiền xu để cho hắn đoán trái phải, xem có gặp đoán tất trúng (đoán là trúng) hay không! Có nhiều kiêu ngạo hay không!
Thế giới này rất xa lạ, một chút cũng không giống thế kỷ hai mươi mốt bọn hắn vốn quen thuộc.
Nhị Khuyết vẫn thiếu dây như trước, bởi vì có lão đại ở đây.
Nhị Khuyết vẫn là cảm thấy không chân thực, còn đang suy nghĩ sáng sớm nếu vẫn không tỉnh giấc hắn và lão đại sẽ bị Cửu muội bạo lực đá xuống giường, đi xuống tầng dưới nhìn thấy Kỳ Lân vừa lau nhà vừa cười nhạo bọn họ ngủ nướng, Hắc Thần cao lớn cường tráng mặc tạp dề màu hồng hình Hello Kitty mặt mũi tràn đầy xanh đen đang nấu cơm ở phòng bếp, Yêu Nghiệt đứng bên cạnh cửa sổ soi gương lập chí muốn luyện ra tám khối cơ bụng để trở thành tráng nam đệ nhất đoàn đội! Ừ, tuy rằng đại mỹ nam Yêu Nghiệt thắt lưng mềm dễ dàng đẩy ngã muốn luyện ra tám khối cơ bụng đúng là mơ mộng hơn cả việc có vẻ ngu ngốc là hắn muốn dẫn Địa Tinh tộc đi trộm mộ......
Nhưng……
Thật sự... Thật sự thật là nhớ bọn họ.
7 năm.
7 năm sống nương tựa lẫn nhau cùng nhau trải qua những lúc khó khăn nhất, bọn họ là huynh đệ tỷ muội, chiến hữu và thân nhân thân cận nhất của nhau.
Ai từng nghĩ trong một đêm, mọi người vĩnh viễn cách xa nhau, vĩnh viễn đau thương.
Nạp Lan Yên ôm Nhị Khuyết, nhẹ vỗ về phía sau lưng hắn, mấp máy miệng, lại không biết nên nói cái gì.
Sao có thể không nhớ?
Không biết qua bao lâu, Nhị Khuyết hấp hấp cái mũi, giọng nói buồn bực hờn dỗi: “Lão đại, như thế nào quần áo của ngươi lại hút nước thế?”
Nạp Lan Yên cong lên khóe miệng: “Bởi vì có tên ngu ngốc đang không ngừng rơi hạt đậu (lee: nước mắt đó).”
“Mới không phải ngu ngốc.” Nhị Khuyết phẫn nộ quay đầu, giữ chặt ống tay áo của Nạp Lan Yên đi về phía trước, “Đi thôi, ta không thể lãng phí thời gian.”
Ba con Hỏa Ly nhìn một màn ở trong mắt lại đều không có lên tiếng hỏi cái gì, chính là mơ hồ cảm thấy giữa hai người này quanh quẩn phần ăn ý và quan tâm kia, rất tốt, cũng làm cho chúng nó rất hâm mộ đấy.
Nạp Lan Yên không nhanh không chậm bước tới phía trước: “Nhị Khuyết, ngươi hiểu biết bao nhiêu với Địa Tinh tộc?”
Nhị Khuyết lắc lắc đầu: “Không có rõ ràng.”
“Trước mắt ta cũng chỉ thấy qua một Địa Tinh tộc, xác chết trên đường kia không tính.” Nạp Lan Yên khẽ nhíu mày, “Những Địa Tinh có diện mạo xấu xí kỳ thật chính là cấp thấp nhất trong Địa Tinh tộc, mà ở phía trên chúng nó còn có Địa Tinh sứ giả, Địa Tinh trưởng lão và Địa Tinh Vương tộc, ta xem trong sách viết mặc dù Địa Tinh sứ giả vẫn thấp bé như cũ, nhưng tướng mạo cũng là tinh xảo động lòng người, Địa Tinh trưởng lão và Địa Tinh Vương tộc còn lại là bất luận là kích thước thân thể hay là dung mạo đều không khác người thường, hơn nữa bất luận nam nữ không chỗ nào không phải là mỹ nhân.”
“Hả?” Nhị Khuyết gãi gãi đầu, trên mặt che kín vẻ khiếp sợ, “Không thể nào?”
“Thật là như vậy.” Nói chuyện là Hỏa Ly, dưới đáy mắt hồng bảo thạch lưu chuyển khinh thường và chán ghét với Địa Tinh tộc, “Tuy rằng ta vô cùng chán ghét chúng nó, nhưng không thể không thừa nhận dung mạo của Địa Tinh Vương tộc là bất kỳ chủng loại nào cũng đều không thể cùng so sánh đấy, bao gồm cả Tinh Linh tộc tự xưng là quang minh thánh khiết.”
Lúc nói ra tên Tinh Linh tộc, Hỏa Ly cũng vẫn là khinh thường, nhưng không có cảm giác chán ghét gì.
“Ôi chao!” Nhị Khuyết không khỏi phát sáng hai mắt, “Nhưng mà nếu nói như vậy, vậy Địa Tinh tộc chỉ cần thả một tiểu mỹ nhân ra, chẳng phải có thể chinh phục thế giới?”
“Nghĩ quá nhiều.” Liêu ca ‘phịch phịch’ cánh bay đến đậu trên đầu Nhị Khuyết, “Để cho Liêu ca đại nhân nói cho ngươi biết đi, trừ phi tòa thành trung tâm của Địa Tinh tộc bị diệt, nếu không Địa Tinh tộc trưởng lão và Vương tộc là tuyệt đối không cho phép bước ra khỏi lãnh địa một bước.”
“Nguyên nhân đâu?” Nhị Khuyết vuốt cằm, như thế nào Địa Tinh tộc trưởng lão và Vương tộc này lại chịu nghẹn khuất như vậy?
“Không rõ ràng lắm. Quy củ này đã có từ rất lâu trước kia.” Hỏa Ly nhìn về phía Nạp Lan Yên, hỏi: “Ngươi ở trong sách có hay không nhìn thấy chuyện về Địa Tinh tộc ở trong trận chiến chủng tộc năm đó?”
“Có.” Nạp Lan Yên vừa trả lời, vừa liếc mắt nhìn bốn phía chú ý mỗi một chỗ chung quanh, “Trên sách viết năm đó đoàn kết giữa Địa Tinh tộc cùng Thú tộc và Tinh Linh tộc liên tiếp bị tan vỡ, hai tộc đánh thẳng đến tòa thành trung tâm Địa Tinh Vương tộc, kết quả bị Địa Tinh Vương tộc giết chết luôn.”
Về phần quá trình hai tộc này như thế nào bị Địa Tinh Vương tộc giết chết không có ghi lại, nhưng trong bản ghi chép lại ghi lại rõ ràng một câu, là năm đó Thú tộc chi Vương (vua của Thú tộc) nói: Địa Tinh tộc, lừa thế nhân trăm ngàn năm.
Đây cũng là mục đích hành động quan trọng nhất của Nạp Lan Yên ở lần này, nàng muốn tự mình đi thăm dò một chút những Địa Tinh tộc nhìn như xấu xí ngoan độc lại giấu diếm thực lực trong sương mù kia.
“Chết luôn.” Hỏa Ly nhẹ rũ mắt xuống, ý tứ hàm xúc không rõ nở nụ cười, “Tiểu Yên, lúc này chúng ta cùng đi thăm dò một chút tòa thành trung tâm kia?”
Khóe miệng Nạp Lan Yên kéo một cái: “Đang có ý này.”
Truyện được edit tại Diễn đàn Lê Quý Đôn!
#lee: hự, lee edit chương 64 thấy trùng một đoạn ở chương 63 nên lee không có edit lại nhé, làm tiếp từ phần tiếp luôn, vậy là chương 64 ngắn hơn so với các chương khác rồi ~