“Yên nhi.”
Nạp Lan Phụng Thiên cảm thấy thiếu nữ trước mắt cực kỳ quen thuộc, lại cực kỳ lạ lẫm, nhưng nhìn lo lắng và kiên định ở đáy mắt tôn nữ, lại nghĩ đến đám lang tâm cẩu phế kia, trong đầu lập tức có một loại cảm thụ không biết là gì.
Cuối cùng chỉ có thể than nhẹ một tiếng: “Già rồi, già rồi….”
Nạp Lan Yên trừng mắt nhìn, cười nói: “Đây gọi là càng già càng dẻo dai, gia gia, người nhưng là ngọn núi duy nhất con có thể dựa vào.”
Lão gia tử lập tức vui vẻ, hốc mắt hơi ửng đỏ: “Nha đầu này….”
Nạp Lan Yên đỡ lão gia tử ngồi xuống ghế: “Gia gia, con trở về để Thương mang thuốc đến đây cho người. Trước tiên người hãy ăn viên Cố Nguyên đan này, an tâm dưỡng thân thể thật tốt. Di3n~đ@n/l3.quý.d0n Con cam đoan trong vòng nửa tháng thân thể của người sẽ khỏe mạnh cường tráng.”
Nói xong còn dựng thẳng hai ngón tay làm bộ dáng cam đoan, vẻ mặt nghiêm túc làm cho lão gia tử nhìn lại cảm thấy vui vẻ một lần nữa, xoa tóc nàng cười tủm tỉm nói: “Chờ gia gia hết hết bệnh rồi, con đến dạy gia gia luyện đan.”
Nạp Lan Yên sảng khoái đáp ứng, dạy lão gia tử luyện đan thôi, chút lòng thành!
“Được rồi, ngoan đi đi, để gia gia trước nghiên cứu thật tốt viên đan dược này.” Nạp Lan lão gia tử phất tay đuổi người, tất cả tâm tư đều đặt ở trên viên Cố Nguyên đan trên tay, ánh mắt kia giống như là đang nhìn mối tình đầu của mình.
Trán Nạp Lan Yên chảy xuống ba đường hắc tuyến: “Con đi về trước nha, gia gia.”
“Đi đi, đi đi.” Lão gia tử khoát tay, đảo mắt cười như Phật Di Lặc: “Yên nhi, nếu con lại luyên ra đan dược gì, đừng quên đưa một phần cho gia gia.”
“Được!” Nạp Lan Yên khẽ nhướng mày, gật đầu đáp ứng, hai chữ ‘gia gia’ này xẹt qua đáy mắt, không hiểu sao có chút ấm áp.
Tạm biệt lão gia tử, đi ra khỏi phòng trúc, Nạp Lan Yên đảo mắt nhìn về một bên: “Thương?”
“Chủ tử.”
Thương mặc một thân hắc y lặng yên không một tiếng động âm thầm xuất hiện, lẳng lặng đứng bên người Nạp Lan Yên.
Nạp Lan Yên lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là xem ngươi có ở đây không.”
Thương trầm lặng trong chớp mắt, giọng nói trầm thấp: “Thuộc hạ vẫn sẽ đi theo chủ tử.”
“Ta biết.” Nạp Lan Yên nhìn Tiểu Bảo lo lắng đã leo lên vai mình, lại quay đầu liếc nhìn về phía phòng trúc, đột nhiên cảm thấy thế giới này không có xa lạ như vậy.
“Hừ!”
Hỏa Ly nhảy lên vai Nạp Lan Yên cọ cọ, trực tiếp thưởng cho nàng một móng vuốt: “Ta muốn ăn thịt.”
Dựa vào cái gì mà ánh mắt ôn hòa tín nhiệm như vậy chưa từng dừng trên người nó? Rõ ràng là nó đã nguyên ý buông tha thân phận đi theo bên người nhân loại không biết tốt xấu này!
Liêu ca đại nhân và hắc ngưu yên lặng mở to mắt, bộ dáng ngạo kiều (kiêu ngạo + làm nũng) mời người sủng này của Hỏa Ly đại nhân nếu bị những con thú khác nhìn thấy, thật sự được à?
Giờ phút này, tâm tình của Nạp Lan Yên rất tốt liền nhìn Hỏa Ly ngạo kiều cũng là càng nhìn càng thấy đáng yêu, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n liền hung hăng xoa nhẹ long trên đầu nó: “Vậy mang bọn ngươi đi ăn gà nướng.”
Nghe được hai từ ‘gà nướng’, Hỏa Ly lập tức không ầm ĩ nữa, khóe miệng hư hư thực thực xuất hiện chất lỏng trong suốt gì đó, giọng nói mơ hồ: “Ta liền tạm thời tha thứ ngươi!”
Liêu ca và hắc ngưu liếm liếm khóe miệng, gà nướng cái gì, chính là loại mỹ thực (thức ăn ngon) lúc trước ba chúng nó lang thang cướp được ư?
Tiểu Bảo sâu kín khinh bỉ liếc nhìn chúng sinh, chỉ là gà nướng mà cũng chảy nước miếng, thật là không có tiền đồ!
Nạp Lan Yên mới vừa đi ra khỏi rừng trúc, liền nhìn thấy Nạp Lan Lâm Hải mặt đen như than và Nạp Lan Bằng cảm xúc bất an, phía sau hai người còn có mười mấy thị vệ, trận thế thật đúng là lớn.
“Ôi!” Nạp Lan Yên dừng bước chân, cười tủm tỉm vẫy tay với hai người: “Nhị thúc, Tứ thúc, chuyến này ta là về thăm nhà, các ngài khách khí như vậy làm gì, còn bày ra trận thế lớn như vậy để nghênh đón ta!”
Phốc….
Nạp Lan Bằng nhịn không được trực tiếp phun ra, gặp qua dát vàng trên mặt, nhưng còn chưa gặp qua dát vàng trên mặt như vậy đó! Di3n~đ@n/l3.quý.d0n Người sang suốt đều nhìn thấy đây là đến tìm phiền toái nha.
Nhưng mà tình hình này – thật con mẹ nó hợp khẩu vị hắn!
Một ngụm máu nghẹn ở yết hầu Nạp Lan Lâm Hải, hung hăng trừng mắt nhìn Nạp Lan Bằng một cái, chỉ hận không thể tiến lên một cước đạp bay, cười cười cười, cười cái rắm ý!
Tục ngữ nói đưa tay không đánh khuôn mặt người tươi cười, Nạp Lan Lâm Hải nhìn khuôn mặt tươi cười sang lạn kia của Nạp Lan Bằng, tức giận bên miệng biến thành đông cứng hỏi: “Nạp Lan Yên, rốt cuộc thân thể Nhị thẩm ngươi là xảy ra chuyện gì?”
Nạp Lan Yên nháy mắt mấy cái, thật cẩn thận nhìn thoáng qua Nạp Lan Bằng, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, khổ sở nói: “Chuyện đó….”
“Bà mẹ nó!” Nạp Lan Bằng lập tức nhảy dựng lên cao ba thước, hai mắt chuông đồng trừng lớn như mắt trâu, đầy bụng nghẹn khuất: “Chuyện này không không không không liên qua đến lão tử! Không phải lão tử quăng ngã! Tên khốn ngươi đừng dùng loại ánh mắt này nhìn lão tử!”
Hắn chỉ là tránh ra, tránh ra một chút mà thôi.
Một ngụm máu nữa lại trào lên cổ họng Nạp Lan Lâm Hải, hít thật sâu một hơi, tiến lên một bước hung hăng đá về phía mông Nạp Lan Bằng: “Ngươi câm miệng cho lão tử.”
Trước khi một cước kia đạp trúng mông, phải làm sao bây giờ?
Đương nhiên là không thể để bị đạp, phải né tránh!
Cho nên Nạp Lan Bằng lập tức ‘bịch’ một tiếng tránh ra, mà Nạp Lan Lâm Hải đạp một cước không trúng liền không khống chế được lực đạo, dưới tác dụng của quán tính liền ‘phịch’ một tiếng…. Giạng thẳng cẳng rồi!
‘Xoảng’ một tiếng động vang lên, ở ngoài rừng trúc yên tĩnh càng trở nên vang dội.
Nạp Lan Yên: “….”
Nạp Lan Bằng: “….”
Bọn thị vệ: “….”
Nạp Lan Yên nhìn Nạp Lan Lâm Hải vẫn duy trì trạng thái giạng thẳng chân không nhúc nhích thì đỉnh đầu bốc khói, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n ho nhẹ một tiếng cố nén tiếng cười chắp tay với hai người: “Nhị thúc, Tứ thúc, Chiến Vương gia còn đang ở trong phủ chờ ta về. Lần sau chất nữ (cháu gái) có rảnh lại ghé qua nhà thăm người.”
Ném lại một câu, Nạp Lan Yên mang theo mấy con thú nhanh chóng chạy lấy người, nàng cũng không tính ở lại Nạp Lan gia, cứng đối cứng với Nạp Lan Lâm Hải.
Gió nhẹ thổi qua, còn mơ hồ nghe thấy tiếng kêu giận dữ của Nạp Lan Lâm Hải và giọng nói ủy khuất kìm nén của Nạp Lan Bằng. Nạp Lan Yên nhàn nhã tự nhiên mà đi trên đường nhỏ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn trời xanh một cái, trời xanh không mây, ai nha, thời tiết hôm nay thật là tốt!
Thiếu nữ mặc một bộ quần áo đỏ như lửa, bộ dáng tùy ý đường hoảng, dưới ánh mắt phức tạp của bọn thị vệ, chậm rì rì đi ra cửa, vừa rẽ vào một khúc cua, liền chặn một người qua đường, khoác bả vai hắn cười tủm tỉm: “Chạy đi đâu, mau theo ta!”
“Ta không biết ngươi!” Người qua đường mở miệng nói giọng điệu đậm chất Tứ Xuyên làm cho Nạp Lan Yên buồn cười, ghé sát bên tai hắn thấp giọng nói: “Đừng làm rộn, tìm một nơi an toàn nói cho ngươi biết một ít chuyện.”
Người qua đường che mặt mặc quần áo kỳ quái đột nhiên hai mắt tràn đầy cảm động nhìn Nạp Lan Yên: “Thân nhân, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n ta chỉ biết mặc kệ ta biến thành cái hình dáng gì ngươi đều nhận ra ta, oa oa, làm sao bây giờ thiếu gia ta rất cảm động….”