Lãnh Đế Cuồng Thê

Chương 48: Chương 48: Thật sự là sốt ruột muốn chết!




“Còn không mau đi mời y sư?”

Bên ngoài phủ Nạp Lan, nam tử trung niên cầm đầu gầm lên giận dữ, vô cùng tức giận lại không dám để cho người nâng Hoàng Nguyệt Dung lên lần nữa. Ánh mắt giết người dừng trên người Nạp Lan Yên và Nạp Lan Bằng: “Ai có thể nói cho ta biết chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Nạp Lan Yên không tiếng động rời đi ánh mắt, Hoàng Nguyệt Dung thật là thảm, thảm đến mức ngay cả nàng cũng cảm thấy thảm.

Nạp Lan Bằng chột dạ hé mở mắt, ánh mắt của Nhị ca giống như muốn giết hắn vậy, hắn cũng không phải là cố ý!

“Ngươi là Nạp Lan Yên?” Ánh mắt của lão Nhị Nạp Lan gia Nạp Lan Lâm Hải vô cùng không tốt nhìn về phía Nạp Lan Yên: “Lâm nhi trở về cùng ngươi?”

Nạp Lan Yên nhún vai: “Sau yến hội ở phủ Nhị Hoàng tử liền không thấy nàng.”

Ánh mắt Nạp Lan Lâm Hải chợt âm lãnh: “Nói dối!”

Nạp Lan Yên thản nhiên mỉm cười, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n cũng không giải thích, thích tin hay không thì tùy, nàng chính là không thấy người hắn có thể có ý kiến gì chứ?

Nạp Lan Bằng nghi ngờ nhìn thoáng qua Nạp Lan Yên, hắn biết rõ chất nữ (cháu gái) này rất lợi hại. Nếu như nàng muốn giết Nạp Lan Lâm, tuyệt đối là dễ dàng thành công.

Nhưng mà….

Vốn là cùng một nhà, người này gặp chuyện người kia gấp. Giết Nạp Lan Lâm đối với nàng cũng không có chỗ tốt đi?

Trong lúc hai bên giằng co, từ ngoài đám người có một vị lão giả một bước thành ba đi vào, chỉ thấy hắn được hai thị vệ đỡ đến bên cạnh Hoàng Nguyệt Dung, nhìn thảm trạng của nữ nhân kia, nhịn không được than một tiếng: “Ai ôi, Nhị chủ mẫu đây là phạm vào Thái tuế (*)!”

(*) Thái tuế: Thần Thái tuế, cũng chỉ bọ cường hào ác bá thời xưa.

Phốc!

Nạp Lan Yên suýt chút nữa phá hỏng công sức, nàng cho rằng người đến đây là một thầy thuốc cổ đại giỏi, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n không nghĩ tới lại là một kẻ lừa đảo đắc ý.

Nạp Lan Yên cười tủm tỉm nhìn lão giả, những lời này nói thật hay, không phải năm nay nữ nhân này cũng phạm Thái tuế sao?

“Hoa lão, có thể khám bệnh trước cho nương tử của ta không?”

Nạp Lan Lâm Hải nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân của hắn phạm Thái tuế cái rắm, đây rõ ràng làm bị người đả thương có được không?

Hắn cũng không phải là người mù!

Lão giả được gọi là Hoa lão kia run rẩy xoay người bắt mạch cho Hoàng Nguyệt Dung, tinh tế kiểm tra một lượt, lại gật gù đắc ý nói: “Ôi, không thể chữa khỏi là không thể chữa khỏi nha. Không làm Thái tuế yên lòng cũng không thể chữa khỏi đâu.”

“Ngươi….” Nạp Lan Lâm Hải vừa vội vừa giận. “Hoa lão, cầu ngài đừng nói giỡn nữa. Rốt cuộc Hoàng Dung nàng thế nào?”

“Vẫn là câu nói kia, không làm yên lòng Thái tuế trước, liền không còn mạng.” Lão giả nhẹ nhàng lắc đầu, đứng lên, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n run rẩy đẩy đám người ra, xoay người rời đi.

Nạp Lan Lâm Hải: “….”

Bọn thị vệ cảm thấy nhất định là hôm nay phương thức mình xuất hành không đúng. Rõ ràng Hoa lão là y sư nổi danh khắp kinh đô, làm sao hôm nay lại trở nên không bình thường như vậy?

Người phản ứng đầu tiên vẫn là Nạp Lan Bằng, chỉ thấy hắn trợn trừng mắt, tức giận mười phần quát lớn: “Còn đứng ì đó làm gì? Còn không biết lại nhanh đi mời y sư sao lũ đần?”

Bọn thị vệ không dám chậm trễ, ngựa không dừng vó lại đi tìm y sư.

Khóe miệng Nạp Lan Yên co rút, thật ra hôm này nàng trở về Nạp Lan gia xem, sau đó xác định rõ sức chiến đấu của địch, lại làm tính toán đầy đủ.

Nhưng không nghĩ tới bởi vì nàng tùy tay ném một cái, liền ném ra nhiều chuyện như vậy. Nạp Lan Yên sờ mũi, không hiểu sao lại có chút kích động.

Ngũ tiểu thư à, ngươi ở trên trời nhìn xem có thấy vui không?

Nếu còn chưa đủ, ta lại làm thêm một chút.

Hai mắt Nạp Lan Yên vừa chuyển, đang muốn mở miệng,trong đầu đột nhiên lại vang lên âm thanh của Hỗn Độn sư tôn: “Lão đầu này có chút ý tứ.”

“Đại sư tôn ngài rất lâu không có xuất hiện!” Từ sau khi nàng tiến vào Long mạch bế quan, đại sư tôn liền biến mất không thấy, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n nay nghe được tiếng nói kiêu ngạo trước sau như một của ngài, hai mắt Nạp Lan Yên hơi sáng lên.

“Bổn tọa há có thể nói xuất hiện liền xuất hiện?” Đại sư tôn hừ lạnh: “Đi tu luyện một chuyến trong Long mạch mới đạt được tình trạng này, đúng là mất mặt Bổn tọa!”

Nạp Lan Yên cong mắt nở nụ cười: “Đại sư tôn, làm sao lão giả kia có ý tứ?”

“Công lực chuyển đề tài quá kém.” Hỗn Độn đại sư tôn vẫn không cho chút mặt mũi: “Xử lý tốt vấn đề của Nạp Lan gia, Bổn tọa có thể suy nghĩ nói cho ngươi chỗ đặc biệt của lão đầu kia.”

“Được.” Nạp Lan Yên cười híp mắt đáp ứng, ánh mắt khẽ quét qua người Hoa lão, sau đó nhìn về phía Nạp Lan Lâm Hải, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n khẽ thở dài: “Nhị thúc, cho dù Nạp Lan gia chúng ta không ở giữa đường, nhưng nhiều người vây xem ở chỗ này như vậy, sớm muộn cũng ồn ào thành truyện cười.”

Có đại gia tộc nào không để ý thể diện?

Nhưng nghe thấy Nạp Lan Yên nói lời này, ngay cả Nạp Lan Bằng cũng nhịn không được mắng một câu vô sỉ, nha đầu kia còn biết làm trò cười? Biết làm trò cười còn dám ném Nhị tẩu ra ngoài?

Ánh mắt Nạp Lan Yên sâu kín nhìn về phía Nạp Lan Bằng, đừng quên ngươi cũng có phần hại Nhị thẩm thành như vậy đó.

Sau lưng Nạp Lan Bằng căng thẳng, trong lòng xẹt qua một hàng Tam tự kinh, đến bên miệng lại nói thành: “Nhị ca, nếu không ta và tiểu Yên đi vào trước, ngài ở đây chờ y sư?”

Nạp Lan Bằng lo lắng rằng Nạp Lan Yên rất dễ thấy, đừng nói nàng một thân quần áo đỏ có bao nhiêu bừa bãi, bên người nàng còn một con đại hắc ngưu cao bằng người ở giữa đám đông, đúng là mục tiêu lớn.

Hắn lại cảm thấy trước mắt chỉ có hắn mới có thể chế trụ Nạp Lan Yên ở thời khắc mấu chốt, cho nên mới có lời đề nghị này, nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, như thế nào lại cảm thấy có chút không thích hợp đây?

Quả nhiên….

“Nạp Lan Bằng ngươi muốn tìm chết sớm một chút sao?”

Âm thanh nổi bão của Nạp Lan Lâm Hải sâu kín vang lên sau lưng, phản ứng đầu tiên của Nạp Lan Bằng không phải là nhận sai, mà là kéo Nạp Lan Yên chạy vào trong phủ.

Nhị ca vừa nổi đóa, hắn không chết cũng bị lột một lớp da.

Vì kế hoạch hôm nay, chạy trước nói sau!

“….” Tay Nạp Lan Lâm Hải cứng giữa không trung, trợn to hai mắt nhìn Nạp Lan Bằng lưng hùm vai gấu kéo Nạp Lan Yên chạy như điên, mặt đen như than đá.

Hắn luôn biết rõ Nạp Lan Bằng thông minh không đủ dùng, nhưng mà lúc nào thì trở nên không biết điều như vậy?

Nạp Lan Lâm Hải cảm thấy mình sắp điên rồi, nữ nhi không thấy bóng dáng, thê tử trọng thương hôn mê, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n bên cạnh còn một đám thị vệ mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm đứng xem, thật sự là bực mình muốn chết!

Vài thị vệ không đi tìm y sư khóc không ra nước mắt khổ sở quay mặt đi, bọn họ thật cái gì cũng không biết, cầu chủ tử minh dám.

Nạp Lan Yên bị Nạp Lan Bằng cứng rắn kéo vào trong phủ, yên lặng nhìn trời xanh, cảm thấy người nhà này sớm muộn gì cũng bị chính bọn họ làm tức chết đi!

Lúc không tiếp xúc với bọn họ cũng không thấy điều này, thế nào vừa tiếp xúc lại càng không rõ đây?

Nạp Lan Yên bị túm chạy không mục đích, cố tình lại còn bị hắn nắm chặt, giãy giụa vài lần cũng thoát khỏi tay Nạp Lan Bằng được, cảm thấy tức giận, nhấc chân đá Nạp Lan Yên: “Ta nói tứ thúc này, người muốn dẫn con đi đâu.”

Nạp Lan Bằng nhất thời không kịp tránh vừa vặn bị đạp trúng, lập tức nhe răng nhếch miệng buông Nạp Lan Yên ra: “Mẹ nó, lão tử hảo tâm cứu ngươi khỏi biển lửa, tiểu nha đầu ngươi còn đạp ta?”

“Đây là chỗ nào?” Nạp Lan Yên xoa cổ tay tím bầm, mắt lại nhìn bốn phía, nhìn căn phòng bằng trúc như ẩn như hiện phía sau một rừng trúc, mày nhíu lại, có chút quen thuộc.

Nạp Lan Bằng nhìn tay Nạp Lan Yên hiện lên một vòng tím bầm, khó có được chút cảm giác áy náy, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n chính là nhìn bốn phía theo ánh mắt của Nạp Lan Yên, vừa thấy liền giậm chân: “Nương à! Tại sao lại chạy đến đây? Đi mau….”

Lời còn chưa nói xong, sâu trong rừng trúc liền hiện đến một tiếng nói giận dữ mười phần của một lão giả, giống như một tiếng sấm sét, Nạp Lan Bằng lưng hùm vai gấu lập tức héo.

“Đi cái rắm! Đều lăn đến đây cho lão tử!”

***** Đề nói với người xa lạ *****

Vì sao ta đột nhiên cảm thấy người nhà Hồ Ly không cần Hồ Ly đến ngược, tự bọn họ cũng ngược đủ rồi! Ha ha….

Truyện được edit tại Diễn đàn Lê Quý Đôn!

Tìm kiếm với từ khoá:

Được thanks

Xem thông tin cá nhân

15 thành viên đã gởi lời cảm ơn ღ_kaylee_ღ về bài viết trên: Candy2110, Miêu Tử, Nguyệt Vân, Peiria, Thiên Mạn, Tuệtuệ, chonus, gwatan_amida, h20voyeudau, hamburg, mambo98, mimiku, pétrâu, ruacua, voi còi

TRÒ CHƠI chúc mừng SINH NHẬT diễn đàn (CÓ QUÀ).

Gởi bài 05.04.2016, 20:31

Hình đại diện của thành viên

ღ_kaylee_ღ

Tiểu Thần Xà Vũ Bang Cầm Thú

Tiểu Thần Xà Vũ Bang Cầm Thú

Ngày tham gia: 05.11.2015, 22:45

Tuổi: 19 Nữ

Bài viết: 2437

Được thanks: 2927 lần

Điểm: 4.13

Tài sản riêng:

Gởi bài Re: [Xuyên không - Dị giới] Lãnh đế cuồng thê - Mặc Tà Trần (c48-t52) - Điểm: 12

Chương 49: Nhổ toàn bộ ra cho ta!

Editor: kaylee – ddlqd.

Trong nội tâm Nạp Lan Yên lộp bộp nhảy dựng, âm thanh này đúng là của vị lão gia tử Nạp Lan gia vô cùng yêu thương cháu gái trong trí nhớ.

Nạp Lan Bằng cúi mặt, bước chân chuyển đến bên cạnh Nạp Lan Yên, hơi có chút thẹn thùng nói: “Tiểu Yên, phụ thân luôn luôn yêu thương cháu, lát nữa nên nói tốt một chút nha.”

Tính tình của lão gia tử luôn luôn không tốt, mấy nhi tử cũng bị ông đánh không ít, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n Nạp Lan Bằng nhìn người chất nữ (cháu gái) không hề si ngốc bên cạnh, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Nạp Lan Yên không nói gì, chỉ là cười như không cười liếc mắt nhìn Nạp Lan Bằng một cái, nhấc chân bước vào rừng trúc.

Nàng thật rất muốn gặp lão gia tử Nạp Lan gia.

Nạp Lan Bằng buồn rầu nắm tóc, trong khoảng thời gian này tuy rằng lão gia tử luôn bế quan không hỏi việc đời, nhưng không có nghĩa là tính tình nóng nảy đã biến mất không còn tăm hơi, nhỡ ông biết chuyện phát sinh ngoài cửa, chắc chắn là hắn sẽ không thiếu bị một trận đòn rồi.

Nhưng lão gia tử đã lên tiếng hắn không dám không nghe, chỉ có thể bước từng bước nhỏ theo sau Nạp Lan Yên, mong kéo dài được lúc nào hay lúc đó.

Nạp Lan Yên vừa mới đi đến ngoài phòng trúc, cửa phòng gỗ ‘két’ một tiếng mở ra, một lão giả mặc một thân vải bố xuất hiện ở cửa, mỉm cười nhìn nàng.

Trên người lão giả không có khí thế kinh người lúc rống lên một câu nói kia, ngược lại giống một ông lão bình thường, khắp người tỏa ra hơi thở an nhàn, ánh mắt nhìn nàng hiền lành mà ấm áp.

Có lẽ là loại ánh mắt này quá mức quen thuộc với nguyên thân, khẩn trương nơi đáy lòng Nạp Lan Yên dần tan biến, nhỏ giọng kêu: “Gia gia.”

Nạp Lan Phụng Thiên nhìn thiếu nữ yêu kiều duyên dáng trước mắt, nghĩ đến đứa nhỏ mấy năm nay hắn vẫn luôn sủng ái….

Đứa nhỏ này lớn lên mặt mày giống mẫu thân nàng, chiếc mũi thẳng xinh đẹp giống phụ thân nàng. Nạp Lan Phụng Thiên nghĩ đến đại nhi tử cùng thê tử hắn, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n tay nhẹ vỗ đầu Nạp Lan Yên, giọng nói run rẩy: “Thật tốt, thật tốt! Không có việc gì là tốt rồi! Mấy năm nay gia gia vẫn không lo tốt được cho con!”

Nạp Lan Yên có thể cảm nhận được ông lão trước mắt thật sự rất yêu thương nguyên thân, liền nâng tay ôm cánh tay ông: “Gia gia, con….”

Vừa mới mở miệng, sắc mặt Nạp Lan Yên lại bông nhiên biến đổi, trong con ngươi sắc bén nổi lên gió lốc ngập trời.

“Tiểu Yên?”

Nạp Lan Phụng Thiên phát hiện vẻ mặt Nạp Lan Yên đột nhiên lạnh như băng, không khỏi trầm mặt hỏi: “Lần này về nhà có người khi dễ con?”

Nạp Lan Yên áp chế cảm xúc quay cuồng trong mắt, giương mắt lên nhìn thẳng Nạp Lan Phụng Thiên cười: “Gia gia, không ai dám khi dễ con!”

Nhìn giữa lông mày đứa nhỏ này toát ra tự tin cùng lạnh nhạt, lão gia tử giống như nhìn thấy đại nhi tử bày mưu tính kế trong quan doanh, Nạp Lan Phụng Thiên vỗ mạnh vào vai nàng: “Tốt! Nếu ai dám khi dễ tôn nữ (cháu gái nội) của Nạp Lan Phụng Thiên ta, ta là người đầu tiên không tiễn hắn tới tây thiên (giết chết).”

Từ đầu đến cuối Nạp Lan Bằng vẫn đứng một bên nghe thấy như thế chỉ kém không quỳ xuống trước lão gia tử. Trước kia, tuy hắn không khi dễ đứa nhỏ này nhưng nhìn thấy người khác động tay động chân cũng làm như không thấy, nghĩ vậy liền đứng lên, Nạp Lan Bằng cảm thấy mình cùng rất cặn bã….

Nạp Lan Phụng Thiên vừa nói xong liền nhìn đến Nạp Lan Bằng, vẻ mặt có chút âm trầm: “Nạp Lan Bằng.”

Da đầu Nạp Lan Bằng căng thẳng: “…. Phụ thân.”

Ánh mắt Nạp Lan Phụng Thiên âm trầm nhìn hắn hồi lâu, lúc Nạp Lan Bằng sắp không chịu được áp lực, giọng nói mệt mỏi của lão gia tử vang lên: “Ngươi còn nhớ rõ chuyện trước đây, đại ca ngươi bảo hộ ngươi như thế nào sao?”

Trái tim Nạp Lan Bằng giống như bị người hung hăng nắm chặt, đau đến hít thở không thông, khó chịu đến hít thở không thông, nghe được hai chữ ‘đại ca’ này, nước mắt lập tức đảo quanh hốc mắt.

Làm sao hắn có thể không nhớ rõ đây?

Mọi người Nạp Lan gia bọn họ lớn lên đều đẹp mắt, từ nhỏ đã môi hồng răng trắng chọc người yêu thích, chỉ riêng có mình hắn là có chút quái dị, vừa cao lớn cường tráng lại có chút đen.

Từ nhỏ, người tốt với hắn nhất là đại ca,mỗi lần gây họa đều là đại ca thay hắn thu dọn cục diện rối rắm, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n lần nghiêm trọng nhất, đại ca thay hắn đỡ một roi, da tróc thịt bong.

Nạp Lan Bằng cúi đầu không nói lời nào, trong long khó chịu, đại ca tốt với hắn như vậy, vì sao hắn lại đối với nữ nhi của đại ca…. Không tốt như vậy?

“Ngươi tự ngẫm kỹ lại đi.” Mặt Nạp Lan Phụng Thiên không chút thay đổi nói xong vài chữ, nắm tay Nạp Lan Yên đi vào phòng trúc, trên đường lại như có như không liếc mắt nhìn Nạp Lan Bằng một cái.

Nạp Lan Phụng Thiên thân là người đứng đầu một gia tộc, mặc dù hắn thật sự vừa đau vừa sủng Nạp Lan Yên nhưng không thể thời thời khắc khắc mang nàng theo bên người, cũng không phải chưa từng xử lí qua những tử tôn (con cháu) không ra gì kia, nhưng có ích lợi gì đâu?

Nạp Lan Yên bị khi dễ không biết kêu đau, bị ủy khuất không biết kêu oan, thâm chí ngay cả hộ vệ mà hắn an bài bên cạnh, cũng không biết đã bị lão Nhị đổi từ bao giờ.

Lão gia tử mắc nợ tôn nữ này quá nhiều, nay nhìn nàng đã khỏi bệnh, chỉ hận không thể móc tim móc phổi đối tốt với nàng.

Chỉ là….

Lão gia tử đóng cửa phòng trúc, kéo Nạp Lan Yên ngồi xuống ghế, hỏi: “Tiểu Yên, Chiến Vương gia đối tốt với con không?”

“Tốt!” Nạp Lan Yên không yên lòng trả lời một câu, căm giận ngút trời vừa rồi còn chưa rút hết, nay nhìn mi tâm (*) lão gia tử không dấu được vẻ mệt mỏi, cân nhắc một phen, nói: “Gia gia, con đã bái một sư tôn, chứng si ngốc cũng là sư tôn chưa khỏi cho con.”

(*) mi tâm: chỗ giữa 2 đầu lông mày.

“Gia gia cũng nghĩ tiểu Yên gặp gỡ được cao nhân.” Trong lòng Nạp Lan Phụng Thiên tràn đầy cảm kích đối với người này: “Khi nào thì gia gia có thể gặp mặt?”

Nạp Lan Yên lắc đầu: “Những ngày gần đây sư tôn không thuân tiện (không rảnh).”

Nạp Lan Phụng Thiên cũng không cưỡng cầu, nhìn tôn nữ vô cùng xuất sắc sau khi khỏi bệnh, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Thay gia gia nói với sư tôn con một tiếng đa tạ.”

“Gia gia.” Nạp Lan Yên nhìn thẳng vào mắt lão gia tử, thu lại tươi cười: “Tình huống thân thể người, người biết rõ chứ?”

Nạp Lan Phụng Thiên nhìn đôi mắt trong suốt của tôn nữ, cuối cùng vẫn là nuốt lí do định nói ra miệng xuống, trầm mặc bưng lên tách trà.”

Trầm mặc chính là cam chịu.

Nạp Lan Yên đột nhiên nện mạng một quyền lên bàn, trong đôi mắt hồ tràn đầy ngoan lệ: “Gia gia, trí nhớ 16 năm này con cũng không quên chút nào, nói không oán hận là không thể.”

Thân mình Nạp Lan Phụng Thiên chấn động, giương mắt nhìn tôn nữ trước mặt, thần tình ngoan lệ lạnh như băng có chút xa lạ, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n trong lòng lại càng áy náy, lão gia tử muốn uống vài ngụm trà để áp chế cảm xúc cuồn cuộn trong nội tâm, tay lại run rẩy làm ly trà rơi xuống đất.

Âm thanh ly trà vỡ vụn nghe thật chói tai.

Giống như thứ vẫn kiên trì chống đỡ, cũng theo đó tan nát.

Nạp Lan Phụng Thiên tựa vào trên ghế, không uống trà miệng cũng tràn đầy chua xót, nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, không lưu loát nói: “Tiểu Yên, về sau ở Chiến Vương phủ sống thật tốt. Cố gắng đừng…. Đừng trở lại nữa.”

Bốn chữ cuối cùng bị lão gia tử cắn chặt răng nói xong, ly trà trên tay cũng bị ông bóp thành mảnh vụn.

Cả đời Nạp Lan Phụng Thiên tung hoành bừa bãi, ai nghĩ đến về già liền rơi vào kết cục ngay cả rừng trúc cũng không thể bước ra được?

Cả đời Nạp Lan Phụng Thiên tôn quý bá đạo, ai nghĩ đến về già ngay cả tôn nữ mình yêu thương nhất cũng không thể bảo hộ được?

Kéo dài hơi tàn đến nay, chính là mong có thể tận mắt thấy tôn nữ sống tốt ở Chiến Vương phủ, nay đã gặp được người, ông cũng yên tâm.

Nạp Lan Phụng Thiên tháo xuống không gian giới chỉ trên tay, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n bên trong này chính là chứa những đồ vật cuối cùng mình có thể cho đứa nhỏ này.

Giờ khắc này, cho dù là Huyết Hồ cũng không có cách nào không xúc động.

Nạp Lan Yên nhắm mắt, bây giờ báo thù và tận hiếu không chỉ là Ngũ tiểu thư đã mất đi, mà Nạp Lan Yên nàng, còn là Huyết Hồ Nạp Lan Yên sau khi dục hỏa trùng sinh (sống lại).

Nạp Lan Yên mở mắt ra, giữ chặt tay lão gia tử muốn xóa đi huyết khế, trong con ngươi lạnh như băng tràn đầy kiên định: “Bệnh của người, con sẽ chữa. Nạp Lan gia, con sẽ bảo vệ. Con sẽ làm cho những kẻ khốn khiếp khốn khiếp ăn cây táo rào cây sung nhổ hết tất cả những gì đã ăn mấy năm này ra!”

+ khốn khiếp: rùa rụt cổ.

+ ăn cây táo rào cây sung: ý chỉ phản bội đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.