Lãnh Đế Cuồng Thê

Chương 43: Chương 43: Vợ, chúng ta về nhà đi!






“Bằng hữu ~ ”

Giọng nói bé gái mềm mại thanh thúy mang theo nức nở truyền đến, Nạp Lan Yên vừa rơi từ không trung xuống đất liền nhìn thấy một bánh bao thịt lao về phía nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo chảy xuống hai hàng nước mắt.

Nạp Lan Yên nhanh chóng chạy lên phía trước vài bước, nhẹ nhàng ôm lấy Bách Lý Phượng Vũ cả người chật vật đầy vết máu, cẩn thận kiểm tra một lần từ trên xuống dưới, nhìn trên vai, trên lưng, trên cánh tay vài chỗ trên người nàng đều có vết thương ghê người: “Tiểu Phượng Vũ….”

Bách Lý Phượng Vũ không đếm xỉa đến vết thương trên người, xông tới bổ nhào vào ngực Nạp Lan Yên ‘oa’ một tiếng khóc lớn lên, thân thể nhỏ bé mềm mại không ngừng run rẩy, giống như thú nhỏ bị khi dễ trở về nhà, phát tiết ủy khuất cũng khổ sở dưới đáy lòng ra.

Cho dù Bách Lý Phượng Vũ vô cùng kiêu ngạo, nhưng cũng chỉ là một đứa nhỏ chưa đến mười tuổi.

Từ nhỏ đã được một đám người trong Bách Lý gia tộc sủng ái, đã bao giờ phải một mình ở bên ngoài nếm qua khổ sở như vậy?

Một mình rơi vào mảnh đất tràn đầy nham thạch, thân thể đau đến mức hít thở cũng khó khăn, tìm không thấy Nạp Lan Yên, tìm không thấy một người quen, thậm chí không cả thấy một sinh vật sống.

Về sau, không hiểu sao độc trên người lại không phát đau nữa, Bách Lý Phượng Vũ giãy dụa đứng lên đi tìm Nạp Lan Yên, lại ở cuối nham thạch thấy một biển lửa nóng cháy vô tận.

Nếu không phải có một con đại phì điểu đến nói cho nàng biết tin tức của Nạp Lan Yên, Bách Lý Phượng Vũ cảm thấy có thể ngay cả một canh giờ mình cũng không thể chịu đựng được, tinh thần giống như muốn sụp đổ.

Sau đó lại gặp một con dị thú khủng bố cường đại, một khắc kia Bách Lý Phượng Vũ mới hiểu được cái gì gọi là dđ.lê~quy.doon sống chết trong khoảnh khắc, sau khi không có cha nương, không có thúc bá, không có đám ca ca của nàng che chở, cũng không có Nạp Lan Yên.

Không giết được nó, thì nàng sẽ phải chết.

Sau khi nàng dùng toàn lực giết chết con dị thú kia, nhìn thi thể tê liệt ngã trên mặt đất, một khắc đó trong lòng trào dâng hàng ngàn tư vị.

Một nữ tử kiêu ngạo nhận hết sủng ái, vào giờ khắc này được máu tươi tẩy lễ, lập tức trở nên trưởng thành.

Lau nước mắt, áp chế sợ hãi, ưỡn thẳng ngực, Bách Lý Phượng Vũ nắm chặt roi trong tay lần thứ nhất chiến đấu với dị thú kia.

Bị đánh ngã, không sao, lại đứng lên là được.

Bị đả thương, không sao, chỉ cần không chết là tốt rồi.

Mà Bách Lý Phượng Vũ nàng, tuyệt sẽ không để cho bất cứ sinh vật nào cướp đi tính mạng của nàng!

Chỉ là thành lũy mạnh mẽ được cưỡng ép xây dựng trong lòng, trong nháy mắt lúc nhìn thấy Nạp Lan Yên, phút chốc sụp đổ, cũng nhịn không được nữa lên tiếng khóc lớn.

Một thân một mình ở chỗ này, thật sự là nàng vô cùng sợ hãi.

Một khắc kia khi quái thú đánh tới, thật sự là nàng cho rằng mình sẽ chết.

Nạp Lan Yên nhẹ vỗ tóc của nàng, để Bách Lý Phượng Vũ tùy ý phát tiết cảm xúc của mình, cho đến khi đứa nhỏ này khóc đến ngủ quên trong ngực mình.

Nạp Lan Yên nhận lấy nước Lãnh Thiếu Diệp đưa tới, cẩn thận rửa sạch miệng vết thương trên người Bách Lý Phượng Vũ, giữa lông mày tràn đầy mệt mỏi cùng áy náy: “Có phải đối với đứa nhỏ này, ta làm hơi quá rồi không?”

Liệt Diễm Long mạch, vốn chính là chỗ tu luyện cho đệ tử ưu tú của Liệt Diễm.

Nạp Lan Yên không có kịp thời tìm được Bách Lý Phượng Vũ, một nửa là do lúc ấy không qua được, một nửa là vì muốn để Bách Lý Phượng Vũ rèn luyện trong Long mạch mà trưởng thành.

Chỉ là…….

Hình như nàng đã quên, tiểu Phượng Vũ chỉ là một đứa nhỏ mười tuổi mà thôi.

Lãnh Thiếu Diệp cũng không vui vẻ kéo khóe môi: “Hồ Ly ngu ngốc, bốn chữ ‘lòng dạ đàn bà’ này dùng trên người nàng cũng không thích hợp nha.”

Cường giả như mây, từng bước sát cơ.

Bách Lý Phượng Vũ thân là đại tiểu thư của Bách Lý gia tộc, dù sao nàng vẫn phải bước trên con đường máu tràn đầy chông gai, muộn một ngày không bằng sớm một ngày.

Ở thế giới người giẫm lên người này, không muốn bị giết, chỉ có thể cố gắng tiến lên phía trước, leo đến chỗ cao, leo đến vị trí mà bất luận kẻ nào đều không thể giẫm được, quan sát chúng sinh!

“Huống chi…..” Lãnh Thiếu Diệp đặt một tay lên vai Nạp Lan Yên, trầm giọng nói: “Nàng ta làm tốt lắm.”

“…. Thật vậy sao?”

Bách Lý Phượng Vũ suy yếu mở to hai mắt, vừa chờ mong lại thấp thỏm lo lắng nhìn Nạp Lan Yên, vừa liếc nhìn Lãnh Thiếu Diệp hiếm có khi khen người, khóe miệng nhẹ nhàng kéo ra một nụ cười lộ ra hai lúm đồng tiền.

Nạp Lan Yên cúi đầu ấn lên trán hắn một nụ hôn, gằn từng tiếng nghiêm túc nói: “Đúng vậy, tiểu Phượng Vũ làm rất tốt, tốt hơn bất cứ người nào.”

Bách Lý Phượng Vũ cong mắt cười vô cùng vui vẻ: “Ta làm tốt như vậy, vậy sau khi trở về, bằng hữu ngươi đến nhà ta làm khách đi, đại ca của ta nấu ăn rất ngon!”

Tốt nhất là một bữa cơm liền giữ được dạ dày của bằng hữu, đại ca, ngươi nhất định phải biểu hiện thật tốt đó!

Đúng vậy, cho dù Tam gia khen nàng, nàng cũng sẽ không buông tha việc đào chân tường!

Nạp Lan Yên căn bản là không muốn ngồi chỗ khác, nhìn bộ dáng cười mị hoặc của tiểu nha đầu này, đưa tay chọc hai má có chút gầy gò của nàng, vui vẻ nói: “Nếu đồ ăn không phong phú, ta sẽ không đi.”

Đối với tay nghề của đại ca nhà mình, Bách Lý Phượng Vũ vô cùng tin tưởng khẳng định: “Đảm bảo ngươi ăn xong một bữa liền muốn ăn nữa!”

Nạp Lan Yên bị biểu tình của Bách Lý Phượng Vũ chọc cười: “Ha ha, ta đây đã có thể chờ….”

Lãnh Thiếu Diệp nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một chút u ám.

Không đợi hắn mở miệng, Bách Lý Phượng Vũ đã nắm chặt ống tay áo của Nạp Lan Yên: “Chiến Vương Gia hắn, hắn sẽ không không cho bằng hữu ngươi đi chứ?”

“Gia đương nhiên…..” Không cho đi!

Lãnh Thiếu Diệp nhìn vẻ mặt vô tội của một lớn một nhỏ ở đằng xa, nuốt vào mấy chữ cuối, trên mặt mang theo tươi cười: “Làm sao gia có thể ngăn cản.”

Mới là lạ!

Tam gia nói xong quay người đi che dấu ngọn lửa từ từ bốc lên trong mắt, Tam gia tuyệt không thừa nhận mình quá hẹp hòi, chỉ là tại sao đi chỗ nào cũng có người mang phiền toái đến cho gia?

Vừa đá văng một Nhị Khuyết, lại đến một tiểu loli khoe mã, khắp nơi đều có tình địch, lúc nào mới có thể dừng lại đây.

Ồ?

Điểm đen trên không trung đang bay đến gần kia, đó là…………..

Trong lòng Lãnh Thiếu Diệp dâng lên một cổ dự cảm không tốt lắm.

“Tiểu mỹ nhân ~~ ”

Âm thanh nhộn nhạo kia kêu một tiếng trầm bổng du dương, âm cuối cùng kia lại làm cho cả người cả thú giật mình, da gà toàn thân đều nổi lên.

Chỉ thấy một con đại phì điểu trên lưng cõng một con Hỏa Ly đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, vung tay áo chém ra một đạo kình phong mãnh liệt, trực tiếp đánh đại phì điểu trước mặt bay ra ngoài mấy chục thước!

Nguyên một đám đến làm cho hắn không ngột ngạt cũng là không thoải mái đấy!

“Hồ Ly, ta không muốn tiếp tục ở lại đây!” Tam gia thật không muốn lại ở nơi này nữa, Nạp Lan Yên đã đột phá Linh sĩ, tiếp tục ở đây cũng không có tác dụng, xoay người ôm Hồ Ly nhà mình vào trong ngực, đặt cằm lên vai nàng, thế nào mà âm thanh lạnh nhạt của Tam gia lại lộ ra chút ủy khuất: “Vợ, chúng ta về nhà đi!”

“…….” Đại phì điểu cả người đầy bụi đất cùng Hỏa Ly vừa bò lên từ trong đống nham thạch chấn động rồi.

“…….” Bách Lý Phượng Vũ ngồi trên mặt đất trợn tròn mắt há hốc mồm.

Ánh mắt của một người hai thú cùng xuất hiện vẻ quỷ dị, trong nội tâm kêu gào gầm thét người nam nhân cường đại lại lãnh khốc, Tiên Thiên cường giả thiết huyết hung ác này là Chiến Vương Lãnh Thiếu Diệp ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.