Đại đường bỗng nhiên im lặng, bởi vì chưa từng xảy ra chuyện đệ tử trong Thanh Sơn nào dám trước mặt chỉ trích môn chủ như vậy, trong lòng mọi người nhất thời cảm thấy kinh ngạc vì sự lớn mật của nàng, vì lời thẳng của nàng mà cảm thấy khiếp sợ, nhất thời mọi người tim đập loạn nhanh chóng phục hồi lại tinh thần.
Trước mặt nhiều người như vậy mà bị một tiểu nha đầu chỉ trích, nhất thời gương mặt già nua của Trương lão môn chủ hé ra mảnh xanh mét, toàn thân tràn ngập cỗ tức giận dầy đặc làm cho người ta sợ hãi, từ chỗ ngồi hưu tiếng vụt đứng lên, tay đập mạnh mặt bàn, chưởng mang theo Huyền Khí vỗ xuống, mặt bàn lúc này bỗng chốc vỡ tan .
"Ầm!"
"Ngươi dám làm càn!" Tiếng quát mang theo vài phần tức giận cùng xấu hổ giận dữ, quanh thân tản mát cỗ khí tức (hơi thở) làm cho người ta tràn ngập sợ hãi, đại đường nguyên bản khí nặng nề dần tản ra bởi vì sự tức giận của Trương môn chủ lại làm cho người ta hít không thở thông, uy thế cường giả vì phẫn nộ của hắn mà càng lớn mạnh, khí tức lưu động ngày càng trở lên mạnh mẽ, luồng khí ở trong không khí đè ép lẫn nhau, giống như gió lạnh ngày đông, lạnh lẽo đến tận xương.
Chỉ thấy hắn nghiến răng nghiến lợi ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm Tử Tình, nắm đấm xiết chặt, gân xanh nổi lên, nếu không phải trong sân lúc này có Sơn chủ ở đây, đoán chừng hắn vung chưởng ngay lập tức, mới có thể giảm bớt lửa giận trong lòng.
Nhìn thấy sư phụ của mình bị Tử Tình làm cho tức giận đến phẫn nộ như vậy, Bạch Dật không khỏi thầm thở dài một tiếng, sư phụ thân là Nhất Trọng môn môn chủ, tính tình vốn cao ngạo, mặt khác thực lực so với vài môn chủ khác cũng cao hơn, cho nên có ai dám đối với sư phụ như vậy, cho dù có người đối với sư phụ bất mãn, cũng phải lưu tình mà ra mặt, Tử Tình làm như vậy, chỉ sợ sau này bị gây khó dễ, nếu nàng có năng lực tự bảo vệ mình còn đỡ, đằng này hết lần này tới lần khác năng lực của nàng cũng chỉ bình thường, nghĩ tới đây tâm trạng không khỏi vì nàng mà thầm lo lắng.
Người khác có thể bảo vệ nàng được một lúc, nhưng không thể bảo vệ cho nàng suốt đời, càng không thể bước theo bên cạnh nàng, nếu gây thù chuốc oán quá nhiều, mà nàng lại không thể tự bảo vệ mình, chỉ sợ sau này có nhiều chuyện không mong muốn xảy ra.
Tử Thanh đứng ở bên cạnh Bạch Dật tâm trạng nhất thời không nói lên lời, như thế nào hắn không biết Tử Tình lợi hại như vậy? Ngay cả ở trước mặt nhiều người như vậy lại không lưu tình chút nào gây tổn hại đến Nhất Trọng môn chủ? Nhìn Nhất Trọng môn chủ bị làm cho tức giận tới mức sắc mặt xanh mét, không khỏi sợ hãi liên tục than, lợi hại! Thật quá lợi hại!
Dược sư vốn vuốt râu vẻ mặt thảnh thơi ngồi tại chỗ, thấy Tử Tình mở miệng thì thôi, mở miệng không ngừng đem Bạch Dục ra bỡn cợt cũng thôi, đằng này ngay cả sư phụ của Bạch Dục cũng bị nàng chỉ trích (trách móc), thần sắc thảnh thơi trên mặt trong nháy mắt biến thành kinh ngạc, nhìn bộ dáng nàng với vẻ mặt bất khả tư nghị ( không dám tin), sau đó chậm rãi cúi đầu, che khóe miệng nhếch lên.
Ha ha ha, không hổ danh là Tử Tình nha đầu - đồ đệ của Độc y lão quái, sao có thể coi là yếu đuối đây? Đúng như mọi người vẫn nghĩ. Không khỏi làm cho người ta kinh ngạc đến chết, xem mặt mày Trương lão môn chủ kia tức giận đến bốc khói, mà chỉ muốn bật cười.
Thân áo bào tro uy nghiêm, khuôn mặt vẫn nghiêm túc lạnh băng như cũ không nhìn ra biểu tình gì, chỉ có trong mắt thoáng giọng lên ý cười, nhanh đến nỗi không ai phát, lại nhìn thoáng qua sắc mặt Nhất Trọng môn chủ xanh mét, Sơn chủ ánh mắt khẽ chớp, vẻ mặt cũng có tia kinh ngạc, lúc này liền hướng Tử Tình nhìn lại, khí thế uy nghiêm nhưng trong âm thanh không có chút tức giận nào, trầm giọng: "Tử Tình, không được vô lễ."
"Vâng, sư phụ." Tử Tình hơi cúi đầu xuống, thu liễm ánh mắt, nhu thuận đáp lời, bộ dáng kia cùng bộ dáng thẳng thắn chỉ trích Nhất Trọng môn chủ vừa nãy, hoàn toàn giống như hai người khác nhau.
Chủ vị Sơn chủ hơi mỉm cười, ánh mắt thâm sâu mang theo cơ trí nhìn nàng một cái, sau đó đứng lên nói với Nhất Trọng môn chủ, giọng nói mang theo hơi thở làm cho người ta sợ hãi kính phục: "Môn chủ không cần tức giận, trước hết nghe nàng xem sao, nếu như lời nàng có căn cứ, bản Sơn chủ tự nhiên trừng trị nàng vì tội mạo phạm trưởng bối."
Nghe được lời này của Sơn chủ, Nhất Trọng môn chủ đành phải áp chế lửa giận trong lòng, phất y bào, khoanh tay trợn mắt đứng lên nhìn thẳng vào Tử Tình, thanh âm mang theo tức giận nói: "Tốt! Trước mặt Sơn chủ, ta xem ngươi rốt cuộc có cái gì để nói!"
Hừ mạnh một tiếng, trầm giọng hỏi: "Ta trước tiên không cùng ngươi so đo chuyện lúc trước, mượn câu cuối cùng của ngươi mà làm cho rõ ràng, cái gì gọi là ngươi nhìn thấy như vậy, vì sao ngươi dám nói ta dạy ra Bạch Dục bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa cặn bã biến chất? Bạch Dục là đệ tử môn hạ đắc ý nhất của ta, võ công nhân phẩm đều tốt nhất, hôm nay bị ngươi biến thành như vậy, ngươi hãy nói xem, rốt cuộc tại sao bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa? Nếu hôm nay ngươi có thể ràng, bản môn chủ tự nhiên không so đo tội mạo phạm của ngươi! Nếu không nói được, hừ hừ! Đến lúc đó đừng trách ta ra tay giáo huấn ngươi!" Nói xong, ánh mắt ngoan độc nhìn lướt qua nàng, ý tứ hàm xúc rõ ràng.
"Tử Tình! Nếu nói ra được lý do phù hợp, thì việc con mạo phạm uy nghiêm của môn chủ có thể bỏ qua." Sơn chủ trầm giọng nói, ánh mắt cơ trí bắn thẳng người nàng, tựa hồ muốn quan sát nàng rõ ràng hơn, ánh mắt mạnh mẽ sắc bén của lão giả sáu bảy mươi tuổi.
"Vâng." Nàng khẽ lên tiếng, lúc này đầu mới ngẩng lên, ánh mắt bình tĩnh trầm ổn dừng trên người Nhất Trọng môn chủ, thản nhiên mở miệng: " Nhất Trọng môn ở Thanh Sơn là nơi anh hùng hào kiệt tâp hợp có nhiều đệ tử có thực lực, Bạch Dục lại là đệ tử thực lực nhất trong Nhất Trọng môn, nhưng nhân phẩm của hắn không giống như lời của môn chủ là tốt nhất."
Thanh âm của nàng không nhanh không chậm, không quá lớn lớn, lại đủ để cho mọi người trên đại đường nghe thấy, dừng chút, nàng lại nói tiếp: "Độc người Bạch Dục đúng là do ta hạ, nhưng xét cho cùng là do tự chuốc họa vào thân, nếu không phải hắn hai lần uy hiếp ta, ta làm sao có thể hạ độc ."
"Hừ! Cái gì mà hai lần uy hiếp? Hắn là nhân trung chi long (rồng trong loài người/ ám chỉ nhân tài hiếm có), chắc là ngươi muốn trèo cao, bị hắn cương quyết cự tuyệt cho nên ngươi xấu hổ tức giận mới hạ độc hãm hại lại, bằng không bàn tay của hắn làm sao có thể bị phế?" Nhất Trọng môn chủ vẻ mặt hèn mọn mang theo ánh mắt khinh miệt xem thường liếc Tử Tình cái.
Nghe thế, Tử Thanh đứng một bên vẻ mặt biến sắc liếc mắt nhìn Nhất Trọng môn chủ một cái, nhưng vẫn không nói tiếng nào.
Mà Bạch Dật khóe môi trào phúng có chút tà mị, híp cặp mắt hoa đào liếc nhìn sư phụ của mình sau đó cười lạnh. Tử Tình thấy người sang bắt quàng làm họ? Nếu nàng thấy người sang bắt quàng làm họ vậy nàng tại sao lại cự tuyệt lời thổ lộ của hắn, Bạch Dật thực lực hơi kém hơn so với Bạch Dục chút, nhưng gia thế cùng tướng mạo của hắn so với Bạch Dục chỉ có hơn chứ không kém, nàng vì Bạch Dục mà muốn trèo cao? Thật tức cười!
Dược sư ngồi ở bên lại quái dị nhìn lướt qua Nhất Trọng môn chủ sau đó liền dời đi. Thấy người sang bắt quàng làm họ? Lấy thân phận Độc y của Tử Tình nha đầu, cho dù nàng là phế vật tu luyện, vừa vào đại lục nhất định bị mọi người truy đuổi, vì chỉ cần nàng tùy tiện điều chế viên đan dược cũng là bảo vật vô giá. Hắn còn nghe lão quái kia nói, nàng còn nghiên cứu chế tạo ra loại đan dược tên tử linh đan, tử linh đan này chỉ có thể trị nội thương nghiêm trọng, càng thần kỳ hơn là, người vừa tắt thở cơ thể chỉ cần còn có độ ấm, ăn vào viên có thể khởi tử hồi sinh (người chết sống lại), hai mắt lão tỏa sáng khi nhắc tới tử linh đan này, tâm trạng không khỏi suy nghĩ phải tìm cơ hội theo Tử Tình nha đầu xin một viên phòng thân mới được.
Sau khi Tử Tình nghe thấy Nhất Trọng môn chủ vẻ mặt uy nghiêm thần sắc bình tĩnh nói ra nguyên nhân xúc phạm lại biến thành kết quả như thế này, nàng hơi nhíu mày lại, thấy người sang bắt quàng làm họ? Mấy chữ này dùng ở người nàng, như thế nào đều cảm thấy không liên quan đếnnàng.
"Như thế nào? Bị bản môn chủ trúng rồi? Ngươi còn lời nào để nói?" Nhất Trọng môn chủ thần sắc cao ngạo cằm hơi nâng lên dùng nửa con mắt liếc nhìn nàng, khiến mọi người cảm thấy như hắn ở trên cao nhìn xuống xem thường coi rẻ người khác.
Tử Tình thản nhiên liếc mắt nhìn Nhất Trọng môn chủ cái, ánh mắt mang theo tia hèn mọn, đúng là sư phụ như nào thì có đồ đệ như thế, nếu có người nói với nàng Bạch Dục này không phải là đồ đệ của Nhất Trọng môn chủ, nàng mới không tin. Đang chuẩn bị mở miệng, lại nghe thấy âm thanh phẫn nộ của Tử Thanh truyền đến.
"Cho dù ngươi là Nhất Trọng môn chủ, ngươi cũng không thể chửi bới Tử Tình như vậy! Huống chi sự tình căn bản không như lời của ngươi !" Tử Thanh phẫn nộ lớn tiếng nói, vốn còn định xem kỹ tình hình rồi hẵng hay, ai ngờ Nhất Trọng môn chủ lại nói Tử Tình như vậy, Tử Tình thế nào cũng là nữ hài tử, lão ta lại dám chửi bới nàng như vậy, thật là đáng giận!
Chỉ cảm thấy cỗ lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lòng hắn, bởi vì tức giận mà ngực kịch liệt phập phồng, vì hắnkhông có sức lực để bảo vệ Tử Tình khiến nàng bị bắt nạt như vậy mà tức giận đến xiết chặt nắm đấm, ai biết lúc này hắn vô cùng phẫn nộ. Ở Thanh Sơn, thời điểm khi còn làm chân đưa cơm, có ai để mắt đến hắn, là Tử Tình nguyện ý xem hắn là bằng hữu, là Tử Tình cổ vũ hắn khắc khổ tu luyện, chỉ có nàng mới để mắt nhìn hắn, chỉ có nàng đối với hắn ôn nhu lộ ra nụ cười thân thiện, thời khắc kia hắn đã hạ quyết tâm, về sau cố gắng tu luyện nhất định phải bảo vệ tốt nàng! Nhưng khi nhìn thấy nàng bị Bạch Dục ức hiếp, hắn lại không giúp được gì, đến cuối cùng vẫn là Tử Tình cứu, bây giờ lại bắt hắn chỉ đứng bên nhìn nàng bị chất vấn, hắn không làm được!
Nhìn thấy Tử Thanh lao tới chắn trước mặt mình, Tử Tình mỉm cười, lẳng lặng nhìn bóng dáng rộng lớn chắn trước mặt, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Sơn chủ thấy vậy ánh mắt cơ trí chợt lóe, thanh âm mang theo hơi thở hùng hậu từ trong miệng bật ra: "Ồ? Chuyện này là thế nào?"
Tử Thanh hít sâu hơi, phục hồi tức giận trong lòng, trầm giọng : "Ngày đó con vốn định tìm Tử Tình, khi con tới đó chỉ thấy Bạch Dục có ý đồ gây rối với Tử Tình, con liền tiến lên ngăn cản hắn, lại bị hắn đánh con trọng thương, nếu lúc đó Tử Tình không hạ dược với Bạch Dục, hắn căn bản là sẽ không bỏ qua cho chúng con, là đệ tử Nhất Trọng môn, võ công ở Thanh Sơn lại xuất sắc, lại dùng võ lực đối với người có võ công bình thường như Tử Tình, nàng đối với kê đơn (bỏ thuốc) cũng chỉ là tự vệ theo bản năng thôi, các ngươi sao có thể một mực chỉ trích nàng?"
"Ngươi nói Bạch Dục có ý đồ gây rối với nàng?" Nhất Trọng môn chủ vừa nghe lời này, đưa tay chỉ về Tử Tình đứng ở phía sau Tử Thanh, thần sắc kinh ngạc, giống như nghe được chuyện cười hoang đường nhất, tiếp đó trào phúng cười : "Cho dù ngươi vì nàng mà biện bạch cũng phải tìm lý do chính đáng chút, dựa vào gia thế cùng thực lực của Bạch Dục, ta nghĩ muốn nữ nhân dạng gì mà chẳng có? Nàng? Bất quá chỉ là nữ hài tử chưa phát dục, ngươi thực nghĩ rằng mọi người ở đây đều không có đầu óc chắc?"
Tử Thanh hai tay xiết chặt thành nắm đấm tức giận "Lời ta nói đều là thật! Nếu ngươi không tin, có thể bảo hắn giáp mặt cùng ta đối chất!" Hừ, Tử Tình thế nào? Dám xem thường lời mình! Còn dám xem thường Tử Tình!
Nghe thấy thế, ánh mắt Nhất Trọng môn chủ hơi híp lại, khẽ cau mày liếc mắt nhìn Tử Thanh cái, trong lòng thầm nghĩ, dám để cho Bạch Dục ra đối chất? Chẳng lẽ lời hắn nói là thật?
"Ha ha, chúng ta ở trong này nửa ngày, người trong cuộc cũng chưa thấy tới? Sơn chủ, cho người gọi Bạch Dục tới hỏi chuyện, chẳng phải là rõ ràng nhất hay sao." Dược sư ánh mắt khẽ cong ha ha cười , giống như không ngửi thấy mùi thuốc súng tràn ngập đại đường.
Nghe vậy, ánh mắt mọi người đều dừng lại người Sơn chủ. Thấy thế, Sơn chủ vung tay lên, : "Ừ, cho người gọi hắn vào đây!"
Thấy sư phụ mình muốn mở miệng, Bạch Dật liền bước tới, tiến lên từng bước, âm thanh tà mị mang theo vài phần ý cười : "Để ta cho!" Sư phụ có chủ ý gì, hắn theo bên người ông lâu như vậy, làm sao có thể không biết? Đối với chuyện của người khác ông lười quản, nhưng đối với chuyện của Tử Tình? Ông nhất định sẽ nhúng tay vào!
Nhất Trọng môn chủ định mở miệng, ánh mắt bực tức quét qua Bạch Dật. Vốn hắn tính đi gọi, thuận tiện hỏi hắn xem chuyện gì xảy ra? Có đúng như lời bọn họ hay không? Ai ngờ Bạch Dật ở phía sau lại nhanh hơn một bước.
"Cũng tốt, ngươi đi đi !" Sơn chủ lên tiếng, ánh mắt cơ trí tạm dừng lên người Nhất Trọng môn chủ.
Bạch Dật qua bên cạnh Tử Tình cùng Tử Thanh, ánh mắt hoa đào sủng nịch cười cười không chút nào che giấu, khóe môi tà mị thâm thúy, nói với Tử Tình: "Ta lập tức trở lại." Nói xong rất nhanh ra ngoài.
Tử Tình giật mình, thanh mâu phức tạp liếc mắt nhìn bóng dáng màu đỏ xoay người rời đi, chậm rãi thu liễm đôi mắt, không biết nàng suy nghĩ gì. Nghĩ đến Tử Thanh còn đứng ở trước mặt nàng, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt vẻ phức tạp rút bớt, thay vào đó là thần sắc trấn tĩnh.
Nhất Trọng môn chủ nổi tiếng là người bao che khuyết điểm ở Thanh Sơn, thủ đoạn lợi hại, nàng căn bản không muốn cuốn Tử Thanh vào, sợ bị Nhất Trọng môn chủ coi là cái đinh trong mắt, như vậy cuộc sống sau này của hắn ở Thanh Sơn sẽ không dễ dàng, ai ngờ hắn gặp chuyện của nàng lại xúc động như vậy, hai lời liền vì nàng mà đứng ra.
Tâm trạng có tia bất đắc dĩ, lại tràn đầy cảm động, liền nhẹ giọng : "Tử Thanh, ngươi không cần lo lắng, ta không có việc gì." Chuyện mà nàng nắm chắc làm, đối với việc hạ độc Bạch Dục, nàng cân nhắc kỹ mới dám ra tay.
"Hừ!" Nhất Trọng môn chủ lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ cái, sau đó liền quay đầu, không thèm nhìn bọn họ nữa.
Trong đại đường nhất thời mảng yên lặng, lâu sau bên ngoài đại đường truyền đến tiếng bước chân, mọi người bên trong dĩ nhiên đều biết người tới là ai, ánh mắt nhất thời nhìn hướng ra bên ngoài.
Chỉ thấy Bạch Dục một thân cẩm phục màu đen, sắc mặt thâm trầm, khuôn mặt tuấn tú khó coi đáng sợ, ánh mắt thâm thúy lúc này lóe lên nguy hiểm mà khát máu u quang, dường như là chuẩn bị nắm lấy ai đó khai đao, quanh thân nhất thời tản ra cỗ hơi thở nặng nề, cước bộ (bước đi ) trầm ổn, một tay buông xuống bên người, tay kia xiết chặt nắm đấm, trong lòng cố nén tức giận.
Chết tiệt! Hắn thế này mà lại bị phế mất cánh tay! Bởi vì nàng, cánh tay của hắn hoàn toàn mất tri giác! Nghĩ thế cơn tức giận áp chế trong lại dường như muốn bạo phát ra.
Sáng sớm hôm nay khi vừa tỉnh lại, nghe thấy Dược sư nói cánh tay này của hắn không chữa được, lửa giận hắn xông thẳng lên não, muốn lên núi Lăng Phong đem nữ nhân kia đánh cho tàn phế, ai ngờ lại bị sư phụ đánh cho một cước ngất đi, thẳng đến vừa rồi Bạch Dật tìm hắn, toàn thân mới khôi phục tri giác, nghe Sơn chủ muốn tìm, hắn mới đi theo Bạch Dật tới đây, nguyên nhân vì sao không cần cũng biết, nhất định là muốn hỏi chuyện gì xảy ra.
Nữ nhân chết tiệt này, hắn nhất định không để cho nàng yên! Hắn nghiến răng nghiến lợi âm thầm nói, vẻ mặt tuấn tú trở lên nham hiểm hung ác làm cho người ta sợ hãi.
Bạch Dật đứng bên cạnh thấy thế, cặp mắt hoa đào chợt lóe u quang, khóe môi hơi cong chút, trong lòng cười thầm. Đáng đời! Ai bảo ngươi dám đụng tới Tử Tình, phế cánh tay của ngươi xem ra đã tiện nghi cho ngươi lắm rồi! Sau đó tiêu sái bước nhanh chân vào trong đại đường : "Sơn chủ, người ngài muốn đã đến đây." Nói xong, liền đứng cách Tử Tình đoạn xa, đôi hoa đào híp lại mang theo ý cười nhìn nàng.
Bạch Dục ở phía sau tiến vào đại đường, vốn tưởng rằng nơi này nhiều lắm chỉ có Sơn chủ cùng sư phụ , ai ngờ ngay cả Lăng Thành cùng Dược sư cũng ở trong này, quan trọng nhất là đầu sỏ làm cho cánh tay của hắn mất tri giác cũng ở đây, lúc này lửa giận bị áp chế mạnh mẽ xông thẳng lên não, chỉ thấy, bóng dáng màu đen mang theo cỗ nồng đậm uy thế, phi như bay hướng tới nàng, bàn tay mang theo sát khí sắc bén mà mạnh mẽ hướng về phía nàng bổ xuống, đồng thời gầm lên ra tiếng: "Ta phế bỏ ngươi!"
"Dừng tay!" Thanh giận dữ mà uy nghiêm đồng thời vang lên, uy thế hùng hậu cùng với thanh âm trầm thấp tràn ngập đại đường, tựa hồ có tiếng vang vọng, từng vòng uy thế rộng lớn lan tỏa ra bên ngoài.
Cùng lúc đó, Bạch Dật theo sau Bạch Dục tiến vào đại đường liền chú ý đến hành động của hắn, bóng dáng màu đỏ nhanh chóng chợt lóe, như tia chớp lao về phía Tử Tình, bàn tay nhanh chóng đón lấy chưởng Bạch Dục đánh xuống, mà Tử Thanh ở trong nháy mắt xuất thủ cản lại, bảo hộ Tử Tình ở phía sau, cảnh giác nhìn chằm chằm Bạch Dục, chỉ thấy, bàn tay hai người đối chưởng, giữa đại đường phịch tiếng mạnh vang lên, cỗ khí Huyền Khí hùng hậu lúc này hướng phía ngoài bắn ra, mắt thường có thể thấy được luồng khí này giống như vằn nước, bên trong đại đường tràn ngập áp lực nặng nề, khí càng thêm hít thở thông, bóng dáng đỏ đen đồng thời bị bắn ngược trở ra.
Bạch Dục động tác hung ác nham hiểm hào quang trong mắt lên thị huyết u quang, ánh mắt dày đặc tàn nhẫn nhìn chằm chằm Bạch Dật thân hồng y bừa bãi, bàn tay phiêu dật, cỗ Huyền Khí màu xanh bỗng chốc trong người của hắn tràn ra, lòng bàn tay cũng dâng lên cỗ huyền khí màu xanh, luồng khí gào thét mà ra, bên trong giống như gió lạnh ngày đông, thổi qua da dẻ, đâm vào tim cốt.
Ánh mắt hung ác nham hiểm xẹt qua chút tàn nhẫn bén nhọn, đảo mắt nhìn qua Tử Tình được Tử Thanh bảo hộ ở phía sau, lửa giận nhất thời lập tức vọt lên, Huyền Khí màu xanh theo hơi thở chiến đấu lạnh thấu xương, khí thế biến hóa phát ra càng nồng đậm, làm cho người ta sợ hãi, giống như cường giả Võ Thánh uy thế phóng thích ra, tựa như đỉnh đầu trời sắp sập xuống, áp lực nặng nề, hít thở không thông.
Sơn chủ thấy hành động của hắn, mày hơi nhíu lại, uy thế mạnh mẽ đánh úp về phía Bạch Dục, đem uy thế cấp bậc Võ thánh phóng thích ra mạnh mẽ đè ép trở xuống, cũng ép bức thân Huyền Khí như mãnh thú hồng thủy của hắn trở lại, âm thanh tràn đầy uy nghiêm chậm rãi : "Các ngươi thân là đệ tử Thanh Sơn, phải tuân thủ quy củ của Thanh Sơn! Thanh Sơn sơn quy điều (nội quy), điều thứ nhất chính là ở Thanh Sơn không thể tự giết hại lẫn nhau! Chẳng lẽ các ngươi đã quên? Hay là không đem quy củ của Thanh Sơn để vào mắt!"
Nhìn thấy Bạch Dục bị Sơn chủ dùng uy áp thu lại, Bạch Dật tất nhiên là thu hồi Huyền Khí mình phóng thích ra, nhìn thấy tức giận của sư phụ, quay mặt sang một bên. Hắn làm việc tùy tâm trạng mình, sư phụ thì thế nào? Hắn không thèm đếm xỉa!
Bạch Dục lúc này, bị Sơn chủ dùng uy thế trấn áp, Huyền Khí màu xanh quanh thân cũng bị buộc trở về trong cơ thể, thân thể bị cỗ uy thế cường đại đè ép thể nhúc nhích, lồng ngực có cảm giác như bị tảng đá đè nặng, thẳng đến khi không thở nổi, mồ hôi chậm rãi chảy ướt trán, mặt cũng trở nên có chút khó coi, giờ khắc này cũng sâu sắc cảm nhận được, cường giả cùng cường giả không cùng cấp bậc đấu cũng không giống nhau.
Nguời luyện võ công tâm pháp, vừa bước vào lục Võ Tông cảnh giới, có thể được xưng là cường giả, cấp bậc cũng vượt cấp, cấp bậc khi mạnh hơn cấp, uy thế phóng ra đến khí phách cùng cường thế đều giống nhau, cấp bậc càng cao càng cường giả, cho dù là ánh mắt cũng làm cho người khác có cảm giác giống như vạn tiễn xuyên tim, lạnh thấu xương!
Bị Sơn chủ dùng uy thế thu lấy, cho dù là không tình nguyện, lúc này cũng không thể làm được gì.
Ánh mắt Tử Tình bình tĩnh nhìn hắn, thực lực của hắn thực sự rất xuất chúng, nhưng lại ở trước mặt nhiều người như vậy muốn thương tổn đến nàng, không có khả năng, cho dù Bạch Dật không ra tay, vài vị lão giả kia, cũng không chịu đứng yên quan sát, bởi vì Thanh Sơn quy điều thứ nhất, chính là Thanh Sơn đệ tử không thể tự giết lẫn nhau. Ở bên ngoài Thanh Sơn lại là chuyện khác, bên trong Thanh Sơn phải tuân thủ quy củ của Thanh Sơn.
Nhất Trọng môn chủ thấy Bạch Dục chống đỡ không nổi, liền từng bước tiến lên phía trước : "Sơn chủ bớt giận, Bạch Dục nhất định là vì bàn tay mất tri giác mới có thể không giữ chừng mực như vậy." Bạch Dục ngày thường, tính tình cao ngạo trầm ổn, như thế nào hôm nay lại mất kiên nhẫn như vậy?
Nghe vậy, Sơn chủ quét mắt liếc ông, thế này mới thu hồi uy thế cường giả, ánh mắt giận mà uy nghiêm dừng ở người Bạch Dục, trầm giọng : "Hôm nay ta gọi ngươi đến, chỉ muốn xử lý chuyện tình cho tốt, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng được đả thương nàng!" Trên đại đường âm thanh mang mười phần trung khí vang lên, làm cho trong lòng tất cả mọi người ở đây ngẩn ra, có chút giật mình nhìn về phía Sơn chủ, cảm thấy một trận kinh ngạc.
Nghe được âm thanh mang theo phần bảo hộ này của Sơn chủ, Tử Tình hơi sửng sốt, thấy khó hiểu, nâng mắt nhìn Sơn chủ, chỉ thấy Sơn chủ vuốt bộ râu trắng, sắc mặt vẫn như thường, đôi mắt mang theo luồng khí thế khiếp người chợt lóe lên tia sáng cơ trí, thần sắc kia tuyệt không giống như đang nói giỡn.
Bạch Dục trong lòng giống như có gì đó chặn lại, cỗ tức giận không được phát tiết. Ngay cả Sơn chủ cũng lên tiếng, nếu vậy chỉ cần vẫn ở Thanh Sơn, tuyệt đối có khả năng đả thương được nàng! Biết được điều này, làm cho trong lòng hắn hồi phục mảnh hung ác nham hiểm, lần đầu tiên hắn gặp khó khăn như vậy! Còn rất triệt để!
"Tử Thanh nói Tử Tình hạ độc ngươi, chỉ thuần túy là tự vệ, như vậy lúc ấy ngươi đối với nàng làm ra điều gì để cho nàng kê đơn ngươi tự bảo vệ mình? Tử Thanh còn nói lúc ấy ngươi còn đả thương hắn, nếu không phải lúc đó ngươi trúng dược, thì ngươi tuyệt đối không buông tha cho bọn họ, lời này có đúng không?" Sơn chủ trầm giọng hỏi, ánh mắt cơ trí khóa chặt trên người Bạch Dục, không buông tha thần sắc nào trên mặt hắn.
Nghe thế, Bạch Dục nhíu mày chút, ánh mắt hướng về phía Tử Tình và Tử Thanh.Nói sao? Chỉ cần điểm này ỷ mạnh hiếp yếu của hắn cũng đã làm bị lép vế, chứ đừng nói là muốn thế nào, còn phải nói sao? Nhưng sự thật đúng là như vậy, với tính cách kiêu ngạo, lòng tự tôn rất mạnh của hắn, làm sao phải vì việc này mà nói dối!
Thấy hắn trầm mặc, chỉ dùng đôi mắt nhìn chằm chằm Tử Tình cùng Tử Thanh, Nhất Trọng môn chủ không khỏi nhíu mày, muốn mở miệng rồi lại nhịn xuống.
Mà vẻ mặt Lăng Thành lại bình tĩnh nhìn, không mở miệng nói nhiều, chỉ nhìn một màn này trên đại đường, giống như khán giả, tựa hồ cũng vì Tử Tình mà lo lắng.
Ngược lại Dược sư thấy hắn lâu mở miệng, trong ánh mắt lóe lên chút ánh sáng, cười ha ha : "Ngươi ngất xỉu mấy ngày mới tỉnh lại, vậy tâm trí còn chưa khôi phục, mà Sơn chủ lại liên tiếp hỏi ngươi nhiều vấn đề như vậy, ngươi nhất thời không trả lời được cũng có thể thông cảm được, không bằng như vậy ! Ta hỏi, ngươi đáp, thế nào?"
Mọi người không có ý kiến, mà Bạch Dục liếc mắt nhìn Dược sư một cái, không nói gì, cũng không cự tuyệt, chắc là đồng ý.
"Ha ha, vậy ta hỏi ngươi, ngươi cùng Tử Tình và Tử Thanh ở nơi nào gặp được nhau?" Dược sư cười ha ha hỏi, vẻ mặt vô hại, như là đang nói chuyện phiếm. Bạch Dục dừng chút nhìn, tiếp đó trả lời : "Trong rừng cây núi Lăng Phong."
Nghe thế, Sơn chủ trong mắt lên vẻ kỳ quái, mà Nhất Trọng môn chủ lại có chút tức giận rèn sắt không thành thép, Lăng Thành thần sắc vẫn bình tĩnh, càng thấy kỳ lạ, giống như sớm biết.
Dược sư tiếp tục hỏi : "Ồ? Vậy ngươi vào đấy làm gì?"
"Tản bộ." Hắn nói câu này cả chính bản thân hắn đều cảm thấy không thể tin, nhưng là không sai, quả là bất tri bất giác ( không ý thức được việc mình làm) theo nàng tới nơi đó, điểm này là thật.
Nghe như thế, Dược sư khóe miệng khỏi hơi run rẩy, ánh mắt chợt lóe, tay vuốt râu, vừa cười vừa : "Tản bộ? Ha ha ha, tốt, tản bộ rất tốt." Bạch Dục này tâm cao khí ngạo, bất quá tính tình vẫn coi như là trầm ổn, sao lần này lại làm ra chuyện như vậy cơ chứ? Bất quá người này tuy tâm cao khí ngạo, nhưng lại khinh thường nói dối làm cho hắn có chút bội phục. Nếu là một người quá mức kiêu ngạo, đồng thời chuyện ma quỷ gì cũng dám làm, đúng làm cho người ta không dám gật bừa.
Không sai, đại đường mọi người nghe như thế, cảm thấy vài phần sáng tỏ, xem ra lời Tử Thanh không phải lời dối, dù sao ai cũng biết, Nhất Trọng môn cùng núi Lăng Phong mỗi bên chiếm cứ một phương, nếu không cố ý, làm sao có thể vòng qua nhiều nơi như vậy chạy tới đó tản bộ? Chẳng lẽ là do núi Lăng Phong có phong cảnh thanh tĩnh?
Mà Tử Tình nghe được lời Bạch Dục, ánh mắt lóe lên. Nàng vốn cho rằng hắn sẽ vặn vẹo mà nói dối, cũng không nghĩ đến như vậy, hiển nhiên tuy rằng có điểm hung ác, nham hiểm, tàn nhẫn, bất quá phải công nhận rằng, so với số người ác độc tàn nhẫn bẻ cong sự thật, hắn vẫn hơn vài phần.
"Ta đây hỏi ngươi, ngươi có đả thương Tử Thanh hay không?" Ánh mắt Dược sư dừng người lại hỏi.
Bạch Dục hơi nhíu mày chút, nhưng vẫn đáp lại: "Có."
"Vì sao ngươi lại đả thương hắn?"
Lần này, hắn trầm mặc, nhếch bạc môi không cũng mở miệng, ánh mắt thu liễm, dừng ở cánh tay không có cảm giác của mình, con ngươi đen thẳm lên tia u quang, thần sắc nhưng bớt đi phần lửa giận, thêm vào đó vài tia hoang mang.
Tuy rằng không thấy đáp lại, nhưng mọi người cảm thấy đã rõ, việc này quả là giống như lời Tử Thanh nói, Tử Tình chính là xuất phát từ phòng vệ mới hạ dược, như vậy chuyện này phải xử trí ra sao? Bạch Dục lúc này tay không có tri giác, phải làm sao đây? Mọi người hướng ánh mắt về người Sơn chủ, đợi quyết định của hắn.
Nhất Trọng môn chủ lúc này đã muốn cúi nửa đầu, ánh mắt thu liễm né tránh, hắn không nghĩ tới mọi chuyện lại diễn ra như thế này! Hắn vừa rồi còn luôn mồm cao giọng gầm quát Tử Tình, bây giờ nghe được lời Bạch Dục nói, lại nghĩ tới lúc trước chỉ trích nàng, mặt khỏi có chút xấu hổ.
Ánh mắt uy nghiêm liếc mắt nhìn mấy người bọn họ cái, Sơn chủ trầm giọng : "Chuyện này, hai bên các ngươi đều có chỗ không đúng, niệm tình ngươi tay bị dược vật gây thương tích, mất tri giác, cũng không xử phạt ngươi, về phần Tử Tình, con tuy rằng xuất phát từ phòng vệ, nhưng như thế nào các ngươi đều là đệ tử Thanh Sơn,thuốc có thể cứu người, cũng có thể hại người, tuy rằng là tự vệ, nhưng cũng không thể không trách phạt, con nói, con muốn ta xử phạt con như thế nào?"
Nàng nâng mắt, ánh mắt đảo qua người Bạch Dục, liếc mắt nhìn cánh tay có cảm giác của buông xuống bên người, liền : "Tử Tình nguyện ý tùy Sơn chủ trừng phạt." Cánh tay này của Bạch Dục, sợ là về sau không thể cầm kiếm, hắn lại là nhân tài, bàn tay không thể dùng, thực lực tất nhiên không thể giống như xưa, nếu như vậy, nàng cho dù là chịu chút trừng phạt cũng không quá đáng.
Sơn chủ ánh mắt chợt lóe lên, lướt qua hai người rồi dừng lại chút, trầm giọng : " Hắn vì con mà bàn tay mất tri giác, cuộc sống hằng ngày có chút bất tiện, nếu như vậy, ta phạt con đi theo hắn một tháng, chiếu cố hắn coi như trừng phạt!"
Lời này vừa ra, trong đại đường mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, Bạch Dật cùng Tử Thanh lập tức mở miệng : " Không được!" Làm sao có thể để cho Tử Tình theo bên người Bạch Dục một tháng? Chiếu cố hắn?
Mà kinh ngạc nhất, không ai ngoài hai người trong cuộc là Tử Tình và Bạch Dục, hai người đều không ngờ Sơn chủ lại trừng phạt như vậy, nhất thời, lông mày hai người mày đều dựng lên. Tử Tình ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Sơn chủ, muốn nàng ở bên cạnh chiếu cố Bạch Dục một tháng? Nghĩ đến đây tâm trạng khỏi sinh ra chút phản kháng. Mà Bạch Dục cũng đồng thời nhìn về phía Sơn chủ, trong mắt lên vẻ phức tạp, muốn hắn một tháng ở cùng với người làm hại bàn tay mất tri giác, chuyện này căn bản là đang khiêu chiến hắn. Mạnh mẽ áp chế lửa giận trong lòng, ngay cả bản thân đều không nắm chắc được liệu trong một tháng này hắn có thể nhịn được mong muốn phế nàng hay không.
" Không được? Vì sao không được?" Sơn chủ trầm giọng hỏi, ánh mắt dừng ở mặt Bạch Dật và Tử Thanh.
"Để cho bọn họ nam quả nữ ở chung một tháng? Chuyện này làm sao có thể! Hơn nữa, để Tử Tình ở cạnh hắn, khó có thể đảm bảo là trong một tháng này hắn có động thủ với nàng hay không, như vậy rất nguy hiểm, đương nhiên là không được!" Bạch Dật xong, vẻ mặt yêu nghiệt lúc này đã trở nên nghiêm nghị, bản thân không biết trong lòng mình có bao nhiêu lo lắng, để cho Tử Tình theo bên người Bạch Dục chiếu cố một tháng? Chuyện này làm sao có thể!
Lăng Thành nhìn về phía Sơn chủ, trong mắt lộ ra suy nghĩ sâu xa, như cẩn thận suy nghĩ điều gì, cũng không mở miệng ngăn cản. Mà Nhất Trọng môn chủ cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhíu mày, cũng không nói tiếng nào, mấy người bên trong vẻ mặt kỳ quái nhất chính là Dược sư, híp đôi mắt cười ha ha vuốt râu, nhìn Tử Tình và Bạch Dục bộ dáng như xem kịch vui, dường như có chút chờ mong hai người nếu sống chung chỗ thì cục diện sẽ như thế nào?
Sơn chủ liếc mắt nhìn bọn họ cái, ánh mắt lóe ra hào quang cuối cùng dừng lại ở người Tử Tình, hỏi: "Con vừa rồi nói nghe theo xử phạt của ta bây giờ sao lại nói như thế?"
Nghe Sơn chủ nói vậy, Tử Tình hơi nhíu mày chút, nàng vừa rồi còn suy nghĩ, sao Sơn chủ lại hỏi nàng muốn xử phạt như thế nào, ra là sớm đã có tính toán, xem ra ông đã có chủ ý này từ trước, chỉ là như vậy là vì cái gì?
Tuy rằng cảm thấy khó hiểu, nhưng nàng vẫn thấp giọng đáp: "Tử Tình nghe theo Sơn chủ phân phó, đi theo bên cạnh hắn, chiếu cố hắn một tháng." Lời nàng nói ra, sao lại có thể đổi ý? Không phải chỉ một tháng sao? Nàng không coi hắn như người mà đối xử là được rồi.
Bạch Dục đứng ở giữa đại đường nghe được lời nàng, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, vốn tưởng rằng nàng cầu Sơn chủ đổi phương thức xử phạt khác, không nghĩ tới nàng lại đáp ứng, nhìn mắt nàng hơi cụp xuống, con ngươi thu liễm không nhìn ra biểu hiện gì, ánh mắt không khỏi lóe lên, tâm trạng một mảnh phức tạp.
"Tử Tình! Làm sao nàng có thể đáp ứng?" Bạch Dật nhìn về phía nàng, căn bản còn muốn mở miệng, lại nhận được ánh mắt ngăn cản của nàng, không khỏi nhịn xuống. Nếu chuyện Sơn chủ quyết định, sao có thể thay đổi dễ dàng? Biết nếu mở miệng, đừng nói Sơn chủ thay đổi chủ ý, thậm chí còn có thể tăng thêm hình phạt đối với Tử Tình, nghĩ vậy, cũng chỉ có thể mạnh mẽ áp lại.
Sơn chủ liếc mắt nhìn bọn họ, ánh mắt dừng ở người Dược sư, thần sắc hòa hoãn hỏi: "Dược sư, theo ngươi tay của Bạch Dục có thể chữa khỏi được không?" Một nhân tài thân thủ bất phàm mà mất cánh tay, đây là đả kích rất lớn, nếu như có thể, ông cũng hy vọng tay của hắn có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Dược sư đứng lên, hướng Sơn chủ thi lễ : "Hồi Sơn chủ, trước mắt hãy để ta xem cánh tay bị thương của hắn, sau đó ta phối chút dược cho hắn ăn vào, chắc hẳn có chuyển biến tốt, nhưng muốn khôi phục lại bộ dáng ban đầu, việc này phải xem tạo hóa của chính bản thân hắn." Nói xong, liếc mắt nhìn Bạch Dục một cái,thầm nghĩ, nếu có thể làm cho Tử Tình cam tâm tình nguyện vì hắn mà trị liệu, cái tay kia của hắn, tự nhiên có thể khôi phục, bằng không, về sau nhiều lắm chỉ có thể động, nhưng không có cách nào vận khí.
Nghe được lời của Dược sư, ánh mắt Bạch Dục liền dừng ở cánh tay của mình, hiện tại một chút cảm giác cũng không có, cánh tay này của hắn, sợ rằng không thể khôi phục ...
"Vậy làm phiền ngươi đến xem cho hắn, dùng hết khả năng để chữa trị cho hắn, thiếu dược liệu gì ngươi cứ nói với ta." Sơn chủnói xong, ánh mắt toát lên chút cơ trí, thần sắc có chút thương tiếc, nhìn Bạch Dục liếc mắt một cái, tiếp đó lại nói : "Tốt lắm, mọi chuyện đều dừng ở đây, ai cũng được nhắc lại! Ta hy vọng chuyện như này về sau không bao giờ phát sinh nữa." Nói xong, liếc mắt nhìn mọi người, liền từ chủ vị đứng lên, xoay người rời khỏi đại đường.
Nhìn thấy Sơn chủ rời đi, Nhất Trọng môn chủ phất y bào, liếc mắt nhìn Tử Tình một cái, cũng rời đi.
Lúc này, hai con thượng cổ Thần Thú của Tử Tình đợi cơ hội này đã lâu, liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó thừa dịp không ai để ý, bắn ra một đạo hào quang, vô thanh vô tức bắn thẳng đến phía dưới của Nhất Trọng môn chủ.
"A!"
Chỉ thấy Nhất Trọng môn chủ bị đau hô một tiếng, dưới chân truyền đến xung lượng mà nhào lên phía trước, trong lúc nhất thời phản ứng kịp thẳng tắp ngã về phía trước, mà ở trước mặt của hắn, là cửa đại đường, khi ngã bổ xuống dưới, tiếng kêu đau đớn truyền vào tai mọi người trong đại đường.
"Là ai ám toán ta? Ra đây cho ta!" Hắn phẫn nộ từ dưới đất đứng lên, vừa nhấc đầu, mọi người mới nhìn rõ va chạm này làm mũi hắn bị đụng, hai hàng máu mũi theo đó chảy xuống, vì lớn tiếng rống giận, làm cho mọi người thấy răng cửa của bị đụng gãy còn nửa.
(Ôp: Ha ha ha quá buồn cười :sofunny:)
Ngoại trừ Tử Tình tự hiểu , tất cả mọi người ở đây đều mạc danh kỳ diệu ( không hiểu ra sao) nhìn hắn, không hiểu chính hắn ở nơi này kêu ma gọi quỷ chuyện gì? Vừa rồi rõ ràng không có ai chạm vào, chứ đừng là có người ám toán, nếu có người ra tay, bọn họ sao lại không nhìn thấy? Làm sao có thể! Căn bản chính là do hắn đi đường không mang theo mắt mới đụng phải ngưỡng cửa, bây giờ lại còn muốn hô to gọi nhỏ? Bất quá nhìn hai hàng máu mũi của hắn chảy, răng cũng bị gãy một nửa, bộ dáng quả làm cho người ta nhịn không được muốn bật cười.
Nhất Trọng môn chủ vừa quay đầu lại, ánh mắt quét một vòng xung quanh mọi người, không nhìn được nguyên do mọi chuyện xảy ra, chỉ phải tự nhận mình không may chuẩn bị bước tới phía trước, ai ngờ chân trước mới vừa nhấc lên, một cỗ hơi thở lạnh như băng kéo tới, lần này lại bắn trúng chân hắn, làm cho cả người hắn chật vật lại lần nữa nhào lên phía trước.
"Ầm!" Tầng tầng tiếng va chạm vang lên, không nghe thấy tiếng hô kêu đau, tiếng kêu này so với tiếng lúc trước càng kiềm nén âm thanh kêu rên, lần này, hắn nằm úp sấp mặt đất không đứng lên được, giống như bị thương tổn đến bộ phận quan trọng nào đó, nhất thời nửa khắc không dậy nổi.
Trong đại đường mọi người đều kinh ngạc nhìn, thầm nghĩ, đây là làm sao vậy? Đang yên lành mà bước cũng ngã? Không phải là do già rồi hoa mắt chứ? Đường bằng phẳng như vậy mà cũng bị ngã?
Quỳ rạp mặt đất nửa ngày, Nhất Trọng môn chủ thân tức giận lại lần nữa đứng lên, mạnh mẽ quay đầu lại, chỉ thấy hai tay hạ xuống che khố, sắc mặt xanh mét, tức giận rít gào: "Là ai? Rốt cuộc là ai? Đi ra cho ta!" Hắn hô to, quay đầu lại, nhanh chân vượt qua bậc cửa, muốn tìm ra người ám hại .
Mọi người sắc mặt quái dị nhìn hắn, không phải bị cái gì kích thích chứ? Thế nhưng tự nhiên bước đi ngã chổng vó hai lần? Còn dập đầu hai cái? sẽ không có cái dập đầu thứ ba chứ? Mọi người tâm trạng thầm nghĩ, bỗng thấy hắn xoay người nhanh chân vượt qua bậc cửa kia, không ai hiểu chuyện gì xảy ra, lại thấy cả người hắn một lần nữa nhào thẳng về phía trước, trán thẳng tắp va vào mặt đất, đầu trực tiếp rạp xuống sát đất. . .