Lãnh Đế Độc Y

Chương 75: Chương 75: Không phải là người mà các ngươi có thể chọc




Thấy ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người hắn, Lăng Thành suy tư một chút, trầm giọng nói: "Ta cảm thấy hẳn là lúc ấy có đệ tử đã triệu hồi ra một con huyễn thú không tầm thường, cổ uy áp kia rất cường đại, nó nằm ngoài khả năng của hơn trăm người đệ tử đó. Cho nên chỉ có một khả năng, thì phải là trong hơn năm mươi huyễn thú được triệu hồi ra lần này, tồn tại một con huyễn thú vô cùng cường đại."

Lúc ấy hắn đã đại khái nhìn sơ qua huyễn thú của hơn năm mươi đệ tử triệu hồi ra được, thấy tư chất của chúng chỉ đều là hạng trung đẳng đến trung thượng (bậc cao nhất của trung đẳng), ngoại trừ Tử Tình thì cũng không còn ai có thiên phú là có vẻ xuất chúng, cho nên lúc ấy hắn đã suy đoán rằng cổ chấn động kia có phải là do Tử Tình làm ra hay không? Bởi vì trong lòng nàng có ôm một con chim nhỏ cả người tuyết trắng, đứng giữa phần đông các huyễn thú thì hoàn toàn khác biệt.

Vốn dĩ còn không biết có bao nhiêu người đã chú ý tới điểm này, nhưng lúc này nghe được mọi người bàn bạc, xem ra ngoại trừ Sơn chủ thì cũng không còn ai chú ý tới điểm này, như vậy cũng tốt, quá mức bộc lộ tài năng cũng không phải là chuyện tốt.

Nhưng mà, một vị môn chủ trong số đó nghe được của hắn nói xong, thì lại không cho là đúng nói: "Nếu chân tướng đúng theo như lời ngươi nói, như vậy con huyễn thú cường đại kia đâu? Đừng quên, lúc ấy hơn năm mươi con huyễn thú được triệu hồi ra đều nằm té trên mặt đất, bị cổ uy áp kia làm bị thương không nhẹ đâu!"

Nghe vậy, Lăng Thành trầm mặc, cũng không nói thêm cái gì, mà chỉ liễm hạ đôi mắt, ngồi yên bất động. Hành động này của hắn ở trong mắt người khác, thì có nghĩa là do hắn cũng không thể nói rõ được rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà hành động này rơi vào trong mắt Sơn chủ Thanh Sơn, thì lại là một ý nghĩa khác.

Mà ở bên kia, hai người Tử Tình cùng Thần đang sóng vai đi trên đường sơn đạo ( sơn đạo : dốc núi, vách núi ) , chậm rãi đi đến Lăng Phong Sơn, cũng không biết có phải là do trên người Thần phát ra hơi thở xa cách mà mang theo sự băng hàn lãnh liệt hay không, mà dọc theo đường đi mặc dù có không ít ánh mắt của các đệ tử theo sát hai người, nhưng lại không ai dám đi lên chào hỏi, lại càng không dám tới gần.

Chủ yếu là bởi vì người nam tử vận áo bào trắng phong tư trác tuyệt kia, khí thế thật sự là quá cường đại, hắn giống như một cường giả đứng lặng trong thiên địa, một đôi mắt lãnh liệt mà băng hàn bễ nghễ ngắm nhìn thiên hạ từ trên cao, một thân khí chất tôn quý cùng hơi thở vương giả làm chấn nhiếp lòng người, chỉ cần một ánh mắt lướt qua thì sẽ làm cho người ta không dám có một chút ý tứ mạo phạm.

"Thần, ta có một việc muốn hỏi huynh đã lâu." Không thèm nhìn tới ánh mắt đầy kính nể cùng úy kị của những nam đệ tử chung quanh, cùng với vô số tầm mắt ái mộ của nữ đệ tử, Tử Tình vẫn nhìn không chớp mắt về con đường phía trước, thanh âm thản nhiên, nhẹ nhàng nói.

Đi ở bên người nàng, Thần hơi nghiêng gương mặt anh tuấn mê người, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên người nàng, trong đôi hắc đồng sâu thẳm xẹt qua một tia sáng nhu tình không dễ phát hiện, thanh âm trầm thấp mà khêu gợi mang theo một chút nhu hòa nói: "Chuyện gì? Muội hỏi đi!"

"Trên Thanh Sơn không dễ dàng cho phép người ngoài tiến vào, lúc trước vì sao huynh lại xuất hiện ở nơi đó chỉ điểm kiếm pháp cho ta?"

Nghe vậy, bạc môi khêu gợi hơi hơi cong lên, ánh mắt cũng dời khỏi gương mặt nàng, nhìn tới con đường phía trước, thanh âm nam tính không nhanh không chậm nói: "Bởi vì muốn nhìn thấy muội, cho nên liền đến đó."

Nương theo lời hắn nói, bước chân của nàng cũng hơi ngừng một chút, sau đó lại khôi phục lại như bình thường, nhìn thoáng qua hắn, rồi lại hỏi: "Năm đó, là huynh đã cứu ta phải không?" Nàng từng hỏi sư phụ năm đó là ai đã đưa nàng tới Thanh Sơn, sư phụ tuy rằng không có nói thẳng, nhưng mà nàng lại nghĩ kĩ thêm thì liền cũng hiểu được một chút.

Hắn không phải là đệ tử trên Thanh Sơn, nhưng lại ba lần tiến vào Thanh Sơn gặp mặt nàng. Dung mạo hắn xuất sắc như thiên nhân, tôn quý đến mức làm mọi người không dám có chút xem thường, tuy rằng hắn chỉ mặc một bộ quần áo bào trắng ôn hòa, đơn giản mà không nhiễm một hạt bụi nào, nhưng trên người hắn lại phát ra một loại khí thế vương giả, trong sự ôn nhu lại mang theo sự xa cách cùng lãnh liệt, nhìn như gần ngay trước mắt, nhưng lại xa tận chân trời.

Một người trác tuyệt phi phàm như vậy, vì sao lại đối với nàng tốt như vậy? Nàng không chỉ một lần nhận thấy được, khi hắn nhìn nàng, dưới đáy mắt bằng phẳng như mặt hồ sâu thẳm làm cho người ta không thể nhìn thấu kia lại chứa đựng một sự nhu hòa.

"Ân." Hắn cúi đầu đáp lời bằng thanh âm trầm thấp, với trí tuệ của nàng, hắn tin tưởng nàng cũng sẽ đoán được, hơn nữa đây cũng không phải là bí mật gì.

"Vì sao vẫn không nói cho ta biết?" Nàng không rõ hỏi.

"Điều đó không quan trọng." Với hắn mà nói, lúc trước cứu nàng, căn bản chỉ là xuất phát từ bản năng, trước khi đầu óc hắn còn chưa kịp làm ra quyết định, thì thân thể đã hành động theo bản năng rồi.

Nghe vậy, Tử Tình nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên dung nhan cương nghị nhưng lại không làm mất đi sự tuấn mỹ, ánh nắng mặt trời buông mình trên người hắn, làm cho chung quanh người hắn đều tỏa ra một tầng ánh sáng chói mắt. Có lẽ, cũng không phải đều là do ánh mặt trời làm cho cả người hắn chói mắt vô cùng, mà còn là do chính hắn cũng là một vật sáng tản ra hào quang mãnh liệt, hấp dẫn tầm mắt mọi người, khó trách từ nãy đến bây giờ, ánh mắt ái mộ của những nữ đệ tử vẫn luôn theo sát mọi hành động của hắn.

Cảm giác được tầm mắt đánh giá của nàng, khóe môi hắn hơi hơi cong lên, hơi thở xa cách mà lãnh liệt cũng vì ý cười này mà biến mất, dung mạo cương nghị tuấn mỹ càng vì ý cười này mà làm cho người ta xem đến ngây người, chỉ thấy hắn nghiêng mặt chống lại ánh mắt đánh giá của nàng, hơi hơi cúi đầu, thanh âm mang theo ý cười gợi cảm hỏi: "Thế nào? Muội có vừa lòng với diện mạo của ta hay không?"

Nghe hắn trêu ghẹo, lại nhìn thấy ánh mắt hắn mang theo ý cười, hai má không khỏi ửng đỏ, dời đi tầm mắt, nhìn ra phía Lăng Phong Sơn, liền nói: "Trong phong có một gian nhà tranh không có người ở, chờ một lát ta giúp huynh dọn dẹp sạch sẽ xong là có thể ở." Nói xong, bộ pháp dưới chân cũng nhanh hơn vài phần.

Hắn rất nguy hiểm, cả người tản ra loại sức quyến rũ nam tử trí mạng, nhưng hắn lại không nghĩ ra là hắn sẽ làm cho người ta bị lạc. Nàng vẫn là không muốn quá mức thân cận cùng hắn, bảo trì khoảng cách mới là con đường an toàn nhất.

Nhìn nàng bước nhanh hơn, trong đôi hắc đồng sâu thẳm lộ ra ý cười, mà ngay cả ý cười bên môi hắn cũng thêm sâu sắc vài phần, cảm thấy rất là sung sướng cất bước đuổi theo: "Người thiếu niên mặc hồng y kia đã thổ lộ với muội ngay trước mặt mọi người, muội không có cảm giác gì sao?" Nói hắn không thèm để ý? Thật ra hắn có chút ăn dấm, người hắn xem trọng vậy mà lại bị người khác nhìn trộm, thật sự là lá gan không nhỏ.

Tử Tình giật mình, nhớ tới thần sắc thất vọng của Bạch Dật, dừng một chút hỏi lại: "Ta phải có cảm giác sao?" Mới mười tuổi thì nói gì đến tình với chả yêu? Bây giờ điều mà nàng muốn, chính là làm cho mình trở nên cường đại, để mình có đủ năng lực đi bảo vệ người mà mình muốn bảo hộ, không muốn chỉ có thể trơ mắt nhìn thân nhân của mình toàn thân nhiễm máu tươi mà không thể cứu giúp.

Tuy rằng nàng ở trên Thanh Sơn, nhưng mà nàng chưa từng quên đi một màn giết chóc trong mưa đêm kia, đó là nỗi đau lớn nhất trong lòng nàng, trơ mắt nhìn mọi người chết trước mặt mình, trơ mắt nhìn nương ngã vào giữa vũng máu, trơ mắt nhìn bằng hữu phải thay mình mà chết, cốt nhục chia lìa đau đớn. Thù giết mẫu thân không đội trời chung, điều duy nhất nàng muốn làm, đó là bắt được người đứng sau, tự tay trả thù!

Cảm giác được hơi thở trên người nàng biến hóa, dường như trong nháy mắt đó, một dòng hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng mà lộ ra xơ xác tiêu điều đã tràn ngập quanh thân thể nàng, hắn hơi hơi nhíu mày, nhìn nàng một cái, thấy trong đôi mắt nàng vốn dĩ bình tĩnh mà lạnh nhạt lại nhiễm lên một tia cừu hận thị huyết, không khỏi ngẩn ra. Nghĩ tới đêm mưa nhiễm đầy máu tươi năm đó, trong đôi hắc đồng cũng lóe lên hào quang, vươn một bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lên mái tóc thuận hoạt như tơ trù của nàng.

"Nghĩ cái gì? Sao lại nghĩ đến xuất thần như vậy?"

Hắn cúi đầu hỏi, thanh âm nam tính hùng hậu vang lên ở bên tai nàng, mà hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái trên người hắn cũng xông vào mũi nàng. Thình lình một bàn tay của hắn lại nhẹ nhàng vỗ về trên đầu nàng, giống như là đang trấn an cái gì đó, nàng giật mình, vội vàng phục hồi lại tinh thần, bộ pháp dưới chân vừa động thì thân mình đã chuyển qua một bên, làm cho tay hắn rời khỏi mái tóc nàng. Con thú được nàng ôm trong lòng cũng mở to một đôi mắt màu đỏ nhìn thoáng qua hắn.

"Chỉ là nhớ tới một ít chuyện cũ." Nàng bình tĩnh nói, giống như một màn vừa rồi chưa từng xảy ra, ánh mắt nàng rơi vào con chim trắng nhỏ có một đôi mắt đỏ đang nằm trong ngực, rồi lại liếc mắt nhìn con huyễn thú màu đỏ quấn trên cổ tay nàng một cái, còn chưa có biết được hai con huyễn thú này rốt cuộc loại huyễn thú gì?

Cảm xúc như tơ lụa truyền đến từ trong lòng bàn tay bị biến mất, hắn nhìn vào bàn tay mình, tiện đà cười như không sao cả, thấy nàng đã dời đi suy nghĩ, mà ánh mắt lại dừng trên con chim nhỏ tuyết trắng kia, liền mở miệng nói: "Hôm nay muội triệu hồi ra được hai con huyễn thú, đều không phải là loại huyễn thú bình thường. Nếu là không muốn để cho người ta biết, thì đừng đem chúng nó ra trước mặt người khác."

Nghe được lời hắn nói, Tử Tình nâng mắt kinh ngạc nhìn về phía hắn: "Ngay cả Sơn chủ cũng không phát hiện được, làm sao huynh lại biết?" Hôm nay nàng triệu hồi ra hai huyễn thú đã tạo ra cơn đại chấn động như vậy, làm cho tất cả mọi người trên Thanh Sơn đều kinh sợ, nhưng lại không có ai biết chuyện lần chấn động cả Thanh Sơn này là do huyễn thú của nàng làm ra, càng không có người biết, nàng triệu hồi ra hai huyễn thú, làm sao mà hắn lại biết?

"Hôm nay muội triệu hồi ra huyễn thú có cùng cấp bậc với huyễn thú của ta nên ta cảm ứng được." Nếu không phải vì nguyên nhân này, hắn làm sao có thể biết? Chỉ là, không nghĩ tới nàng vậy mà lại có thể triệu hồi ra hai con huyễn thú cường đại như vậy, thật sự là không đơn giản.

Nghe vậy, trong mắt Tử Tình hiện lên thần sắc kinh ngạc, nàng tuy rằng chưa thấy qua huyễn thú của hắn, nhưng cũng đã nghe nói qua, Thiên Sơn Lãnh Tuyệt Thần có huyễn thú là thượng cổ thần thú tên Thanh Long. Hắn nói hai huyễn thú của nàng có cùng cấp bậc với huyễn thú của hắn, vậy không phải là hai huyễn thú của nàng đều là thượng cổ thần thú?

Khó trách,lần đầu tiên giáng thế là đã làm cho cả Thanh Sơn phải chấn động, thì ra lại là thượng cổ thần thú mà vạn thú phải cúi đầu thần phục!

Hai người đi vào sau núi Lăng Phong không lâu, mấy người Tử Nghiên theo đuôi mà tới cũng đi đến Lăng Phong Sơn. Thấy hai người bọn họ đang đứng trước gian nhà tranh còn trống kia, tựa hồ là đang nói nói cái gì, vài người nhìn nhau liếc mắt một cái xong, liền tiêu sái đi qua.

"Lãnh công tử." Mấy người Tử Nghiên ôm quyền chắp tay thi lễ với hắn.

Thần liếc mắt nhìn mấy người họ một cái, xa cách gật gật đầu với bọn họ, cũng không có nói câu nào.

"Lãnh công tử, chúng ta đến giúp huynh quét tước gian phòng ở này, huynh có thể đến bên dưới tàng cây bên kia đợi một chút, rất nhanh thì sẽ xong thôi." Tử Cầm đi tới trước mặt hai người, thanh âm kiều mỵ mang theo ý cười trong suốt mà mị hoặc nói, một đôi mắt đẹp câu nhân không chút nào che giấu sự ái mộ đối với Lãnh Tuyệt Thần, nhìn chằm chằm vào hắn.

Thần sắc trên gương mặt cương nghị mà tuấn mỹ vẫn không thay đổi, dường như không có nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của Tử Cầm, thanh âm gợi cảm mà trầm thấp mang theo một sự xa cách từ trong xương cốt thản nhiên nói: "Vậy làm phiền."

"Không phiền toái không phiền toái, huynh là khách quý của Lăng Phong Sơn chúng ta, đây cũng là chuyện mà chúng ta phải làm." trên dung nhan diễm lệ của Tử Cầm vì nghe hắn nói mà càng thêm vẻ động lòng người, trong đôi mắt đẹp lưu động hào quang.

Một bên Tử Tình lẳng lặng đứng, nhìn cũng không thèm nhìn mấy người bọn họ một cái. Mà mấy người Tử Nghiên nhìn Thần một cái xong liền nói với Tử Tình: "Tử Tình, trước hết ngươi hãy mang Lãnh công tử đi dạo chung quanh một chút đi! Để chúng ta còn dọn dẹp căn phòng sạch sẽ một chút." Nhìn dáng vẻ của hắn, giống như cũng không phải là ngày đầu tiên gặp mặt Tử Tình, chỉ là Tử Tình luôn luôn ở trên Thanh Sơn, làm sao lại quen biết với Lãnh Tuyệt Thần?

Nghe nói như thế, Tử Tình nâng mắt nhìn thoáng qua Tử Nghiên, thần sắc lạnh nhạt dời mắt đi, nói với Thần đang đứng bên cạnh: "Phòng của ta cách đây không xa, vậy tới đó ngồi trước một lúc đi!" nói xong, liền xoay người đi đến ngôi nhà tranh của mình.

Mà nghe nói như thế, sắc mặt Tử Cầm khẽ biến, ánh mắt không tốt nhìn lướt qua bóng dáng trắng trong mà thuần khiết của Tử Tình, đáy mắt cũng hiện lên hào quang, không biết là đang nghĩ cái gì.

Đứng ở bên cạnh Tử Nghiên, Tử Nguyên hừ lạnh một tiếng nói: "Thật không hiểu nổi người có thiên phú và dung mạo đều là nhất tuyệt như Bạch Dật sao lại coi trọng người như ngươi chứ? Cái loại như ngươi chỉ cần tùy tùy tiện tiện liền... Ách!" Hắn còn chưa kịp nói xong, dưới bụng dường như bị cái gì đánh trúng, khẽ nhếch mở miệng rên hừ một tiếng, cùng lúc đó một viên viên thuốc cũng bắn vào trong miệng hắn, vừa vào liền tan, vô sắc vô vị, không người phát hiện.

"Sao huynh lại động thủ?"

"Bọn họ vẫn luôn nói muội như thế này sao?"

Hai người đồng thời hỏi, sắc mặt Thần có chút hung ác nham hiểm, lấy thực lực của hắn cho dù Tử Nguyên có nói nhỏ giọng, hắn cũng nghe thấy, huống chi tên kia lại căn bản là không có hạ thấp giọng, thật sự là đáng chết! Cũng dám nói Tử Tình của hắn như vậy, nếu không phải nể mặt Lăng Thành, hắn quyết sẽ không tha cho tên kia!

Tử Tình ngoái đầu liếc nhìn Tử Nguyên đang cúi gập người một cái, sau đó dời ánh mắt tới trên người Thần, nhẹ giọng nói: "Ta và bọn họ vẫn luôn không thể ở chung, bằng mặt mà không bằng lòng. Nói khó nghe hơn, thì có khi sẽ động thủ trừng phạt một chút, nhưng còn huynh là khách mà lại động thủ đánh bị thương khí khổng của hắn, không sợ Sơn chủ trách tội huynh sao?"

Vừa rồi nàng thấy hắn phản thủ bắn ra một luồng khí lưu, lấy tốc độ cơ hồ không thể nhìn thấy được đánh trúng vào khí khổng của Tử Nguyên, bị thương khí khổng thì không thể dễ dàng khôi phục, cho dù có dùng loại dược tốt nhất để hỗ trợ, thì nhanh nhất cũng phải mười ngày nửa tháng mới có thể khôi phục. Mà trong khoảng thời gian này, cho dù hắn chỉ là thở hay là động một chút thì toàn thân thể sẽ đều đã cảm thấy thống khổ không thôi, vừa ra tay liền đả thương khí khổng của Tử Nguyên, chiêu thức ấy, quả thật đúng là không lưu tình.

"Ta không làm cho hắn không mở miệng được, đã xem như là thủ hạ lưu tình rồi." Hắn trầm giọng nói, hơi hòa hoãn sắc mặt lại rồi hỏi: "Vừa rồi muội bắn cái gì vào trong miệng của hắn vậy?" Vừa rồi nàng động tay thật đúng là vừa chuẩn lại vừa nhanh, nếu đó là loại viên dược vừa vào liền tan, thì chỉ sợ tên kia còn chưa có phát hiện được, vốn dĩ hắn còn lo lắng cho nàng sẽ bị bắt nạt, xem ra là hắn suy nghĩ nhiều.

Tử Tình nhợt nhạt cười, đôi mắt hơi phiếm động, nhẹ giọng nói: "Chỉ là một loại dược gần đây mới nghiên cứu chế tạo ra, không chết được, nhưng lại làm cho hắn nói không nên lời." Dược mà nàng nghiên cứu chế tạo ra, nếu không có giải dược của nàng thì không ai có thể giải được, nếu miệng chó không phun nổi ngà voi, vậy làm cho hắn phải câm miệng lại, miễn cho hắn làm bẩn tai mọi người.

Nghe vậy, trên khuôn mặt cương nghị mà tuấn mỹ liền trở nên nhu hòa, khóe môi hơi hơi cong lên, mỉm cười nói: "Uh, không sai, để yên cho người khác bắt nạt cũng không tốt, khi thích hợp phải biết phản kích, cho dù là trực tiếp độc đến câm hoặc là giết chết hắn thì cũng không có việc gì.Có chuyện gì, ta sẽ xử lý." Hai người vừa đi vừa trò chuyện, hơn phân nửa là Thần nói, Tử Tình thì lắng nghe. Mà ở phía sau bọn họ, mấy người kia đang vây quanh một chỗ lúc này cũng là tiếng kinh hô không ngừng.

"Nhị sư huynh, nhị sư huynh, huynh làm sao vậy? Sao đột nhiên mặt lại trắng bệch như vậy? Đại sư huynh, đại sư huynh, huynh mau nhìn xem nhị sư huynh bị cái gì? Làm sao mà tay chân huynh ấy lại tê cóng, cả người đổ mồ hôi lạnh thế này?" Tử Cầm cùng Tử Sa vừa đỡ Tử Nguyên vừa kinh hô, trên mặt hai người lộ ra vẻ kinh hoảng, một người đang bình thường sao đột nhiên lại thành như vậy?

Tử Nghiên khẽ cau mày nhìn Tử Nguyên cả người đang cứng ngắc, đổ mồ hôi lạnh, rồi liền nói với Tử Kiệt cùng Tử Lập bên cạnh mình: "Trước hãy đỡ hắn qua bên kia ngồi một chút."

"Được." Mấy người vội vàng đỡ hắn đến bên dưới tàng cây, gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng, quanh quẩn chỗ tàng cây .

"Nhị sư huynh? Huynh thế nào rồi? Sao huynh không nói chuyện a? Huynh không thoải mái chỗ nào?" Tử Kiệt ngồi xổm bên người hắn hỏi, trên mặt đầy vẻ lo lắng, làm sao có thể đột nhiên cả người cứng ngắc, ngay cả sắc mặt cũng trắng bệch thế này?

Tử Nguyên chỉ vào miệng mình, lại hơi hơi giật giật miệng, lại chỉ chỉ lên chỗ khí khổng bị thương của mình, chỉ vài động tác đơn giản, nhưng lại cơ hồ như muốn mạng của hắn, đau đến nỗi huyết sắc trên mặt hắn toàn bộ rút hết đi, chỉ còn lại là một phiến trắng bệch. Hắn sống chết cắn chặt răng, ngay cả hô hấp cũng không dám quá mức dùng sức.

"Đại sư huynh, sao nhị sư huynh lại nói không ra lời? Huynh ấy bị làm sao vậy?" Tử Sa lo lắng hỏi, ngồi xổm bên người Tử Nguyên, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng nhìn lên Tử Nghiên đang khẽ cau mày.

Dưới sự chú mục đầy lo lắng của mọi người, Tử Nghiên ngồi xuống, vươn tay cởi lớp y bào trên người Tử Nguyên ra, Tử Cầm cùng Tử Sa thấy thế vội vàng nhắm mắt.

"Quả nhiên là như thế này." Tử Nghiên chau mày, nhìn thân thể Tử Nguyên sau khi cởi bỏ vạt áo, phía trên mặt khí khổng của hắn, lúc này là một mảnh xanh tím, nhìn cũng biết được là người nọ xuống tay không nhẹ.

"Tại sao có thể như vậy? Sao lại bị thương khí khổng?" Tử Kiệt cùng Tử Lập kinh ngạc nhìn chỗ bầm xanh kia. Nơi đó là khí huyệt, cũng gọi là khí khổng, là vị trí hiểm yếu của khí huyết trên toàn thân. Nếu bị thương ở chỗ này, thì sẽ không dễ trị.

Nghe bọn họ nói, hai người Tử Sa cùng Tử Cầm đang quay đầu sang chỗ khác liền phản xạ quay đầu lại, nhìn thấy vết bầm xanh kia cũng đầy kinh ngạc: "Vừa rồi còn bình thường mà, sao có thể đột nhiên bị người khác đả thương đến khí khổng chứ?"

Lời này vừa nói ra, mấy người đều trầm mặc xuống, ánh mắt nhìn về phương hướng Lãnh Tuyệt Thần và Tử Tình dần đi xa, cảm thấy hiểu được, họa là từ trong miệng mà ra. Tất nhiên là Tử Nguyên chọc cho Lãnh Tuyệt Thần không vui, cho nên hắn mới động thủ.

Cho tới nay, trong nhận thức của bọn họ, Lãnh Tuyệt Thần cũng chỉ là một truyền thuyết, hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thân thủ của hắn, thân thủ như vậy đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa. Lúc ấy mấy người bọn họ đều đang đứng ở bên cạnh Tử Nguyên, nhưng lại không thể nhìn thấy Lãnh Tuyệt Thần ra tay. Nếu hắn muốn lấy tính mệnh của Tử Nguyên, chỉ sợ cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt thôi.

Người như vậy, thật sự là đáng sợ!

Tử Sa phản ứng lại, giật mình kinh ngạc hỏi: "Là Lãnh Tuyệt Thần đả thương nhị sư huynh?" Điều này sao có thể? Vừa rồi các nàng đều đứng ở bên cạnh Tử Nguyên, nhưng ngay cả việc khi nào thì hắn động thủ cũng không biết, nếu quả thật là như vậy thì thực lực của hắn rốt cuộc là sâu tới mức nào?

Mà trong mắt Tử Cầm hiện lên một tia ghen tị, vừa rồi Nhị sư huynh bất quá chỉ nói đúng sự thật khó nghe về Tử Tình một chút, vậy mà hắn liền vì nàng mà ra tay.Vì sao một đám nam tử vĩ đại đều để ý tới đứa nha đầu Tử Tình chết tiệt kia? Vì sao một đám đều phải xuất đầu vì nàng? Nàng rốt cuộc có cái gì tốt!

Tử Nghiên liếc nhìn mấy người bọn họ một cái, trầm giọng nói: "Họa là từ trong miệng mà ra, các ngươi phải nhớ, nói là không thể nói lung tung, miễn cho đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết." Tử Tình nếu có thể làm cho một nam tử vĩ đại như thế coi trọng, vậy thì nàng tất có chỗ hơn người. Sư phụ nói đúng, nếu cố ý đối nghịch với nàng, đến cuối cùng người chịu thiệt cũng chỉ là bọn họ.

"Đại sư huynh, Lãnh Tuyệt Thần kia dù sao cũng chỉ là khách của Thanh Sơn thôi, hắn dám đả thương Nhị sư huynh như vậy, chúng ta có thể đi tìm sư phụ hoặc là Sơn chủ làm chủ!" Trong đôi mắt Tử Kiệt chợt lóe ra tia sáng đen tối, một người ngoài mà cũng dám động thủ đả thương người trên Thanh Sơn của bọn họ,vậy thì thật khinh người quá đáng!

"Làm chủ?" Tử Nghiên liếc mắt nhìn hắn, trầm giọng nói: "Theo lời ngươi nói, vậy có phải là sẽ nói với sư phụ cùng Sơn chủ là Tử Nguyên nói xấu sau lưng Tử Tình, làm cho Lãnh Tuyệt Thần nghe thấy liền tức giận, ra tay đả thương hắn? Có phải như vậy hay không? Các ngươi cảm thấy Sơn chủ cùng sư phụ sẽ giúp Tử Nguyên? Tuy rằng Tử Nguyên bị thương đến khí khổng, nhưng xét đến cùng, đây là do chính hắn gây họa!"

Nghe vậy, mấy người đều trầm mặc xuống, cảm thấy đầy phức tạp. Tử Cầm nhìn nhìn vẻ mặt Tử Nguyên như thật thống khổ, nghi hoặc hỏi: "Đại sư huynh, nếu Nhị sư huynh chỉ bị thương khí khổng, vậy cũng sẽ không đến nỗi không mở miệng nói chuyện được a? Nhưng các huynh nhìn Nhị sư huynh mà xem, lúc này huynh ấy căn bản là nói không ra lời, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Tử Nghiên nhìn Tử Nguyên thống khổ đến nỗi sắc mặt cũng trắng bệch cả lên một cái, khẽ thở dài một tiếng, nói: "Vài người các ngươi ở lại quét tước gian phòng kia một chút, Tử Kiệt cùng ta đỡ Tử Nguyên đến dược cốc nhìn xem. Chờ sư phụ trở về, ta sẽ tự mình nói chuyện này với người."

"Dạ." Mấy người đáp lời, rồi Tử Kiệt cùng hắn nâng Tử Nguyên dậy đi đến hướng dược cốc, mà mấy người khác nhìn mấy người bọn họ dần đi xa, lúc này mới mở miệng nói: "Xem ra, Lãnh Tuyệt Thần đã sớm quen biết Tử Tình, bằng không hắn làm sao có thể vì nàng mà ra tay đả thương Nhị sư huynh." Tử Cầm nói xong, trong đôi mắt xinh đẹp nồng đậm thần sắc không cam lòng.

Tử Sa chỉ cúi đầu cũng không lên tiếng, không biết là đang nghĩ đến cái gì. Mà Tử Lập nói: "Đại sư huynh đã từng nói qua, làm nhiều, nói ít, cẩn thận họa là từ trong miệng mà ra, đi thôi! Chúng ta đi quét tước phòng ở một chút, dù sao hiện tại hắn cũng đang ở trên Lăng Phong sơn của chúng ta."

Bên kia, khi Tử Nghiên cùng Tử Kiệt đỡ Tử Nguyên đi vào dược cốc, dược sư xem mạch cho hắn xong, lại nhìn nhìn đến chỗ khí khổng bị thương, không khỏi khẽ thở dài một tiếng lắc lắc đầu: "Aizz..."

Tử Kiệt thấy thế, trong mắt không khỏi nổi lên thần sắc lo lắng, vội vàng hỏi: "Dược sư, Nhị sư huynh rốt cuộc thế nào? Có thể trị sao? Ngài nói chuyện đia? Sao lại chỉ im lặng thở dài chứ?"

"Dược sư, theo chúng ta thấy thì hắn hẳn là bị thương khí khổng, chỉ là nếu hắn chỉ bị thương ở khí khổng, thì sao ngay cả nói cũng nói không được? Đây là chuyện gì xảy ra?" Tử Nghiên cũng mở miệng hỏi, nhìn sắc mặt Tử Nguyên trắng bệch, thần sắc thống khổ, cũng không khỏi thầm thở dài một tiếng. Sư phụ đã sớm dặn dò, cho dù không thể cùng Tử Tình thân cận ở chung, vậy cũng không cần trở thành địch nhân. Nếu không, bọn hắn sẽ không thể thừa nhận nổi hậu quả, nhưng mà, chỉ là không có ai nguyện ý nghe theo lời sư phụ khuyên bảo.

"Hắn làm sao có thể bị thương nặng như vậy?" Dược sư hỏi, lắc lắc đầu ai thán nói: "Cái người ra tay này sợ là không đơn giản a! Các ngươi hẳn là biết, khí khổng là yếu huyệt quan trọng trên thân thể người, khí khổng bị thương cũng có sâu có cạn. Vừa rồi ta nhìn xem khí khổng của hắn, rồi lại giúp hắn bắt mạch, phát hiện người này đả thương khí khổng của hắn tuy rằng chỉ là ngưng khí đánh cho hắn bị thương, nhưng trong cổ huyền khí này lại mang theo luồng nội lực thâm hậu, nên hắn bị thương không nhẹ, thật không dễ dàng trị a!"

Nghe vậy, trong mắt hai người càng thêm lo lắng, bọn họ không nghĩ tới ngay cả dược sư cũng nói như vậy.

Dược sư dừng một chút, còn nói: "Về phần hắn không thể nói nên lời, đó là bởi vì hắn ăn phải một loại độc. Độc này tuy rằng không có nguy hiểm tới sinh mệnh của hắn, nhưng sẽ làm cho hắn nói không ra lời."

Nghe nói như thế, Tử Nghiên cùng Tử Kiệt đều giật mình, mà Tử Nguyên cả người đang chịu đựng nỗi thống khổ khó nhịn nghe nói như thế xong, đầu óc oanh một tiếng nổ tung, bên tai chỉ quanh quẩn câu nói: Nếu không giải được độc trong trong cơ thể hắn, thì phỏng chừng cả đời này muốn mở miệng nói cũng là điều khó khăn... Là nói hắn có thể sẽ bởi vì vậy mà trở thành người câm điếc?

"Dược sư, ngài nghĩ biện pháp đi, y thuật của ngài tốt như vậy, ngài nhất định có biện pháp giải độc đúng hay không?" Tử Kiệt lôi kéo ống tay áo của dược sư lo lắng hỏi. Mấy sư huynh đệ bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, cùng nhau tu luyện. Tuy rằng không phải là huynh đệ ruột, nhưng cảm tình còn tốt hơn so với huynh đệ ruột nữa, nay thấy Nhị sư huynh như vậy, hắn làm sao có thể không lo lắng!

Dược sư lắc lắc đầu, nói: "Độc này rất là cổ quái, ta chỉ biết được dược tính của nó, nhưng không cách nào chế ra được giải dược. Chưa nói đến việc hắn không thể mở miệng ra để nói, ngay cả việc hắn bị nội thương đến khí khổng, ta cũng không thể trị được."

"Này, điều này sao có thể? Ngài làm sao có thể trị không được? Ngài đang nói giỡn sao?"

Dược sư nghiêm mặt, liếc mắt nhìn hắn nói: "Một là một, hai chính là hai, huống chi chuyện trị liệu có thể mang ra để nói giỡn sao?" Nói xong, phất tay áo một cái, xoay người rời đi, tiếp tục bận rộn chuyện mà trước đó hắn còn chưa có làm xong. Tỷ như, nghiền nát dược thảo.

"Dược sư chớ trách, sư đệ chỉ vì lo lắng trong lòng, cho nên mới nói sai lầm, còn thỉnh dược sư thứ lỗi." Tử Nghiên chắp tay nhận lỗi, trong toàn bộ Thanh Sơn này chỉ có một vị dược sư, hơn nữa y thuật lại tinh thông, nếu hắn không chịu chữa, vậy Tử Nguyên sẽ gặp phiền toái.

Tử Kiệt phản ứng lại, cũng vội vàng đi theo chịu nhận lỗi: "Nhìn thấy Nhị sư huynh khó chịu như vậy, trong lòng con lo lắng không thôi mới có thể nói lung tung như vậy. Dược sư đại lượng, còn thỉnh ngài giúp Nhị sư huynh chữa thương đi!"

Nhìn thấy hành động của hai người này, dược sư mới hoãn hoãn sắc mặt, dừng chuyện đang làm, quay đầu liếc nhìn bọn họ một cái nói: "Nội thương của Nhị sư huynh ngươi, không phải là ta không muốn trị, mà là ta trị không được. Bị thương nặng đến khí khổng, cũng không phải là chỉ cần ăn mấy viên thuốc là sẽ khỏi được." Nói xong, đứng lên đi tới bên ngăn tủ, lấy ra một lọ dược nói: "Một ngày ba viên, cái này chỉ có thể giúp cho hắn không phải khó chịu như vậy nữa, nhưng chỉ có thể trị phần ngọn thì cũng không được. Nếu muốn chữa khỏi nội thương của hắn, thì còn phải thỉnh cao nhân khác."

Tử Nghiên nhận lấy bình dược kia, nói cảm tạ với hắn, liễm hạ đôi mắt vẻ mặt suy nghĩ sâu xa. Nếu nội thương ở khí khổng không thể chữa khỏi, vậy thì tu vi của Tử Nguyên chỉ sợ phải dừng lại ở đây. Lần này, hắn thật sự là mất nhiều hơn được nha!

Nghe được dược sư nói vậy, lúc này Tử Nguyên mới nghĩ biết vậy chẳng làm, sớm biết rằng sẽ như vậy, hắn nhất định sẽ không nói thế. Có thể được Sơn chủ mời tới dược cốc của Thanh Sơn, vậy thì y thuật của dược sư cũng đã là bất phàm, hiện tại ngay cả hắn cũng không có cách nào, chẳng lẽ nội thương ở khí khổng của mình thật sự không thể trị? Hắn không biết mình trở về Lăng Phong Sơn như thế nào, chỉ biết là trong đầu hắn toàn là một mảnh trống rỗng...

Trên núi Lăng Phong, bên ngoài cửa phòng Tử Nguyên, hai người Tử Nghiên cùng Tử Kiệt đều vẻ mặt lo lắng nhìn vào trong phòng, khẽ thở dài một tiếng, rồi mới đi khỏi. Tử Kiệt không nín được tức giận hỏi: "Đại sư huynh, nếu là do Lãnh Tuyệt Thần hạ độc, vậy chúng ta hãy tìm hắn lấy giải dược là có thể giải được độc trong người Nhị sư huynh rồi."

Tử Nghiên dừng bước chân, nhìn hắn một cái hỏi: "Ngươi cảm thấy, là Lãnh Tuyệt Thần hạ dược?"

Tử Kiệt ngẩn ra, hơi nhíu hạ mày: "Chẳng lẽ không đúng?" Lúc ấy bọn họ đều ở đây, trừ hắn ta thì còn ai có bản sự vừa đả thương khí khổng vừa bắn viên độc dược vào trong miệng Nhị sư huynh mà ngay cả mấy người bọn họ cũng đều không thể phát hiện được? Lúc ấy, Nhị sư huynh còn chưa nói xong thì đã bị đả thương khí khổng, cho nên liên tục một loạt những chuyện tình này cũng tất nhiên là phải cùng xảy ra trong nháy mắt!

"Lãnh Tuyệt Thần đã đả thương khí khổng của hắn, chỉ riêng chuyện này cũng đã đủ làm Tử Nguyên không thể chịu được, sao hắn lại còn phải làm điều thừa để cho Tử Nguyên nói không được!" Tử Nghiên trầm giọng nói, trong mắt hiện lên một tia quang mang khó hiểu, như có chút suy nghĩ nhìn về cánh rừng phía trước.

Nghe nói như thế, Tử Kiệt cũng thấy có chút đạo lý, nhưng mà lại không nghĩ ra, nếu thật sự không phải Lãnh Tuyệt Thần hạ dược, vậy sẽ là ai? Ai có bản sự kia? Lúc ấy trừ bỏ mấy người bọn họ, thì cũng chỉ có nha đầu Tử Tình kia đứng ở bên cạnh hắn. Trong mắt lướt qua một tia nghi hoặc, chẳng lẽ lại là nàng? Không có khả năng! Hoàn toàn không có khả năng sẽ là nàng! không nói đến chuyện nàng không có được thân thủ như vậy, loại độc dược mà ngay cả dược sư cũng giải không được, thì làm sao nàng có thể có được chứ! Hắn thực là vì lo lắng quá mà đầu óc cũng túng quẫn nghĩ bừa, thế nhưng lại nghĩ là nàng, đây quả thực là một chuyện không có khả năng xảy ra!

"Ngươi đi chiếu cố hắn trước đi! Ta đi xem sư phụ đã trở về chưa, rồi sẽ bẩm báo chuyện này với người." Tử Nghiên nói xong, liền cất bước đi đến phía trước.

"Kỳ quái, Đại sư huynh sao mà cứ là lạ, chẳng lẽ huynh ấy biết là ai đã hạ độc Nhị sư huynh?" Tử Kiệt nhỏ giọng nói thầm, cảm thấy hôm nay Tử Nghiên có chút không giống với ngày thường.

Tử Nghiên vốn muốn đi vào phòng sư phụ nhìn xem hắn đã trở về chưa, nhưng còn chưa kịp đi vào phòng của sư phụ, thì trùng hợp liền thấy sư phụ đi trở về, lập tức vội vàng nghênh đón: "Sư phụ."

"Có việc?" Lăng Thành dừng cước bộ, nhìn hắn một cái, trầm giọng hỏi. Trong mấy tên đệ tử, cũng chỉ có Tử Nghiên là có vẻ trầm ổn, nhưng lần này lại thấy hắn nhíu mày lại, đã xảy ra chuyện gì sao?

"Sư phụ, cách đây không lâu, Tử Nguyên bị đả thương khí khổng, nhưng lại ngay cả nói cũng nói không nên lời, chúng con dìu hắn đến cho dược sư nhìn qua, mà dược sư cũng đành thúc thủ vô sách, không thể giải được loại độc câm mà Nhị sư đệ trúng phải." Hắn thân là Đại sư huynh, nay Tử Nguyên bị như vậy, hắn cũng có một chút trách nhiệm.

Nghe vậy, Lăng Thành nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Bất quá chỉ mới một lúc không gặp, mà lại có chuyện như vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Ngươi nói rõ ràng cho ta!"

Tử Nghiên đem mọi chuyện từ đâu tới cuối một chữ cũng không thiếu nói ra, nhìn thấy càng nghe thì sắc mặt sư phụ lại càng trầm, da đầu không khỏi có chút run lên. Sư phụ đã nói qua không chỉ một lần là chớ có chọc Tử Tình, nhưng bọn họ lại không nghe, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, đúng là đã linh ứng với lời sư phụ nói rồi.

Nghe Tử Nghiên nói xong, vẻ mặt bình tĩnh thường ngày của Lăng Thành liền đen lại, không nói một tiếng liền đi đến hướng phòng của Tử Nguyên, Tử Nghiên thấy thế, vội vàng đuổi theo. Khi đi vào trong phòng Tử Nguyên, mấy người Tử Lập cùng Tử Cầm cũng đã có mặt ở đây, lúc này bọn họ đang vây quanh bên giường, nhìn thấy Lăng Thành đi vào, vội vàng cung kính hô một tiếng: "Sư phụ." Thanh âm vừa buông xuống, cũng liền cúi đầu xuống, đứng ở một bên không dám nhìn tới sắc mặt đen trầm của sư phụ.

Ánh mắt uy nghiêm nhìn lướt qua mấy người đang đứng ở một bên, rồi mới đi lên trước, thấy Tử Nguyên sắc mặt trắng bệch nằm trên giường. Nhìn thấy thấy hắn đến muốn đứng lên, nhưng lại động tới khí khổng mà trên mặt mồ hôi lạnh liền ứa ra, khẽ mở miệng nhưng lại nói không nên lời, trong mắt lộ ra thần sắc hối hận.

"Nhìn xem ngươi hiện tại có cái bộ dáng gì? Vi sư đã không chỉ một lần nhắc nhở các ngươi, các ngươi lại cố tình đem lời nói của vi sư trở thành gió thổi bên tai! Hiện tại tốt lắm, biến thành bộ dáng nửa chết nửa sống như vậy thì vui vẻ chưa?" Lăng Thành trầm giọng tức giận mắng, ống tay áo màu xám rộng thùng thình chỉ khoanh tay mà đứng, ánh mắt uy nghiêm tràn đầy thần sắc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận nhìn thẳng vào kẻ tự gây họa Tử Nguyên.

Bị sư phụ tức giận mắng như vậy, trong lòng Tử Nguyên biết là chính mình không đúng, trong mắt nổi lên thần sắc xấu hổ, không dám chống lại ánh mắt uy nghiêm của hắn.hiện tại, hắn chỉ hy vọng có thể chữa khỏi thương thế trên người, còn mong có thể nói nữa, hắn không muốn tu vi cả đời phải dừng lại ở đây, càng không muốn trở thành một tên câm điếc nói không được!

"Ngươi còn biết xấu hổ? Nhìn xem ngươi hiện tại biến thành cái dạng gì? Người không giống người quỷ không giống quỷ, Lãnh Tuyệt Thần là dạng người gì? Người sáng suốt vừa nhìn liền biết là hắn đối đãi với Tử Tình không giống bình thường, ngươi còn dám cầm đao chém tới? Hắn không xuống tay lấy tánh mạng của ngươi là đã thật nhân từ rồi!"

"Sư phụ, ngài đừng mắng Nhị sư huynh nữa, huynh ấy đã biết sai lầm rồi." Tử Sa nhỏ giọng nói, trong mắt mang thần sắc không đành lòng nhìn Tử Nguyên sắc mặt trắng bệch, thần sắc thống khổ nằm trên giường.

Lăng Thành liếc mắt nhìn mấy người bọn họ một cái, một thân khí thế không giận mà uy chấn nhiếp làm bọn họ không dám ngẩng đầu. Thấy bọn họ cúi đầu, vẻ mặt như biết sai, không khỏi lại thầm thở dài một tiếng, hoãn hoãn sắc mặt trầm giọng nói: "Một đám các ngươi đều giống nhau! Nhớ kỹ lần giáo huấn này, người không nên dây vào, thì đừng vọng tưởng đi chọc hắn! Nếu không sẽ phải gánh chịu cái hậu quả gì, thì ai cũng đoán trước không được!"

"Dạ, đệ tử sẽ tuân lời sư phụ dạy bảo." Mấy người vội vàng đáp lời.

Liếc mắt nhìn mấy người bọn họ một cái, rồi mới đi lên trước, xốc lên vạt áo của Tử Nguyên, lúc nhìn thấy nơi hắn bị thương, thì cũng hơi hơi nhíu mày một chút. Một bên Tử Kiệt nghĩ nghĩ, liền mở miệng hỏi: "Sư phụ, Lãnh Tuyệt Thần bất quá cũng chỉ là đệ tử của Thiên Sơn, đến làm khách của chúng ta, thế nhưng hắn lại dám động thủ đánh Nhị sư huynh bị thương, chẳng lẽ việc này liền phải quên đi như vậy sao?"

Nghe nói như thế, Lăng Thành quay đầu nhìn hắn một cái, trầm giọng hỏi: "Bằng không thì sao?" Xem ra, bọn họ còn chưa có biết được Lãnh Tuyệt Thần rốt cuộc là cái dạng người gì.

Bị ánh mắt uy nghiêm của hắn trừng, Tử Kiệt không khỏi rụt trở về, chỉ dám gục đầu xuống, không dám mở miệng.

Thấy thế, Lăng Thành liếc nhìn Tử Nguyên một cái, lại quét mắt nhìn mấy người bọn họ một lần, trầm giọng nói: "Các ngươi nghĩ là Thiên Sơn lão nhân có mấy đệ tử? Huống chi, hắn cũng không phải chỉ đơn giản là đệ tử của Thiên Sơn lão nhân. Chỗ lợi hại của hắn, các ngươi còn chưa có gặp qua, thủ đoạn của hắn làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật. Người bị hắn coi là địch nhân, tuyệt đối sẽ không có khả năng được sống sót trên đời này, hắn không phải là người mà các ngươi có thể chọc, về sau gặp hắn, phải tránh xa một chút!"

Nghe nói như thế, mấy người cảm thấy không khỏi cả kinh, ngay cả sư phụ còn nói như vậy, thì xem ra Lãnh Tuyệt Thần thật đúng không hề đơn giản như mặt ngoài như vậy. Chỉ là, một người giống như hắn làm sao có thể đặc biệt đối xử với Tử Tình như vậy?

"Sư phụ, có phải Tử Tình và hắn đã sớm quen biết nhau hay không?" Tử Cầm nhịn không được hỏi ra nghi hoặc trong lòng mấy người khác.

"Có quan hệ tới các ngươi sao?"Lăng Thành liếc nàng một cái, trầm giọng nói.

Nghe vậy, Tử Cầm cúi cúi đầu, cảm thấy rất là không cam lòng. So về dung mạo hay thực lực, đứa nha đầu Tử Tình chết tiệt kia cũng đều so ra kém mình, nhưng vì sao nàng lại có thể được nhiều người xem trọng như vậy? Sư phụ cũng thế, từ nhỏ đã luôn tốt với nàng ta hơn hẳn bọn họ, liền ngay cả Bạch Dật sư huynh cũng như thế. Hiện tại, ngay cả Lãnh Tuyệt Thần cũng vậy, rốt cuộc là mình có chỗ nào kém nàng?

"Tử Nghiên, ngươi đi gọi Tử Tình đến phòng ta một chuyến." Lăng Thành nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Tử Nghiên cũng đi theo ra ngoài, thi triển khinh công phi thân lao đến ngôi nhà tranh của Tử Tình. Trong phòng mấy người nhìn nhau một cái, cũng không nói gì, chỉ để lại một người chiếu cố cho Tử Nguyên rồi cũng rời đi theo.

Đi tới bên ngoài phòng Tử Tình, nhớ tới Tử Tình mà hắn nhận thức trong dĩ vãng, trong mắt không khỏi nổi lên một tia phức tạp, nhìn ngôi nhà tranh một cái, dừng một chút, rồi mới cất bước đi lên phía trước.

Thấy cửa phòng nàng đang mở ra, bên cạnh chiếc bàn vuông, hai bóng dáng màu trắng đang ngồi mặt đối mặt, Lãnh Tuyệt Thần ngồi hướng mặt vào bên trong, mà Tử Tình lại ngồi hướng ra bên ngoài. Dường như hai người đang nói chuyện gì đó, chỉ thấy trên gương mặt nàng hiện lên một nét nhu hòa, bên môi cũng mang theo ý cười nhợt nhạt.

Ở cùng nàng trên ngọn núi này đã được năm năm, lần đầu tiên, hắn cảm thấy căn bản là mình không có biết chút gì về nàng. Năm đó khi nàng đi vào Lăng Phong Sơn, bị mọi người xa lánh, bị bọn họ ức hiếp, hắn chỉ đứng ở một bên nhìn như chuyện không liên quan tới mình. Thấy nàng bị đánh, thấy nàng phản kháng, thấy nàng nhu nhược nhưng lại mang theo sự kiên cường, cặp mắt bình tĩnh mà lạnh nhạt luôn lóng lánh lên sự bất khuất cùng dũng cảm, nàng kiên cường hơn hẳn so với những người đồng trang lứa!

hắn biết nàng vẫn luôn giúp dược sư hái thuốc, nên cũng có chút hiểu biết về dược lý. Nhưng nếu lần này, chuyện Tử Nguyên nói không được thật sự là có liên quan tới nàng, vậy hắn có lẽ hẳn là nên đánh giá nàng thêm một lần nữa. Có thể trong nháy mắt bắn viên thuốc vào trong miệng Tử Nguyên, vậy thì phải cần có tốc độ và sự chuẩn xác rất cao, chỉ cần điểm này cũng đã đủ chứng minh, nàng không đơn giản.

Đến trước cửa, hắn dừng bước chân, ánh mắt dừng lại trên mặt nàng, vừa chạm tới ánh mắt nàng, nhìn thấy đôi mắt nàng bình tĩnh mà lạnh nhạt, tâm hắn bỗng nhiên run lên, hắn vội sửa sang lại tâm thần, dời tránh đi ánh mắt, mở miệng nói: "Tử Tình, sư phụ gọi ngươi đến phòng của người một chuyến."

Đôi mắt bình tĩnh tạm dừng lại trên người Tử Nghiên một chút, rồi liền dời đi, nói với Thần đang ngồi đối diện mình: "Ta đi xem sư phụ có chuyện gì.Nếu huynh mệt hãy đi về nghỉ ngơi trước đi!" Nói xong, liền ôm lấy con chim trắng nhỏ đang nằm phơi bụng lên trời trên bàn, đứng lên rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.