Lãnh Đế Độc Y

Chương 77: Chương 77: Nuốt sống chuột con




“Hắc Hắc, lão già khọm, hắc hắc hắc hắc...” Lão giả cười đến vẻ mặt quỷ dị, ánh mắt cơ trí nửa híp nhìn hai tiểu thú ở giữa không trung.

“Tính kế? Tính kế ai hả?” Hỏa Long ngơ ngác hỏi, dường như còn chưa phản ứng kịp, một đôi con ngươi Kim Sắc (mắt vàng) nhìn trên thân Tuyết Phượng, lại hướng chủ nhân mình mình lại, cuối cùng dừng trên người thối lão đầu cười đến quỷ dị, trong đầu linh quang chợt lóe, bỗng nhiên trừng lớn mắt rồng, móng vuốt giương lên, cũng đem thịt nướng đang ôm ném ra ngoài, đồng thời gầm lên giận dữ cũng rống lên:

“Lão đầu thối ngươi dám tính kế chúng ta? Ta thiêu ngươi!”

Hỏa Long xúc động rống giận, cong người lên mở miệng rồng ra muốn hướng lão giả đứng cách đó không xa mà phóng hỏa, Tử Tình một bên thấy thế, giận đến tái mặt, thanh âm nhàn nhạt mang theo vài phần không vui: “Hỏa Long ngươi làm gì?”

Nghe thanh âm không vui của Tử Tình, vốn là trong cơn giận dữ Hỏa Long toàn bộ ỉu xìu xuống, nhìn Tử Tình ủy khuất: “Chủ nhân, ta không có làm gì cả.” Chủ nhân thực bất công, giúp đỡ xú lão đầu kia khi dễ chúng.

“Chủ nhân, Bạo Long kia rõ ràng muốn phun hỏa thiêu lão già kia, chủ nhân, nó không có ý tốt.” Tuyết Phượng một bên lạnh nhạt nói, thanh âm non nớt mang theo vài phần yêu tà, lại khiến người khác nghe thấy quái dị phi thường.

“Tuyết Phượng ngươi thật đáng ghét!” Vốn đang ỉu xìu Hỏa Long một bên nghe nói như thế, như là bị chạm đến dây thần kinh, toàn bộ thân cong lên, ngọn lửa của rồng theo nó tức giận trong cơ thể chui ra, tràn ngập xung quanh thân thể của nó, đầu rồng mãnh liệt hướng lên phía trên, gào thét một tiếng.

Tuy bây giờ nó còn nhỏ, nhưng tiếng thét mang theo tiếng gầm gừ phẫn nộ vừa ra, một cổ uy áp mắt thường có thể thấy được như sóng nước tràn ra xung quanh, lúc này uy áp của Thượng Cổ Thần Thú làm mặt đất chấn động một cái.

Lão giả một bên thấy thế, ngạc nhiên mở to hai mắt, tò mò nhìn uy áp cường đại tràn ngập trong không khí, chậc chậc lên tiếng: “Không đơn giản, không đơn giản ah! Quả là Thượng Cổ Thần Thú không thể so sánh với huyễn thú, ngươi nhìn đi ngươi nhìn đi, cứ như vậy tùy tiện rống một cái, mặt đất cũng phải rung động ba phần, kho trách lúc ấy hai cái tiểu gia hỏa này bị ngươi triệu hồi ra thì toàn bộ huyễn thú Thanh Sơn đều lạnh run gục xuống, chậc chậc chậc, lợi hại!”

Nhìn Hỏa Long bạo phát ra uy áp của Thượng Cổ Thần Thú, Tử Tình cũng cảm thấy kinh ngạc vạn phần, hiện tại chúng mới ra đời đã như vậy, ngày khác tiến vào kỳ thành niên, càng có thể nghĩ, chỉ là cái tính tình này của Hỏa Long, thật sự là làm cho nàng đau đầu.

Tuyết Phượng vốn đang muốn cãi lại, ai ngờ trong thân thể tựa hồ có chút không đúng, cơ thể cảm giác được được một cổ ngứa truyền đến, nó uốn éo nhúc nhích thân thể, cách vỗ vỗ, đi lòng vòng, cũng không cảm thấy tốt hơn chút nào, ngược lại cảm giác kia càng thêm mãnh liệt, lập tức, nhìn về phía Tử Tình: “ Chủ nhân, như thế nào ta cảm thấy là lạ hay sao ấy?”

Nói xong thân thể run lên, dột ngột phá lên cười : “ Ha ha… Ha ha ha ha… Chủ, ha ha… Chủ nhân, ta, ta đây là như thế nào ha ha ha…đây?” Tuyết Phượng ở giữa không trung bay lộn, không ngừng đập cánh cười lớn, tiếng cười kia, tiếng sau còn lớn hơn tiếng trước, đã thế còn nhào trên mặt đất lăn lộn.

“Ồ? Tuyết Phượng điên rồi sao?” Hỏa Long nghiêng đầu rồng kinh ngạc nhìn Tuyết Phượng cười không ngừng, một bên Tuyết Phượng lăn qua lăn lại trên mặt đất, cũng cười theo, mang theo thanh âm hưng phấn: “Ha ha ha Tuyết Phượng điên rồi…” Vừa nói xong, vốn định dừng lại, ai ngờ thân thể bỗng nhiên cảm thấy khác thường, chính mình không muốn cười nhưng một trận ngứa truyền đến toàn thân khiến nó cũng không ngăn được mà cười to.

“Ha ha ha…Tuyết Phượng điên rồi, ha ha ha…Chủ nhân, chủ nhân ha ha ha… Ta dừng lại không được, ha ha ha…” Hỏa Long cười như điên, thân rồng trên không trung nhảy lên nhảy xuống, cuối cùng cũng chịu không được mà lăn trên mặt đất.

Thấy chúng khác thường, Tử Tình hơi ngạc nhiên, bật cười nhìn gia gia một bên đang hưng phấn: “Gia gia mới chế ra dược cười?” Lúc này bọn chúng đau khổ chịu không nổi, ai bảo bọn chúng chọc ai không chọc, hết lần này đến lần khác lại chọc gia gia của nàng.

“Hắc hắc hắc, thấy thế nào? Gia gia mới chế tạo dược cười này hiệu quả không tệ a? Đừng nói là người, có là huyễn thú trúng dược cười của ta không cười đủ thời gian một nén hương cũng không dừng lại đâu.” Lão giả vẻ mặt đắc ý nói, một tay vuốt chòm râu trắng, nhìn hai con thú kia lăn qua lăn lại trên mặt đất.

Đấu cùng lão? Còn non lắm!

“Bản thân sức chống đối của huyễn thú tương đối mạnh, mà Thượng Cổ Thần Thú thì càng phải hơn, có thể để cho bọn nó không khắc chế được mà cuồng tiếu (cười như điên), dược cười gia gia mới chế tạo ra quả thực rất lợi hại.” Tử Tình cười nhẹ nói, ánh mắt nhìn hai tiểu thú lăn lộn trên mặt đất, không phải là nàng không muốn giúp, mà là nàng cũng không giúp được, dược của gia gia nàng chế tạo, chẳng lẽ lại dễ dàng giải được hay sao?

“Đó là đương nhiên!” Lão giả cười ha hả đáp lời, vuốt râu đi ra phía trước, hỏi: “Như thế nào đây? Lão nhân ta có phải là thối lão đầu nữa không hả? Như các người cũng dám đấu cùng lão nhân ta? Học tập thêm đi a!”

“Gia gia, ha ha ha ha, Tuyết Phượng biết sai rồi ha ha ha ha…” Tuyết Phượng đặt đôi cánh trắng lên bụng, như ôm bụng lăn qua lăn lại, một bên đứt quãng hô. Lão là gia gia chủ nhân, chúng tự nhiên là không thể làm lão tổn thương, cùng lão đối nghich, khổ chỉ có chúng, sớm biết thế, lúc ấy nó nên nhịn một chút rồi.

“Đi đi đi! Đừng nhận bậy quan hệ, lão nhân ta cũng không phải là gia gia của ngươi.” Lão phất tay lườm nó nói, không có chút ý định nào cho chúng ăn giải dược, vốn dĩ, lão cũng không luyện ra giải dược cười, chỉ cười trong thời gian một nén hương không có chết được, làm gì phải hao tâm khổ trí luyện giải dược.

“Ha ha ha ha… Chủ nhân, chủ nhân…”

Tuyết Phượng, Hỏa Long hướng về phía Tử Tình hô to, ai ngờ lão giả vẫy vẫy tay với Tử Tình nói: “Tử Tình nha đầu, đi, gia gia mới nghiên cứu ra vài loại dược, con theo ta vào xem.”

“Vâng.” Tử Tình cười nhẹ, đáp lời, liếc nhìn hai tiểu thú, nói: “Các ngươi yên tâm, sẽ không chết đâu, nhiều lắm là chỉ cười đến hơi mệt, một lát thì tốt rồi, lần sau, chớ có chọc gia gia tức giận, còn có rất nhiều dược so với cái này lợi hại hơn nữa.” Nói xong, mới dời bước đuổi theo, lưu lại hai tiểu thú khóc không ra nước mắt lăn lộn trên đất đang cười như điên.

“Tử Tình nha đầu, Lãnh Tuyệt Thần kia rất quen thuộc với con sao?” Lão giả vừa đi vừa hỏi.

“Trước kia có gặp hai lần, bất quá gần đây con mới biết, thì ra năm đó là hắn đã cứu con đưa đến Thanh Sơn” Nàng nói xong, đầu cúi hơi thấp, nhìn lá rụng trên mặt đất.

“Ah! Thì ra là vậy! Lãnh Tuyệt Thần này, cũng không phải là nhân vật đơn giản, tu vi của hắn cao khiến người khác ngoài ý muốn, tính tình lại làm cho người ta cân nhắc không ra, tuy nhiên thực lực rất cường đại, nhưng lại rất ít nghe nói hắn sẽ chủ động cứu người, xem ra, hắn đối với con không tệ nha” Lão giả cười ha hả nói, liếc nhìn Tử Tình bên cạnh, thấy nàng thần sắc vẫn lạnh nhạt bình tĩnh như cũ, căn bản không làm cho người khác nhìn ra nàng rốt cuộc đang nghĩ gì.

“Con cũng không biết tại sao hắn đối với con lại khác với người khác? Trước kia, con cũng không nhận thức hắn.” Người lạnh nhạt cao quý như vậy, thế nào đối với nàng không giống người thường? Nguyên nhân là gì? Nàng suy nghĩ mãi mà không ra.

Nghe nàng nói thế, lão đưa tay vuốt ve chòm râu trắng: “Ha ha… Cuối cùng sẽ có một ngày ngươi biết đấy.”

Tử Tình nâng mắt trong suốt nhìn hắn, sau đó cười nói: “Gia gia, gần đây người luyện dược gì?”

“Nhiều lắm, độc dược cũng có, dược hoàn trị nội thương cũng có, thuốc cầm máu thần kỳ cũng có, đến đến, con mau vào nhìn xem,” Nói xong, lôi kéo nàng đi vào sơn động, đưa ra dược quý mà lão mới nghiên cứu chế tạo gần đây cho nàng xem.

Ngày hôm nay, có thể nói là ngày Thanh Sơn không yên tĩnh nhất, buổi sáng sau khi kết thúc nghi thức triệu hoán, đệ tử Thanh Sơn đều nghị luận sự chấn động cùng ánh sáng kia như ánh mặt trời mãnh liệt, coi như là Thanh Phong Sơn yên tĩnh nhất, cũng vì Tử Nguyên bị thương khí khổng cùng không nói chuyện được mà lo lắng, bận rộn, thẳng đến khi thời điểm màn đêm lặng yên đến, khi đó mới dần bình yên lại.

Khi Tử Thanh tìm được một ổ chuột con vừa mới sinh ra là trời đã tối, hắn cầm ổ chuột con trắng trắng hồng hồng đi đến phong Tử Tình, thấy cửa mở, liền đi lên hô: “Tử Tình, đồ ngươi nói ta tìm ta đưa đến rồi đây, ngươi có đó không?”

Cửa phòng cót két một tiếng mở ra, Tử Tình vừa mới tắm rửa xong từ bên trong đi ra nhìn Tử Thanh, đối với hắn nhẹ nhàng cười: “Tử Thanh.” Thấy hắn đang bưng trong tay rổ chuột con, vui vẻ bên môi không khỏi càng sâu.

“Tử Tình, không biết ngươi cần bao nhiêu, cho nên ta tìm trong hai ổ chuột, cũng có ít nhất hơn mười hai con, ngươi xem có đủ hay không, nếu không đủ ta lại giúp ngươi tìm thêm.” Tử Thanh nói xong, cầm rổ chuột đưa đến.

“Không cần, như thế này đã đủ rồi.”Nàng cười nhạt, đưa tay tiếp nhận. Cùng lúc đó, bên tai truyền đến tiếng vang rất nhỏ, con mắt trong suốt nửa liễm chớp lên, khóe môi có chút giương lên.

“Ai?” Phát giác được gần đó có người, Tử Thanh trầm giọng quát, ánh mắt sắc bén mãnh liệt hướng nơi phát ra tiếng vang rất nhỏ kia.

Vốn đang trốn chỗ tối, Tử Nghiễn nghe tiếng quát của Tử Thanh, có chút nhíu nhíu lông mày, chậm rãi từ chỗ tối đi ra, ánh mắt rơi trên người Tử Tình mặc áo tơ trắng.

“Tử Nghiễn sư huynh?” Tử Thanh kinh ngạc nhìn người đi tới, hắn vừa rồi còn tưởng là ai? Ai ngờ lại là Tử Nghiễn, hắn tới nơi này làm gì?

Tử Nghiễn liếc mắt nhìn hắn, đi ra phía trước, nhăn đầu lông mày trầm giọng nói: “Đã trễ thế này, ngươi còn tới nơi này làm gì?” Có chuyện gì mà trời tối mới đến tìm nàng? Cô nam quả nữ, chẳng lẽ nàng không kiêng kị chút nào? Coi như là bằng hữu không đến loại trình độ này.

Nghe hắn nói, Tử tình khẽ nhếch đuôi lông mày, ánh mắt bình tĩnh mà lạnh nhạt nhìn hắn: “Tử Thanh là bằng hữu của ta, lúc nào tới tìm ta, chẳng lẽ phải được ngươi đồng ý?”

Thấy không khí có chút căng thẳng, Tử Thanh liền cười nói: “Ha ha, Tử Nghiễn sư huynh, là như thế này, lúc chiều Tử Tình có nhờ ta giúp nàng tìm một ít chuột con mới sinh, bây giờ ta mới tìm được hai ổ, cho nên đưa đến cho nàng.”

Nghe vậy, Tử Nghiễn thoáng nhìn vào cái rổ Tử tình đang bưng trên tay, xác thực là chuột con mới sinh ra không lâu, không khỏi cảm thấy kì quái, một nữ hài tử như nàng, cầm cáo ổ chuột khiến người khác nhìn vào buồn nôn làm gì? Không đợi hắn nghĩ tiếp, đã nghe thanh âm của nàng truyền đến.

“Ngươi đã đến rồi, vậy cùng ta đi xem hắn luôn! Ta cũng phải quan sát thương thế của hắn để làm thuốc.” Nói xong, liền đem cái rổ đưa cho Tử Nghiễn: “Cầm.” Thanh âm vừa xong, quay người đóng lại cửa, đi đến phóng Tử Nguyên.

Tử Thanh thấy thế, cảm thấy hiếu kỳ rốt cuộc nàng muốn làm gì với đám chuột con, liền đi theo phía sau của nàng, đến một bên hỏi: “Tử Tình, đi gặp ai vậy?” Còn cầm theo ổ chuột nhỏ? Nàng đến cùng muốn làm gì?

“Gặp cái người đang nằm không xuống giường được.” Tử Tình nhàn nhạt nói, bên môi mang theo như có như không vui vẻ, đôi mắt trong suốt lóe lên ánh sáng âm u chớp động.

Tử Nghiễn cúi đầu nhìn trong tay đang cầm cái rổ, nhíu nhíu mày, hơi chán ghét đưa ra xa, đuổi theo cước bộ của Tử Tình hướng phòng Tử Nguyên đi đến.

“Nhị sư huynh, huynh ăn chút đi! Huynh cứ như vậy không ăn cơm thì không được, thân thể của huynh sẽ không chịu nổi đâu.” Tử Sa trong tay bưng cơm ở một bên giường Tử Nguyên lo lắng nói, mà nằm trên giường khuôn mặt Tử Nguyên tái nhợt, thần sắc tiều tụy, thỉnh thoảng vì dùng sức hô hấp mà tác động đến vết thương khí khổng, đau đến cả khuôn mặt đều nhăn nhó.

Tử Lập và Tử Kiệt ngòi ở bên cạnh bàn, nhìn Tử Nguyên không ăn gì lông mày cũng nhăn lại, trong mắt đều là lo lắng che dấu không được. Cũng đứng ở bên giường Tử Cầm thấy hắn lác đầu, liền an ủi nói: “Nhị sư huynh, huynh đừng lo lắng, thương thế của huynh sẽ chữa trị tốt thôi, Đại sư huynh đã nói qua, hắn tìm được người có thể chữa tốt thương thể của huynh, huynh trước hết ăn một chút đi! Bằng không thân thể huynh làm sao chịu nổi?”

“Nhị sư huynh, ăn một chút thì mới có thể bảo trì được thể lực, Đại sư huynh đã nói qua, hắn tìm được người nhất định đem thương thế của ngươi chữa khỏi, huynh còn không tin Đại sư huynh sao? Đừng suy nghĩ quá nhiều, huynh nhất định sẽ tốt lên!” Tử Kiệt ngồi không yên đi đến trước hắn nói, thấy khuôn mặt Tử Nguyên tái nhợt mà tiều tụy, mấy người bọn họ sao lại không lo lắng cho được?

Nghe bọn hắn nói, lòng Tử Nguyên chấn động, Đại sư huynh thật sự tìm được người có thể chữa trị tốt thương thế trên người hắn sao? Đại sư huynh sẽ không nói khi không nắm chắc sự tình, hắn nói như vậy, có phải hay không ý bảo thương thế của hắn còn trị được? Hắn lại có thể mở miệng nói chuyện được? Thế nhưng Dược Sư không phải đã nói qua sao? Muốn tìm được người trị hết thương thế của hắn căn bản là không có khả năng, thương thế của hắn có khả năng hết hi vọng.

Ngay lúc đó,cửa phòng bị đẩy ra, mọi người trong phòng đồng thời quay đầu lại, thấy một thân áo lam Tử Nghiên đi đến, chỉ là trong tay không biết bưng cái rổ gì, mấy người đều hô một tiếng: “Đại sư huynh.” Mấy người đều xem hắn là người chủ trì, đối với hắn đương nhiên là kính trọng có thừa.

Nhưng khi khóe mắt nhìn thoáng qua phía sau tiến lên một thân áo tơ trắng Tử Tình cùng Tử Thanh, chợt biến sắc, bọn họ tới làm gì! Lúc này, mấy người trong phòng, ngoại trừ Tử Lập ra, sắc mặt đều có chút khó coi.

“Các ngươi đến làm gì? Đi ra ngoài! Ở đây không chào đón các ngươi!” Tử Kiệt phẫn nộ trừng mắt nhìn Tử Tình một thân áo tơ trắng bình tĩnh mà lạnh nhạt, nếu không phải do nàng, làm sao Tử Nguyên lại nằm ở chỗ này? Nếu không phải do nàng, làm sao Lãnh Tuyệt Thần lại ra tay làm Tử Nguyên bị thương? Hại hắn thành như vậy, bây giờ còn dám xuất hiện trước mặt bọn họ, thật sự là đáng giận!

“Ngươi đem Nhị sư huynh hại thành như vậy lại dám đến đây? Đi ra ngoài! Ngươi không đi ta đánh bay ngươi ra ngoài!” Tử Cầm khẽ nói, căm ghét nhìn nàng.

Tử Sa một bên thấy Tử Tình, lùi lùi người lại, không dám nhìn về phía nàng, giống như một cô dâu nhỏ cúi đầu, trong mắt có ý sợ hãi, mà Tử Lập có chút nhíu lông mày liếc nhìn Tử Kiệt cùng Tử Cầm.

Đạm mạc đem thần sắc mấy người bọn họ thu vào đáy mắt, Tử Tình nhàn nhạt dời ánh mắt trên mấy người, nhìn vào Tử Nguyên nằm trêm giường đang trừng mắt lên khi thấy nàng, thấy thần sắc hắn thống khổ, sắc mặt tiều tụy, không khỏi nhếch lên một chút đuôi lông mày.

Xem ra Thần ra tay thật không nhẹ đâu! Chỉ mới một ngày, dáng vẻ của hắn đã thế rồi.

“Tử Kiệt, Tử Cầm, không được vô lễ!” Tử Nghiễn cau mày trầm giọng nói, ánh mắt đảo qua hai người bọn họ, uy nghi Đại sư huynh trong thời khắc này được bộc lộ.

“Đại sư huynh! Ngươi đã quên Nhị sư huynh biến thành như vậy đều là vì nàng hay sao? Ngươi sao lại để nàng tới đây? Còn có Tử Thanh kia, cả ngày cùng nàng ở một chỗ cũng chẳng phải là vật gì tốt!” Tử Cầm khẽ kêu, đôi mắt đẹp nén giận hướng Tử Thanh quét đến, hung hăng trừng hắn một cái.

Nghe nàng nói. Tử Thanh không vui nhíu mày, thấy Tử Tình không nói gì, cũng không có mở miệng, chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái, như thế nào tử Tình lại đột nhiên đến nơi này chứ?

“Tử Cầm! Lời của Đại sư huynh ngươi không nghe sao? Không im ngay thì đi ra ngoài cho ta!” Tử Nghiễn trầm giọng quát, trên mặt hiện lên vài phần nộ khí. Hắn dùng mười năm chỉ vì muốn nàng trị liệu cho Tử Nguyên, mà mấy người bọn họ lại để cho hắn thêm phiền, thật sự là không hiểu chuyện!

“Ngũ sư tỷ, ngươi đừng nói nữa.” Tử Sa nhỏ giọng nói, kéo ống tay áo của nàng, có chút đưa mắt liếc trộm Tử Tình đứng nơi đó phảng phất không nghe thấy họ nói, lại nhanh chóng cúi đầu.

Tuy mấy năm này nàng không còn gây khó dễ cho Tử Tình, nhưng chuyện năm đó, thủ đoạn Tử Tình quả thật đã để lại bóng mờ trong lòng nàng, chỉ cần nhìn thấy Tử Tình, trong nội tâm không khỏi có chút sợ hãi.

Thấy Đại sư huynh trước mắt nhiều người như vậy mà gắt lên với nàng, Tử Cầm không khỏi cảm thấy ủy khuất, rõ ràng nàng nói không sai! Tại sao lại quát nàng? Ánh mắt ác độc hung hăng nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh nhạt của Tử Tình, không cam lòng dậm chân, hầm hừ một tiếng quay đầu lại.

Tử Nghiễn đi đến trước, đến bên giường Tử Nguyên, thấy đồ ăn của hắn còn nguyên vẹn chưa động đến cùng thần sắc thống khổ Tử Nguyên đang nằm trên giường, quan tâm hỏi: “Tử Nguyên, tối nay ngươi chưa ăn sao? Ngươi ít nhất cũng ăn chút đi, có thể lực mới duy trì được.”

Nhìn thấy hắn, Tử Nguyên há mồm muốn nói, nhưng một câu cũng không nói được, thân thể đau đến tận xương cốt, nghĩ đến khả năng cả đời tu vi dừng lại ở đây, khóe mắt không khỏi trượt xuống một giọt nước mắt.

Thấy hắn thế nhưng khóc, Tử Nghiên cảm thấy đau xót, thầm thở dài một tiếng, tình huynh đệ nhiều năm như vậy, hôm nay nhìn hắn như thế, làm sao hắn thấy dễ chịu? Vết thương khí khổng, nếu không trị liệu, cũng sẽ chậm rãi tốt lên, nhưng mà, cho dù tốt lên thì về sau vết thương khí khổng sẽ để lại mầm tai họa, tu vi cũng dừng lại ở đây, đây chính là nguyên nhân khiến bọn họ lo lắng không thôi, nếu không vì thế, làm sao hắn lại đem mười năm của mình ra đổi để đổi lấy nàng trị liệu!

Vỗ tay hắn, an ủi: “Không cần phải lo lắng, ngươi sẽ lành thôi.” Nói xong, xoay người qua nhìn về phía Tử Tình vẻ mặt lạnh nhạt đứng giữa phòng.

Thấy ánh mắt hắn, Tử Tình bước lên trước, vốn là mấy người đứng ở bên giường vì thấy nàng đi lên mà lui qua một bên, không biết vì sao nàng lại muốn tới đây? Mấy năm qua, nàng chưa bao giờ bước vào phòng bọn họ lấy một bước.

Tử Thanh nhìn Tử Tình bước lên trên cũng vội vàng đuổi theo, cảnh giác nhìn bọn họ. Những người này đều xem Tử Tình không vừa mắt, để đề phòng bọn họ làm Tử Tình bị thương, hắn phải ở bên cạnh bảo hộ nàng mới được.

Thấy Tử Tình đi đến, Tử Nguyên giống như có chút kích động, đôi mắt trừng lớn, hung ác nham hiểm, muốn chống đỡ nửa thân trên ngồi dậy lại động đến vết thương khí khổng, vẻ mặt thống khổ cả người ngã trở về.

“Tử Thanh, giúp ta đem y phục của hắn xốc lên.” Tử Tình nhàn nhạt nói, bỏ qua con mắt hung ác kia, thần sắc thảnh thơi mà tự nhiên.

Nghe nàng nói thế, không chỉ Tử Thanh ngẩn ra, mà ngay cả mấy người Tử Kiệt và Tử Lập bên cạnh đều là giật mình kinh ngạc, Tử Kiệt bước nhanh lên phía trước, chắn trước giường Tử Nguyên trợn mắt quát khẽ: “Ngươi đến cùng muốn làm gì? Đem huynh ấy thành như vậy còn chưa đủ sao? Hiện tại lại muốn xem Nhị sư huynh bao nhiêu thê thảm có phải không!”

Ngay lập tức, Tử Thanh đang ở bên cạnh người Tử Tình trong nháy mắt tiến len chắn phía trước nàng, tuy chỉ là một động tác đơn giản, nhưng khiến nàng xúc động, làm cho lòng nàng ấm áp, ít nhất, ở giữa căn phòng toàn kẻ địch, còn có một người nguyện ý bảo hộ trước mặt nàng.

Hơi hơi nhíu lông mày, nâng lên con mắt trong suốt thảnh nhiên quét qua Tử Kiệt, sâu trong ánh mắt thanh tịnh đối với Tử Kiệt chán ghét không mang theo bất kỳ tình cảm nào, nàng nhàn nhạt mở miệng, không nhanh không chậm nói: “Ta nghĩ hẳn ngươi biết rõ, không ai đi hại hắn, trở nên như vậy, đều là do hắn gieo gió gặt bão.”

“Tử Kiệt! Lui ra!” Tử Nghiễn nhăn đầu lông mày khẽ quát, sắc mặt trầm xuống.

Nhìn mặt Đại sư huynh không vui, Tử Kiệt phẫn nộ hất ống tay áo lên, giận dữ hừ một tiếng, đi nhanh ra ngoài. Một bên Tử Cầm thấy thế, vội vàng hô: “Tam sư huynh, Tam sư huynh, huynh chờ muội một chút!” Nói xong, cũng theo hắn đi ra ngoài.

Tử Cầm vừa đi, vốn đang trốn ở đằng sau, Tử Sa rụt cổ, ngẩng đầu nhìn mấy người trong phòng, đi cũng không được không đi cũng không được, tự quấn lấy ống tay áo của mình, cắn cắn môi đi đến gần Tử Lập.

Hai người bọn họ vừa đi, trong phòng cũng chỉ còn lại Tử Nghiễn, Tử Lập, Tử Sa cùng với Tử Tình và Tử Thanh thêm cả Tử Nguyên đang nằm trên giường. Quay đầu lại nhìn tử Tình, Tử Thanh tiến lên trước một bước, định cởi áo bào Tử Nguyên ra, ai ngờ hắn đột nhiên giãy dụa, vẻ mặt phẫn nộ, tựa hồ (giống như) không muốn cho hai người trước mặt trông thấy thương thế của hắn, trợn mắt mà nhìn Tử Thanh.

Thấy vậy, Tử Thanh có chút khó xử, hắn (TN) không muốn cho hắn (TT) cởi bỏ vạt áo, chẳng lẽ hắn muốn bị uy hiếp?

“Nếu như ngươi muốn sau này đều là cái bộ dạng này, vậy ngươi cé giữ cái kiêu ngạo kia làm cơm mà ăn! Ta cũng chẳng để ý gì!” Tử Tình đạm mạc nói, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn hắn, hoàn toàn không đối đãi với hắn giống người.

Chạm đến đôi mắt bàng quang lạnh lẽo kia, một cổ cảm giác lạnh như băng nháy mắt trong đầu khuếch tán mà ra, tại trong mắt của nàng, giống như không phải nhìn một người đang sống, mà là một xác chết không có khí huyết, đạm mạc như vậy, lạnh lùng như vậy, lại làm cho lòng hắn chấn động mạnh.

Tử Lập đứng một bên nhìn thoáng qua nàng có chút khó hiểu, cảm thấy nghi hoặc hành động của nàng. Mà vốn là cúi đầu đứng bên cạnh Tử Lập, Tử Sa nghe thế cũng không nhịn được mà vụng trộm nhìn thoáng qua nàng.

“Tử Nguyên, nàng có thể chữa lành thương thế của ngươi.” Tử Nghiễn trầm giọng nói xong, ánh mắt nhìn vào vẻ mặt kinh ngạc của Tử Nguyên.

Tử Nghiễn nói không lớn không nhỏ, giống như mặt đất yên bình mà nổ ra một trận kình lôi (sấm), oanh một tiếng Tử Lập cùng Tử Sa hai người trong đầu nổ tung, hai người không thể tin nhìn về bóng dáng lạnh nhạt kia, trong lòng vì câu nói kia mà nhấc lên rung động lớn, như là từng lớp cuồng phong mạnh mẽ đánh vào mặt biển tĩnh lặng, mãnh liệt bành trướng cào xé trong lòng bọn họ, trong đầu quanh quẩn câu nói kia của hắn: Nàng có thể chữa lành thương thế của hắn?

Này, này, chuyện này sao có thể? Hai người bọn họ không nghe lầm chứ? Hay là Đại sư huynh nói nhầm? Ngay cả Thanh Sơn dược cóc Dược sư còn không thể trị liệu vết thương khí khổng, vậy mà Tử Tình có thể trị liệu? Điều này sao có thể!

Mà Tử Thanh đứng bên cạnh Tử Tình, chỉ hơi hơi kinh ngạc một chút cũng không kinh ngạc nhiều như bọn họ, như chuyện này là điều hiển nhiên.

Tử Nguyên đang nằm trên giường, sau khi nghe được Tử Nghiên nói, toàn thân bỗng cứng đờ, hai mắt mở to thần sắc không thể tin, miệng lại há rộng như đang gào thét: làm sao có thể! Chỉ bằng nàng làm sao có thể chữa lành thương thế của hắn!

“Đại, Đại sư huynh, huynh, huynh nói không nhầm đấy chứ?” Tử Lập giật mình kinh ngạc hỏi, ánh mắt không thể tin nhìn Tử Nghiễn.

“Sư phụ cũng biết, đệ nói ta sẽ nhầm sao?” Tử Nghiễn liếc nhìn bọn họ, ánh mắt phức tạp rơi vào trên người Tử tình. Nếu như không phải nghe nàng và sư phụ nói chuyện, có muốn hắn cũng không tin tưởng nàng có khả năng như vậy, nhưng là, một màn kia trong phòng của sư phụ, lại để trong hắn âm thầm thừa nhận, nàng có khả năng ấy!

Một bên Tử Sa sợ hãi nhìn thoáng qua Tử tình, khó trách năm đó nàng nhìn thấu được việc nàng cùng Tam sư huynh hạ dược, thì ra nàng đối với dược lý có thành tựu, sư phụ nói không sai, chọc nàng, hậu quả bọn họ không thể gánh chịu nổi.

“Còn muốn ta chữa trị nữa hay không? Ta còn nhiều việc phải làm không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này.” Tử Tình nhíu mày, thần sắc lạnh nhạt, lời nói cũng mang theo vài phần không kiên nhẫn.

Nghe vậy, Tử Thanh cởi vạt áo của Tử Nguyên đang cứng ngắc thân thể, lúc nhìn đến vết thương khí khổng, trong mắt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.

Bị thương nặng như vậy? Khí khổng? Là ai gây ra hay sao? Nghi hoặc nhìn thoáng qua khóe miệng Tử Nguyên đang mấp máy, không khỏi cảm thấy kì quái, bộ dạng hắn giống như nói không được?

Tử Thanh cởi bỏ vạt áo xong, Tử Tình hướng miệng vết thương liếc qua, thấy chỗ kia màu đen tạo thành một mảng lớn, bên trong còn có chút sưng màu tím, ánh mắt đạm mạc dời khỏi miệng vết thương của hắn, nói với Tử Nghiễn: “Ngươi trước tiên vận khí giúp hắn đánh tan máu bầm đi.” Nói xong, xoay người, thảnh thơi đi đến gần bàn ngồi xuống.

Nghe nàng nói, Tử Nghiễn đem cái bọc chứa chuột con để xuống một bên, sau đó vịn Tử Nguyên ngồi dậy, Tử Lập đến trước hỗ trợ, đỡ lấy thân thể của hắn, Tử Nghiên nhanh chóng vận khí đánh tan máu tụ.

Nhàn rỗi nhàm chán, ánh mắt Tử Tình nhàn nhạt đảo qua khắp phòng, rơi vào trên ngừơi Tử Sa đang núp chỗ khuất, nhẹ nhàng lóe lên. Nàng có dọa người như vậy sao? Tử Sa này, nhìn như rất sợ nàng? Nàng hình như không làm việc gì khiến người khác sợ hãi a?

Tử Thanh đứng bên cạnh người nàng, ánh mắt nhìn vào trên người Tử Nghiễn đang giúp Tử Nguyên vận khí, lại âm thầm trầm tư. Hắn sao lại biết Tử Tình hiểu rõ y thuật? Tử Tình đối với Tử Nguyên bọn họ cơ hồ là không có hảo cảm, như thế nào lại ra tay giúp hắn trị liệu? Buổi sáng nghi thức triệu hoán hôm nay Tử Nguyên vẫn rất tốt, thế nào không lâu lại biến thành bộ dạng này rồi? Như thế nào bọn họ lại nói cùng Tử Tình có liên quan? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Thời gian chậm rãi trôi qua, ước chừng khoảng nửa nén hương, Tử Nghiễn mới thu huyền khí phóng thích ra, thở nhẹ ra một hơi thu hồi bàn tay đặt tại chỗ khí khổng Tử Nguyên, quay đầu lại, hỏi: “Kế tiếp như thế nào?”

“Ngươi cầm rổ chuột con qua đây, lấy ba con cho hắn ăn.” Tử Tình nói làm người sợ mà chết, không mở miệng thì thôi, mở miệng là khiến mấy người trong phòng đều cả kinh, nguyên một đám kinh ngạc nhìn nàng, tưởng rằng mình nghe nhầm.

Lúc lâu cũng không thấy có phản ứng, nàng hướng Tử Nghiễn lướt qua: “Không nghe thấy?”

“Cái rổ chuột con mới sinh kia là để Tử Nguyên ăn?” Tử Nghiễn giật mình kinh ngạc hỏi, ánh mắt nhìn qua rổ chuột nhỏ bị hắn để một bên kia, trong lòng ngay lập tức xuất hiện một trận lạnh run.

Tử Tình nhàn nhạt liếc về phía vẻ mặt tái nhợt của Tử Nguyên sau khi nghe nàng nói, khẩu khí không nhanh không chậm: “Cũng không hoàn toàn là vậy, ta còn phải cầm một ít trở về ngâm rượu thuốc, những cái này đều là Tử Thanh giúp ta tìm đến, rượu thuốc của ta còn chưa có ngâm tốt đâu, mỗi ngày ba con, hết thì chính ngươi lại tìm về cho hắn ăn.”

Trong phòng mấy người nghe thế, không hẹn mà cùng hướng về rổ chuột con vừa sinh không lâu kia nhìn lại, chỉ thấy trong đó có khoảng mười hai con, chỉ lớn cỡ ngón tay, vì chưa mở mắt mà bò lung tung, nghĩ đến Tử Tình vậy mà nói Tử Nguyên ăn ba con chuột như thế, mấy người không nhịn được mà lạnh run.

Cái này, cái này ai mà nuốt trôi chứ?

“Tử Tình, thực sự mấy con chuột này có thể trị khỏi thương thế của hắn?” Tử Thanh giật mình kinh ngạc hỏi, không thể tưởng tượng được cảm giác khi con chuột mới sinh kia trượt xuống yết hầu của mình.

“Ân, chuột con mới sinh có thể làm thuốc ngâm rượu, nuốt sống như vậy, đối với khí khổng của hắn trợ giúp rất lớn, lại còn có cả dinh dưỡng nữa đấy.” Nàng không nhanh không chậm nói, thanh âm nhàn nhạt tựa hồ không có biến hóa, nhưng mà, khóe môi có chút nhếch lên, khiến người khác nhận không ra sự vui vẻ của nàng.

“Chuột nhỏ mới sinh có thể nuốt sống? Còn có dinh dưỡng như thế nào ta chưa từng nghe nói đến?” Tử Nghiễn cau mày hỏi, nhìn vẻ mặt Tử Nguyên bị dọa cho tái nhợt, lại hỏi: “Nhất định phải ăn sao? Không có biện pháp khác?” Đồ vật buồn nôn như vậy, ai mà dám nuốt?

“Cần thiết ngươi phải nghe nói đến sao? Nếu không tin, ngươi cũng có thể đi dược cốc hỏi Dược Sư một chút, hắn sẽ nói cho ngươi biết những con chuột mới sinh này là ăn được hay không? Có dinh dưỡng hay không.” Những biện pháp khác cũng không phải là không có, chỉ có điều, đối phó với người đáng ghét này, đương nhiên phải dùng phương pháp tồi tệ nhất rồi.

Tử Lập nhìn mấy người bọn họ, thấy sắc mặt Tử Nguyên bị dọa cho tái nhợt, trong mắt mang thêm hoảng sợ, cảm thấy không đành lòng, thuận tiện nói: “Đại sư huynh, ta đi dược cốc hỏi qua Dược Sư một chút, lại hỏi xem hắn có hay không những biện pháp khác.” Nói xong, thân hình lóe lên, lao nhanh ra phía ngoài.

Một bên Tử Sa sợ hãi nhìn mấy con chuột mới sinh chạy toán loạn trong rổ, toàn thân lập tức nổi lên một tầng da gà, ăn đồ vật buồn nôn như vậy? Ai nuốt trôi được?

Tử Tình vẫn ngồi yên, không vội không nháo, bởi vì nàng biết rõ cho dù có đợi bao lâu, con chuột nhỏ này nhất định là hắn phải nuốt vào. Vết thương khí khổng nặng như vậy, ngay cả Dược Sư cũng không trị liệu được, bọn họ chỉ có thể nghe lời nàng, hơn nữa, chuột con mới sinh tuy nhìn buồn nôn, nhưng dinh dưỡng thực sự là không thấp, chỉ là bình thường sẽ chẳng có ai nuốt thứ buồn nôn như thế mà thôi.

Tử Nghiễn cau mày nhìn Tử Tình, lại nhìn Tử Nguyên một chút, im lặng chờ Tử Lập trở lại. Con chuột mới sinh kinh khủng vậy, thật sự có thể nuốt? Còn giúp cho trị liệu được công hiệu? Người khác nhìn vào thứ này cũng cảm thấy một trận ác hàn, nói gì là nuốt, chẳng lẽ không có biện pháp khác? Chẳng lẽ, đây là do nàng cố ý ?

Qua một hồi lâu, ngoài phòng truyền đến thanh âm Tử Lập: “Dược Sư, ở phía trước rồi.”

Trong phòng, Tử Tình nghe thế, ánh mắt nhẹ nhàng lóe lên, không nghĩ tới Dược Sư vậy mà cảm thấy hứng thú cũng tới. Khóe môi có chút giương lên, đôi mắt bình tĩnh mà thanh tịch nhìn ra bên ngoài, thấy bóng dáng đi theo Tử Lập, rồi mới đứng lên bên cạnh bàn: “Dược Sư.” Nàng khẽ gọi một tiếng, khuôn mặt nhẹ nhàng vui vẻ.

“Tử Tình nha đầu, nghe Tử Lập nói, ngươi dùng chuột con mới sinh ngâm rượu hay sao?” Khuôn mặt già nua của Dược Sư mang theo hưng phấn ý cười, thấy nàng liền nghênh đón.

Vừa rồi hắn đang nghiền thuốc trong dược cốc, bất ngờ Tử Lập hấp tấp vọt vào, nói có chuyện như vậy, hắn nghe được trong lòng kinh ngạc liên tục. Tuyệt a! Thật sự là quá tốt! Hắn tại sao không nghĩ tới biện pháp tốt như vậy? Nhất là lúc nghe đến người nói kia là Tử Tình nha đầu, càng hưng phấn ngồi không yên, liền vội vàng sang đây xem.

Hắn thúc thủ vô sách (bó tay không có cách nào giải quyết) chữa vết thương kia vậy mà nha đầu Tử Tình còn nắm chắc chữa lành? Hắn chỉ biết chuột con có thể dùng để ngâm rượu thuốc, nhưng lại không biết nó lại là dược liệu để trị liệu tốt khí khổng? Phải dùng dược gì mới ngấm vào máu được?

“Ta đã trông thấy phương thuốc này trong một quyển sách, thương thế của hắn ở khí khổng, chuột con mới sinh nhiệt độ cơ thể tính hòa, lại chưa ăn qua bất kỳ thứ gì, rất có giá trị cao trong dược liệu, dùng để trị liệu vết thương của hắn như thế là không có gì tốt hơn.” Tử Tình cười nhạt, ánh mắt đảo qua mấy người cứng nhắc sau khi nàng nói xong.

“Nghe Tử Lập nói, con nhường Tử Nguyên ba con dùng để ngâm dược của mình, mỗi ngày ăn ba con sao? Hiện tại có ăn hay không? Đợi hắn ăn xong chúng ta đi, con lại nói cho ta biết phải thêm dược gì để có thể ngấm được vào máu?” Dược Sư hưng phấn nói, một bên liếc qua Tử Nguyên đang nằm trên giường, sau đó lại chuyển ánh mắt lên người tử Tình, trong mắt hiện lên sự cuồng nhiệt với y dược.

“Bọn họ không tin ta, Dược Sư, không bằng người nói cho bọn họ biết chút đi.” Tử Tình cười nhạt, thần sắc thảnh thơi tự nhiên, chỉ là sâu trong đôi mắt kia, lại xẹt qua một tia ánh sáng âm u không rõ.

Dược Sư vừa nghe xong Tử Tình nói, không khỏi khẽ giật mình, sau đó phẫn nộ quát: “Cái gì? Còn không chịu ăn đi? Lúc trước các ngươi không phải một đám gấp gáp nháo lên sao? Như thế nào bây giờ cơ hội tốt chữa lành thương thế của hắn, lại đều thất thần rồi? Nhanh một chút đem con chuột qua đây cho hắn nuốt vào đi! Đều đứng đó chần chờ khổ sở cái gì? Con chuột kia đâu? Lấy ra, há miệng nuốt vào một cái chẳng phải là được? Dùng được như vậy phải không?”

Hắn đang chờ muốn nhìn Tử Tình nha đầu làm thế nào ngâm chế rượu thuốc chuột con đây! Những người này lại còn ở đây chần chờ như vậy! Thật là! Không phải chỉ là chuột con mới sinh không lâu hay sao? Tử Tình nha đầu cũng nói qua, chuột con sơ sinh, lông mao đều không có, còn chưa mở cả mắt, lại không ăn qua bất cứ thứ gì, mắt nhắm lại há miệng ra nuốt một cái có cái gì khó khăn?

“Dược Sư, không có biện pháp khác sao? Hoặc là đem con chuột nhỏ này nướng chín? Hay là vẫn nên làm chín nó?” Tử Lập hỏi, đồng tình nhìn sắc mặt Tử Nguyên trắng bệch, ăn chuột con? Bọn họ đều là đệ tử có gia thế lớn, sơn hào hải vị đều nếm qua, nhưng ăn sống con chuột mới sinh? Này, này cũng quá khó nuốt rồi.

Nghe hắn nói , Tử Tình còn chưa mở miệng, đã thấy Dược Sư nghiêm mặt giáo huấn: “Cái gì? Còn muốn nướng chín? Còn muốn nấu? Ngươi đây là đem sơn hào hải vị tùy tiện chế biến thức ăn à? Không nghe nha đầu Tử Tình nói sao? Nuốt sống! Nuốt sống có giá trị dinh dưỡng cao nhất! Không thì đem con chuột sống cho vào trong miệng, đợi một lúc nó bò xuống yết hầu cũng tốt, bắt nó nhét thẳng vào trong yết hầu cũng tốt, tóm lại là nuốt sống nuốt sống! Nghe hiểu chưa?” ( +.+!!)

Bị hắn răn dạy, trong phòng mấy người sắc mặt khác nhau, Tử Lập cùng Tử Sa nhìn vào vẻ mặt trắng bệnh đổ mồ hôi của Tử Nguyên, không khỏi trầm mặc đứng một bên. Mà Tử Thanh thì khinh ngạc nhìn Dược Sư, vì hắn nói mà vô cùng rung động, cái gì gọi là đợi nó bò xuống yết hầu? Nghe hắn nói mà cảm thấy ngứa yết hầu, trong dạ dày cũng sôi trào, sau lưng một trận lạnh run.

Khóe môi Tử Tình không khỏi khẽ nhếch lên, trong mắt hiện lên vài phần vui vẻ, Dược Sư nói những lời này quả là…

Một bên Tử Nghiễn nhăn mày có chút suy nghĩ, quay đầu nhìn rổ chuột con, đi qua cầm lấy, đưa đến bên giường, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt trắng bệch mồ hôi lạnh ứa ra của Tử Nguyên: “Tử Nguyên, Dược Sư đã nói như vậy rồi, nhất định là có đạo lý, đệ há miệng nuốt vào đi! Ta giúp đệ ném vào trong yết hầu là được rồi, như vậy nuốt xuống, cũng không khó lắm đâu.”

“Nhị sư huynh, huynh nhắm mắt đừng nhìn, cũng đừng suy nghĩ gì, đừng đem nó thành chuột con là được.” Tử Sa nói xong, trong mắt mang theo đồng tình. Nếu nàng ăn vật như vậy, nhất định vài ngày đều ăn không ngon.

“Nhị sư huynh, vì vết thương trên người, huynh nhịn một chút đi!” Tử Lập cũng mở miệng khuyên, so với việc ngừng lại ở đây, nuốt những con chuột này cũng không tính là khó khăn gì.

Nghe bọn họ nói, trong lòng Tử Nguyên không rõ tư vị gì, ngay cả Dược Sư cũng nói vậy, chứng minh cách này là hữu dụng, chỉ là để cho hắn cứ như thế nuốt xuống mấy con chuột mới sinh này, nghĩ đến, trong dạ dày đã cảm thấy quay cuồng, lúc này hắn không nhịn được mà muốn ói rồi, huống chi còn muốn nhẫn nại để cho mấy con chuột kia theo cổ họng trượt xuống.

Mồ hôi lạnh từng giọt rỉ ra, trên thân truyền đến đau đớn, cùng với tâm hồn lúc này sợ hãi, lại làm cho hắn muốn ngất đi để trốn tránh việc này…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.