Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 100: Chương 100: Chương 152






Lúc này hô hấp của Hạc Minh nóng rực như vậy, nóng đến mức có thể hòa tan thân thể của Hạ Lan Phiêu.

Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy thân thể ấm áp, lỗ tai cũng bị khí nóng Hạc Minh thở ra làm cho đỏ bừng. Một loại cảm giác kì dị bắt đầu lan tràn ở trong thân thể nàng, mà nàng lại phát hiện thế nhưng mình lại tham luyến khuôn mặt đẹp đẽ của Hạc Minh như thế.

Nàng ngơ ngác nhìn Hạc Minh, nhớ lại lúc sau khi mình đi đến nơi này người đầu tiên nhìn thấy chính là Hạc Minh gần như đã lộ ra trọn vẹn thân thể, không nhịn được ‘hì hì’ một tiếng cười lên. Hạc Minh khẽ hôn lên môi nàng, có chút không vui nói: “Tiểu Hạ Lan, có phải ngươi lại thất thần hay không?”

“Ha ha…. Nhớ lại một chút chuyện hay thôi.” {Nhớ lại chuyện lúc Hạc Minh đại nhân làm nam sủng của Hạ Lan Phiêu,

“Là việc hay gì vậy? Nói ra cho mọi người cùng nhau chia sẻ chứ.”

“Không cần.” (ngươi sẽ bóp chết ta)

“Chẳng lẽ ngươi đang nhớ tiểu tử thúi kia?” Hạc Minh hừ lạnh: “Hắn nha, rõ ràng nhận ra ta là ai, nhưng lại cầm nửa văn tiền đến nhục nhã ta ‘không đáng giá một đồng’, thật là chán ghét. Nam nhân mỹ lệ lại ‘có thể làm’ như ta, một đêm một vạn lượng cũng đáng giá, mà hắn lại…. Hừ! Thật may là những người khác coi như thật tinh mắt.”

Nếu như những lão gia kia biết ngươi là nam nhân đoán chừng một đồng cũng không chịu bỏ ra…. Hoặc là càng thêm kích động, ra nhiều hơn? A a a a, ta đúng là một hủ nữ, thật xấu hổ ~~

Đợi chút, tiểu tử thúi? Hắn là nói Tiêu Mặc? Tiêu Mặc hắn đã sớm biết rõ thân phận của tên Hạc Minh biến thái chết tiệt này? Mà hắn biết rõ ràng chân tướng, còn trơ mắt nhìn ta và nam nhân khác lên lầu, thậm chí còn có thể ***** một trận? Rốt cuộc là vì hắn không ngại màu sắc nón xanh trên đầu mình càng thêm tươi đẹp, hay căn bản là hắn không quan tâm ta có trung thành hay không?

Đúng rồi, ta đã quên mất chúng ta đã không còn quan hệ gì, bây giờ ta chỉ là vật thí nghiệm của hắn mà thôi…..

Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới ở dưới lầu, có thể Tiêu Mặc còn chưa rời đi, mà nàng lại ở dưới mắt chồng trước cùng người khác đùa giỡn trình diễn kích tình…. Đây thật là…..

Không thể không nói, cảm giác này thật sự là quá hả giận rồi! Nếu mà bỏ qua tính tình biến thái của Hạc Minh, ta còn rất nguyện ý chiếm tiện nghi của hắn đấy! Nhưng mà, tại sao ta có thể mặc cho mình luân hãm bên trong sắc đẹp của hắn, để hắn phát triển làm một kẻ huênh hoang khoác lác? Ta không muốn….

Hạ Lan Phiêu tưởng tượng thấy bộ dạng Hạc Minh không biết xấu hổ kề cận nàng sau khi bọn họ ‘này nọ í é’, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Nàng khẽ đẩy người nam nhân ở trên người mình, thử dò xét hỏi: “Hạc Minh?”

“Ừ ~~~ ” Hạc Minh cởi ra một nửa quần áo, lộ ra nửa toàn bộ người trên.

“Nếu ngươi muốn cởi quần áo, tại sao vừa rồi lại phải mặc lên? Như vậy thay quần áo không phiền toái sao?” Nàng chăm chú hỏi.

……….

Mặt của Hạc Minh, lại một lần nữa biến thành bánh bao.

“Thôi, thật không có ý tứ. Mỗi lần tiểu Hạ Lan đều như vậy, thích nhất dội nước lạnh lúc người ta đang vui mừng nhất. Ngươi là cố ý, hừ!”

Ngón tay ngọc thon dài của Hạc Minh chỉ vào chóp mũi của Hạ Lan Phiêu, vẻ mặt uất ức giống như đứa trẻ bị đoạt kẹo. Hạ Lan Phiêu trơ mắt nhìn một người thân thể cường tráng cao 1m85 bày ra biểu tình điềm đạm đáng yêu, bỗng dưng cảm thấy rét lạnh. Nàng lúng túng cười, đang muốn đứng dậy, lại thấy một bóng trắng lướt qua cửa sổ mà vào.

“Hạc Minh, ngươi thật bỉ ổi.” Một quý công tử xinh đẹp như yêu tinh đứng ở cửa phòng, mắt lạnh nhìn Hạc Minh: “Bao giờ thì ngươi mới sửa được tật xấu thích cởi quần áo?”

“Tiểu Mộ Dung cũng tới à ~ có phải ngươi cũng muốn gia nhập với chúng ta hay không đây?”

Hạ Lan Phiêu trơ mắt nhìn Hạc Minh mỉm cười đứng dậy, đột nhiên giống như bay chém tới gáy của Hoa Mộ Dung, mà Hoa Mộ Dung vừa vặn tránh được. Bọn họ nhanh chóng đấu tầm mười chiêu, biểu tình trên mặt Hạc Minh ngày càng hưng phấn, mà Hoa Mộ Dung có chút chống đỡ không nổi. Một nắm tóc đen của hắn bị con dao trong tay Hạc Minh cắt đứt, mà hắn không chút thương tiếc nhìn tóc mình, khẽ mỉm cười. Hạc Minh cũng cười vỗ vai của hắn, tán dương gật đầu: “Tiểu Mộ Dung, võ công tiến bộ nhiều, tiếp tục cố gắng nha.”

“Cảm ơn Quốc sư đại nhân chỉ dạy.” Nhìn bộ dáng Hoa Mộ Dung cũng thật vui vẻ.

Ồ, ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao hai người kia vừa gặp mặt đã đánh nhau, bị đánh còn vui vẻ như vậy? Chẳng lẽ bọn họ là…. Tiểu công và tiểu thụ? Trời ạ, Quốc sư công cùng Hoàng đế thụ, cộng thêm sư đồ luyến, thật sự là quá cẩu huyết, quá cẩu huyết rồi…. (lee: công – thụ, sư đồ luyến, k giải thích các nàng cũng biết đúng không? *cười gian)

Hai mắt Hạ Lan Phiêu tỏa sang nhìn bọn họ, mà bọn họ cũng không hiểu sao lại cảm thấy một trận buồn nôn. Hoa Mộ Dung đi lên phía trước, mỉm cười nhìn Hạ Lan Phiêu sửa sang lại quần áo, dịu dàng nói: “Hạc Minh hù dọa ngươi đi, thật xin lỗi!”

“Không, không cần….” Người nào đó mặt đỏ đến mang tai.

“Kỳ thật chúng ta làm như vậy là có nguyên nhân đó. Trước đây không lâu, chúng ta truy xét (truy tìm + dò xét) vị trí của Thánh vật, ngoài ý muốn biết được có liên quan đến tỷ tỷ của ngươi, vì vậy mới chạy tới Giang Đô. Nhưng lúc chúng ta chạy đến đây, đã không thấy nàng, trên đất chỉ có thi thể của một người nam nhân. Để cho an toàn, chúng ta xử lí thi thể, ta đi ra ngoài truy xét, mà Hạc Minh ở lại canh giữ chỗ này, xem một chút có người tự chui đầu vào lưới hay không. Nhưng mà, thật phiền não…. Rõ ràng một chút dấu vết bị ép buộc mang đi, một chút manh mối cũng không có.”

Hoa Mộ Dung nói xong, nhíu chặt lông mày, ngay cả cau mày tức giận cũng xinh đẹp như vậy. Hạ Lan Phiêu nuốt nước miếng, quyết định không truy hỏi vấn đề nhạy cảm này, mà kỳ quái hỏi: “Tỷ tỷ ta biết võ công sao?”

“Theo như tình báo của chúng ta, là không.” Hoa Mộ Dung liếc nàng một cái: “Nếu như biết võ công, chỉ sợ đã sớm chạy trốn rồi.”

“Nói cũng đúng…. Như vậy rốt cuộc tại sao Hạc Minh lại muốn giả làm Khinh Vũ múa thoát y? Là vì dụ địch sao?”

……….

“Hạc Minh!” Hoa Mộ Dung nghiêm nghị nhìn Hạc Minh: “Ngươi lại không nói chuyện, đúng hay không?”

“Ha ha ~ ~ tiểu Mộ Dung thật hiểu ta ~ ~ ta chỉ là thấy người quen, nhịn không được nên ra sân chào hỏi thôi.”

Dùng phương thức này ra sân chào hỏi………..

Hạ Lan Phiêu và Hoa Mộ Dung đều yên lặng đen mặt.

“Này…. Nếu như các ngươi tìm được tỷ tỷ có thể liên lạc với ta hay không? Phụ thân nói, chỉ có nàng mới có thể giải độc cho ta.”

“Đó là đương nhiên. Hạ Lan, chúng ta không hi vọng ngươi có chuyện gì. Chúng ta là bằng hữu của ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.