Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 172: Chương 172






"Tiêu công tử, nó chỉ là một đứa bé năm tuổi, nũng nịu chút cũng là bình thường, tội gì ngươi phải tức giận chỉ vì một đứa bé."

Lưu Ly sợ hãi nhìn Tiêu Mặc, nhẹ giọng mở miệng, nhưng đổi lấy là sự trầm mặc của Tiêu Mặc. Chính Tiêu Mặc cũng hiểu rõ mình không nên ngang ngược vô lý mà ngây thơ cố chấp như vậy, thế nhưng Đoạn Trần Phong giống như trí nhớ bị xích sắt giam cầm nơi trái tim của hắn, để cho hắn đột nhiên phiền não lo lắng, đột nhiên rất muốn hủy diệt tất cả mọi thứ trước mặt.

Mặc dù đã cố gắng hết sức kiềm chế sát khí từ từ lan tràn, mặc dù bề ngoài của hắn thoạt nhìn vẫn bình tĩnh trước sau như một, nhưng Hạ Lan Phiêu đã nhạy cảm cảm thấy Tiêu Mặc không giống mọi ngày. Trong trí nhớ, hắn luôn là lạnh lùng bình tĩnh ưu nhã, mà bây giờ hắn giống như đang. . . . . . Phiền não.

"Tiêu công tử, ngươi đang nhớ cái gì? Tại sao sắc mặt xấu như vậy?"

Lưu Ly thấy Tiêu Mặc trầm mặc, thế nhưng lại cả gan đưa tay đi đụng vào gò má của Tiêu Mặc. Không đợi tay của nàng kịp chạm đến gương mặt của Tiêu Mặc, liền bị mặt mũi lạnh lẽo của Tiêu Mặc hù dọa, hẳn là tuyệt không dám nhúc nhích. Ba cô gái cũng sững sờ nhìn Tiêu Mặc bộc phát ra khí thế cường đại cùng lực áp bức, chỉ cảm thấy muốn chạy trốn lại không dám trốn, mà hô hấp đã từ từ dồn dập. Tiêu Mặc đứng thẳng người, cười lạnh, khóe miệng tràn đầy châm chọc: "Năm tuổi à. . . . . . Năm tuổi, đã có thể tự mình đứng thẳng đi lại, không tồn tại cái gì gọi là không có năng lực.... Viện cớ. Không phải là không thể đứng lên, mà là muốn mượn cơ hội này làm nũng với người khác, lấy được tất cả sủng ái đi — thật là ngu xuẩn. Muốn có được thứ mình muốn, duy nhất có thể dựa vào chính là lực lượng thuộc về mình. Cho nên, đứng lên. Người vô dụng không xứng sống trên thế giới này."

Trên mặt của Tiêu Mặc, là cố chấp cùng chấp nhất hiếm thấy, cả người tản ra sát ý lạnh như băng mà Hạ Lan Phiêu quen thuộc nhất. Nàng không hiểu tại sao Tiêu Mặc lại cùng một đứa bé so đo như vậy, nhưng nàng chỉ biết là Tiêu Mặc nói là đến thì sẽ làm đến. Mà nàng thật sự không muốn nhìn thấy thôn trang yên bình này trở thành chiến trường giết chóc!

Có lẽ là cùng Tiêu Mặc đối mặt, có lẽ là bị dọa sợ, đứa bé bị ngã trên mặt đất kia chính là nằm thẳng tắp, không có một chút ý tứ muốn đứng dậy. Hạ Lan Phiêu mắt thấy cha mẹ đứa bé nghe thấy từ đằng xa chạy tới, mắt thấy sát khí trong mắt Tiêu Mặc càng ngày càng đậm, trong lòng quýnh lên, ở lúc trước khi Tiêu Mặc động thủ đi nhanh đến bên cạnh đứa bé, dịu dàng nói: "Bảo bảo ngoan, trên đất lạnh, đệ mau dậy đi. Đệ là nam tử hán, là đại trượng phu, không thể tùy hứng như vậy sẽ làm chuyện cười cho tiểu cô nương! Đệ xem, tiểu cô nương người ta cũng không có khóc nhè, một mực cười đệ đây này!"

"Đệ. . . . . . Đệ không khóc nhè!" Đứa bé cũng vẫn chỉ là đứa bé, quên mất sợ hãi mới rồi, không nhịn được cãi lại.

"Vậy đệ đứng lên cho tỷ xem một chút có được hay không? Ai nha, nơi này của tỷ tỷ làm sao còn có mấy viên kẹo đây? Không biết ăn có ngon hay không đây?"

Hạ Lan Phiêu nói xong, cười híp mắt lấy ra mấy kẹo từ trong túi, làm bộ muốn ăn. Nhưng mà, nàng vừa dứt lời, đứa bé kia liền giống như một con cá phá ngọ nguậy bò dậy từ dưới đất, đoạt lấy kẹo trong tay Hạ Lan Phiêu, vui vẻ ăn. Trong lòng Hạ Lan Phiêu thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng lau sạchvết bẩn trên mặt đứa bé, vỗ bụi bặm trên quần áo hắn, giao đứa bé đến trong tay cha mẹ hắn. Cha mẹ đứa bé cảnh giác nhìn nàng, không nói gì, nhưng Hạ Lan Phiêu lại nghe được lúc rời đi bọn họ tức giận mắng kêu gào ra lệnh đứa bé nhổ kẹo trong miệng ra.

Ta cứu đứa bé này, nhưng các ngươi hoài nghi ta ư, ha ha. . . . . .

Trải qua một hồi nháo kịch vừa rồi, những người lớn trong thôn cũng có chút cảnh giác mang theo từng người đứa bé đi về nhà, bên ngoài thôn trong nháy mắt chỉ còn lại mấy người bọn họ rồi.

Nhìn cửa thôn trống rỗng, Hạ Lan Phiêu đánh trống lảng cười, đang muốn xoay người rời đi, lại bị Tiêu Mặc nắm cánh tay của nàng. Tay của hắn khẽ dùng sức, nhưng khí lực như vậy đã làm cho Hạ Lan Phiêu có cảm giác xương cốt giống như gảy lìa. Trên mặt của hắn, là lạnh lẽo đến cực điểm, mà chính là vẻ mặt như thế đã quá lâu Hạ Lan Phiêu không thấy đến mức gần như quên mất sát ý rồi. Cho nên, nàng ngơ ngác nhìn Tiêu Mặc, quên giãy giụa.

Hay là muốn đối với ta như vậy à. . . . . . Dù là thỉnh thoảng sẽ dịu dàng, nhưng lúc ta không vâng lời ngươi, ngươi sẽ động sát cơ với ta, giống như lúc dùng miệng miệng đút ta ăn độc dược như vậy. . . . . .

Tất cả phản kháng, tất cả có thể sẽ dẫn phát nhân tố bất lợi, đều sẽ bị hắn tiêu trừ hết, tuyệt sẽ không mang đến cho mình bất kỳ nguy hiểm nào. Mặc dù không có nói ra, mặc dù không dám đi nghĩ, nhưng sâu trong nội tâm ta vẫn là hi vọng mình sẽ là vướng bận độc nhất vô nhị trong lòng hắn. . . . . .

Thật rất ngu, có đúng hay không?

Chỉ cần cũng không có tâm như hắn, cũng sẽ không đau đớn thôi. . . . . .

"Ta nhớ ta đã nói bất luận kẻ nào cũng không được giúp hắn." Tiêu Mặc bình tĩnh trần thuật.

. . . . . .

"Người cãi lời ta nhất định phải trả giá thật lớn."

"Tốt, là để cho ta chết sao?" Hạ Lan Phiêu cười vô cùng rực rỡ, nước mắt lại ‘tí tách’ lăn xuống: "Để cho ta chết đi, dù sao ta đã vô dụng, đúng không?"

Nước mắt của thiếu nữ theo gò má nhỏ xuống trên mặt đất, mà Tiêu Mặc ngẩn ra, giống như chạm phải điện lập tức thả tay, ý thức cũng tỉnh táo lại. Cảm giác đau lòng muốn nứt lúc thiếu nữ sắp tử vong (chết) lại một lần nữa đánh úp về phía hắn, mà hắn, rốt cuộc cũng khôi phục lý trí. Hắn cúi đầu, nhìn thiếu nữ sợ hãi tuyệt vọng đến bình tĩnh, trong lòng đột nhiên nói không rõ là cảm giác gì. Hắn biết, mình lại hù dọa nàng một lần nữa.

Tại sao sẽ như vậy? Chỉ là nhớ lại chuyện khi còn bé mình bị ngã mẫu phi cười híp mắt nhìn ta mắng ta là ‘Vô dụng ngu xuẩn’, chẳng qua là nhớ lại bất luận là té ngã hay là ngã bệnh cũng không có người biết, chuyện gì đều phải dựa vào chính mình, tại sao sẽ nóng nảy như vậy?

Là bởi vì đố kỵ đứa bé kia cư nhiên ỷ vào người nhà sủng ái mà quên mất trách nhiệm mà thân là một người đàn ông phải gánh vác, hay là thấy nàng bất luận như thế nào cũng sẽ không giống một nữ tử như vậy nên nổi máu ghen mà có chút tức giận, chỉ muốn tìm người để phát tiết?

Thật là khó có thể tưởng tượng tình cảm ngây thơ như vậy thế nhưng lại xảy ra ở trên người của ta! Cuối cùng ngươi vẫn là ảnh hưởng đến ta sao, Hạ Lan Phiêu?

"Hạ Lan. . . . . ."

Tay Tiêu Mặc nhẹ nhàng vuốt hai bả vai bởi vì sợ hãi mà hơi run của Hạ Lan Phiêu, nhưng cũng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ là đứng thẳng tắp. Hạ Lan Phiêu không biến sắc khẽ nghiêng thân mình, Tiêu Mặc ngẩn ra, nhưng vẫn là kiên định nắm tay của nàng. Hắn kéo tay nàng sải bước đi về phía chùa chiền, không để ý một chút nào đến sự giãy dụa của nữ tử sau lưng.

"Buông ta ra! Tay của ta đều bị ngươi bóp gãy rồi! Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?"

Muốn làm cái gì? Ta chỉ là, không muốn buông tay thôi. . . . . .

"Ta đã quyết định nạp Lưu Ly làm thiếp, mấy ngày nữa sẽ xuất phát đến nhà nàng cầu hôn. Cùng đi với ta thôi." Tiêu Mặc lẳng lặng nói, nhưng không có quay đầu lại nhìn Lưu Ly một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.