Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 230: Chương 230




Bây giờ là cuối mùa thu, thời tiết lạnh xuống, ban đêm ở bờ biển càng thêm lạnh lẽo. Trên người của Hạc Minh chỉ mặc áo đơn, tóc dài tung bay ở trong gió, nhưng hắn lại lẳng lặng nhìn người nào đó đang nhếch miệng ngủ say trong ngực mình.

Tay của hắn nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc dài rối tung của Hạ Lan Phiêu, vuốt ve khuôn mặt sáng bóng của nàng, nhẹ nói: “Khó khăn lắm mới có thể cùng ngươi ngắm mặt trời mọc, nhưng dưới tình huống này mà ngươi cũng ngủ được. . . . . . Tiểu Hạ Lan, rốt cuộc người nào mới có thể đi vào lòng của ngươi? Thật ra thì, người lạnh lùng nhất không phải là ai khác, mà là ngươi. . . . . .”

Hạc Minh lẳng lặng ôm Hạ Lan Phiêu, tháo xuống ngụy trang cợt nhã cuồng vọng thường ngày, có chẳng qua là so bóng đêm còn thêm chút nặng nề thâm trầm. Hắn khẽ nhìn qua ánh sáng trong bầu trời đêm, nhìn mặt trời đỏ rực từ trong biển từ từ dâng lên, toàn bộ thế giới cũng lập tức bị màu đỏ bao phủ.

Ở bên trong vùng màu đỏ chói mắt, Hạ Lan Phiêu chậm rãi mở mắt, có chút sững sờ, hình như không nghĩ hiểu được đã xảy ra chuyện gì, sao mình lại ở trong ngực của Hạc Minh. Đợi nàng sau khi suy nghĩ cẩn thận rồi nghiêng đầu, vội vàng thoát khỏi ngực của Hạc Minh, đỏ mặt nói: “Tại sao ta lại ở đây?”

“Ta dẫn ngươi đến xem mặt trời mọc, ngươi không nhớ sao?” Hạc Minh cười híp mắt nhìn nàng.

“Hình như là. . . . . . A a a, mặt trời cũng mọc lên rồi, sao ngươi không kêu ta tỉnh dậy?”

“Thấy ngươi đang ngủ say, lòng ta mềm chứ sao.”

“Được rồi, bây giờ nhìn mây đỏ cũng tốt lắm. Quả nhiên ngủ sớm dậy sớm thân thể khỏe mạnh nha, ha ha.”

Hạ Lan Phiêu cười ngồi ở bên cạnh Hạc Minh, cùng hắn nhìn mây đỏ đầy trời. Bọn họ nghe âm thanh sóng biển vỗ vào bờ, nghe có chút mùi tanh gió biển, nhìn chim biển trắng noãn “Phạch phạch” vỗ cánh, trên người cũng bị ánh sáng nhuộm đỏ.

Hạ Lan Phiêu nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Hạc Minh, đột nhiên cảm thấy thời điểm khi hắn không biến thái thì giống như một mỹ nam động lòng người rồi. Nàng lén nhìn Hạc Minh, mà Hạc Minh cười, quay đầu lại nhìn nàng: “Tiểu Hạ Lan vẫn nhìn chằm chằm vào ta, không phải là đã yêu ta rồi chứ?”

“Nói bậy!” Khuôn mặt của Hạ Lan Phiêu còn đỏ hơn ánh sáng trên bầu trời.

“Ha ha, Tiểu Hạ Lan thật đáng yêu ~~ hôm nay là sinh nhật ngươi, ngươi muốn quà sinh nhật gì đây? Nếu người muốn ta mà nói..., ta cũng sẽ đem mình toàn bộ đều dâng lên a ~~”

Hạc Minh nói xong, khuôn mặt càng ngày càng gần, hô hấp nóng rực cũng chầm chậm kéo tới. Hạ Lan Phiêu gần như là theo bản năng nhắm hai mắt lại, lại lập tức tỉnh táo lại, cảnh giác nói: “Hạc Minh thối tha, ngươi lại muốn trêu chọc ta đi! Nếu muốn tặng lễ vậy cho ta, liền cầu xin ngươi không nên đến phiền ta, để cho ta yên lặng sống qua ngày!”

“Cái này. . . . . . Thật sự là điều ngươi muốn sao?”

“Đúng vậy, đúng a!” Hạ Lan Phiêu gật đầu: “Ta vừa gặp phải ngươi và tên khốn kia liền chính xác không có chuyện tốt, ngay cả Hoa Mộ Dung còn rất tốt với ta chút. . . . . . Ngươi nói xem sao ta lại xui xẻo như vậy, sao cứ gặp biến thái? Hay là ta quá tốt. . . . . .”

“Tiểu Hạ Lan thật sự chán ghét ta như vậy sao?” Hạc Minh khẽ mỉm cười, tươi cười nhưng có chút cô đơn: “Tại sao?”

“Bởi vì ngươi luôn đùa bỡn, khi dễ ta! Ta ghét nhất là người khi dễ ta”

“Ha ha. . . . . . Nếu như từ này về sau ta không khi dễ ngươi nữa?”

“Mặt trời kia sẽ mọc từ hướng tây rồi. |” Vẻ mặt của Hạ Lan Phiêu không thay đổi chỉ mặt trời ở phía xa.

. . . . . .

“Aizz, ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ?” Hạc Minh cười dùng cái trán chống đỡ cái trán của Hạ Lan Phiêu, giống như nói cho nàng nghe, lại giống như là nói một mình: “Tiểu Hạ Lan, có phải bỏ lỡ hay không, lại thật sự . . . . . .”

“Ào ào!”

Một sóng lớn đánh tới, nuốt chửng lời nói của Hạc Minh. Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, theo bản năng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

“Không có gì.” Vẻ mặt của Hạc Minh như cũ cười: “Nên trở về thôi. Có lẽ Tiểu Mộ Dung đã chuẩn bị đồ ăn xong rồi, đừng để hắn sốt ruột chờ ——hắn sẽ cắn người.”

Hoa Mộ Dung là chó à. . . . . . ORZ

Lúc trở lại quán rượu, đã là buổi trưa. Qủa nhiên Hoa Mộ Dung phân phó đầu bếp chuẩn bị một bàn thức ăn, mọi thứ tinh xảo, khiến người ta rất động lòng.

“Hạ Lan, chúc ngươi mãi mãi xinh đẹp.” Hoa Mộ Dung cười nâng chén mời nàng: “Còn nữa, hi vọng ngươi mãi mãi vui vẻ đơn thuần như vậy. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng sẽ đứng ở bên cạnh ngươi, sẽ bảo vệ ngươi.”

“Mộ Dung. . . . . .” Đôi mắt của Hạ Lan Phiêu đỏ lên: “Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi! Ta biết rõ các ngươi rất tốt với ta, nhưng ta thật muốn đi làm chuyện của mình. Ta cũng không muốn cùng các ngươi tách ra, nhưng ta thật sự bị những chuyện của hoàng gia làm cho sợ hãi. . . . . . Thật vất vả mới có thể thoát khỏi thân phận của mình, chỉ sống theo ước nguyện của mình, thật sự là ta không bỏ được. . . . . . Cho nên, thật xin lỗi. . . . . .”

“Đồ ngốc, tại sao lại sốt ruột như vậy? Trên thế gian không có bữa tiệc không tan, có thể gặp nhau đã là duyên phận, mà chia lìa nói không chừng là vì lần sau gặp nhau. Hạ Lan, không cần nhớ đến những chuyên không vui, vui vẻ trải qua sinh nhật mười sáu tuổi thuộc về ngươi thôi. Ta tin tưởng, chúng ta nhất định sẽ gặp lại lần nữa . Nhất định.”

Hoa Mộ Dung cười ôn hòa, ấm áp như gió, mà Hạc Minh cũng là trầm mặc hiếm thấy. Bàn thức ăn này, Hạ Lan Phiêu ăn rất là thỏa mãn, nhưng dù có thần kinh thô nàng cũng cảm thấy bầu không khí rốt cuộc có chút quỷ dị —— không phải Hoa Mộ Dung, mà là Hạc Minh.

Mặc dù trên mặt Hạc Minh vẫn duy trì nụ cười quen thuộc, nhưng ánh mắt hắn lại lạnh lùng, không biết vì sao mà tức giận. Hạ Lan Phiêu nghiêng đầu thật lâu, làm sao cũng không nghĩ ra vì cái gì mà hắn lại tức giận, cuối cùng quyết định không suy nghĩ nữa.

Sau khi ăn xong, nàng vui mừng nhận lấy khuyên tai trân châu tinh xảo mà Hoa Mộ Dung đưa cho nàng, trở về phòng nghỉ ngơi, Hoa Mộ Dung liếc Hạc Minh một cái, trêu tức nói: “Thế nào, ngươi không có chuẩn bị quà tặng đưa cho Tiểu Hạ Lan sao? Chẳng lẽ ngươi thật sự trơ mắt nhìn nàng rời đi?”

“Nhưng nàng không thích ta.” Hạc Minh ai oán nhìn Hoa Mộ Dung: “Tiểu Mộ Dung, ngươi nói tại sao lại có nữ nhân không hiểu phong tình như vậy chứ?”

“Ơ, rốt cuộc ngươi cũng thừa nhận ngươi thích nàng rồi hả ?”

“Thích sao. . . . . . Ta chỉ là muốn bảo vệ nàng, không nhịn được muốn khi dễ nàng. Ta nhìn thấy nàng khóc sẽ không vui, thấy nàng cười sẽ cảm thấy vui vẻ, không muốn nàng rời đi. . . . . .”

“Nếu như mấy việc này còn không phải là thích, vậy cái gì mới tính là thích hả? Hạc Minh, ngươi là người ngu ngốc sao?”

. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.