Tĩnh phi là một người thức thời.
Ngày ấy, ta mắt lạnh nhìn A Mặc ngã xuống rồi lại quật cường bò dậy, thái giám tuyên chỉ tới. Ta nhớ hắn gọi là Lý Trưởng.
Lý Trưởng khiếp sợ nhìn ta, ít dám nhìn thẳng vào đôi mắt của ta, chỉ là nhanh chóng nhớ tới thánh chỉ. Ta lẳng lặng nghe, chỉ cảm thấy máu cả người đều muốn đọng lại.
Dư nghiệt của Khuyển Nhung. . . . . . Tiêu Bình là thế nào biết? Cho dù ta là dư nghiệt của Khuyển Nhung, hắn thế nhưng lại không tìm ta đối chất, chỉ là đơn giản tìm tiểu thái giám tới tuyên chỉ, liền biếm ta vào lãnh cung? Tại sao!
Được, ngươi đã không cần ta nữa, như vậy ta cũng vậy sẽ không bao giờ gặp ngươi nữa! Ta muốn nhi tử của ngươi đeo trên lưng thù hận sống hết một đời, ta muốn. . . . . . Ta muốn về nhà. . . . . .
“A Mặc, giúp mẫu phi tìm được Thủy Lưu Ly. Nhất định phải tìm được Thủy Lưu Ly . . . . . .”
Ta không nhớ rõ mình nói bao nhiêu câu với Tiêu Mặc, chỉ biết là sau khi thân thể đã không chịu ý thức khống chế. Ta giống như nhốt mình lại, giống như cầm đao cắt nát khuôn mặt mang đến vinh dự cho cũng là mầm tai vạ gây tai họa cho ta, dường như cũng không ngừng ca xướng. . . . . .
Hình như Tiêu Bình tới thăm ta, hình như cũng chưa có tới. Tất cả tất cả, ta đều không nhớ rõ. . . . . .
—————— ta là tuyến phân cách —————
Rốt cuộc Liên phi kể xong chuyện xưa của nàng, Hạ Lan Phiêu cũng cảm thấy kinh hãi. Nàng theo bản năng nhìn Tiêu Mặc, chỉ thấy Tiêu Mặc mặt mũi bình tĩnh, nhưng đôi môi đã bị hắn cắn nát. Hạ Lan Phiêu vội vàng cầm tay của Tiêu Mặc, nhẹ nói: “Ngươi không sao chứ?”
Nàng cũng biết câu hỏi của mình rất dư thừa. Có ai sau khi trải qua chuyện như vậy còn không có chuyện gì? Nhưng Tiêu Mặc, đã thành ẩn nhẫn thói quen, ngay cả quyền khóc rống lên hắn cũng không có. . . . . .
“A Mặc, thật xin lỗi. Chuyện cũng đã qua lâu như vậy, ta cũng để cho ngươi sống ở trong thù hận nhiều năm như vậy, thật là rất xin lỗi. A, trời gần sáng rồi. Ta đã cực kỳ lâu không nhìn thấy ánh mặt trời rồi. . . . . .”
Bầu trời bắt đầu hiện ra tia sáng mặt trời.
Liên phi cười vén rèm, mở cửa sổ ra, hô hấp không khí trong sạch ngoài cửa sổ, cả người cũng đắm chìm trong ánh nắng. Mặt trời chậm rãi mọc lên, ở trên người nàng lưu lại vầng sáng màu vàng, mà Hạ Lan Phiêu chưa từng thấy qua cảnh sắc xinh đẹp như vậy.
Liên phi nàng. . . . . . Thật là đẹp!
Ánh mặt trời chiếu vào trên người nàng, hình như sợi tóc của nàng cũng thành màu vàng thuần chánh nhất, trên mặt tràn đầy vết thương của nàng cũng có nụ cười dịu dàng nhất. Cuộc đời của nàng là một bi kịch, mà nàng lại mua dây buộc mình (tự trói mình) nhiều năm như vậy. . . . . .
Tiêu Mặc. . . . . .
“Ta thật là muốn về nhà. . . . . . Nếu như, có thể không gặp hắn, hoặc là hắn không phải Hoàng Thượng thì thật là tốt. . . . . .”
“Mẫu phi!”
Tiêu Mặc đột nhiên vọt tới bên cạnh Liên phi. Hạ Lan Phiêu ngạc nhiên nhìn hắn, lại thấy hắn ôm thật chặt Liên phi mềm mại ngã xuống vào trong ngực, cúi đầu xuống. Hạ Lan Phiêu cả kinh, không thể tin đi tới phía Tiêu Mặc, lẩm bẩm nói: “Không, cái này không thể nào.”
“Mẫu phi qua đời.”
“Không thể nào! Mới vừa rồi, nàng vẫn còn ở nơi này ca xướng, vẫn. . . . . . Cái này không thể nào!”
“Nàng qua đời.”
Tiêu Mặc lẳng lặng ôm thi thể còn mang theo nụ cười của Liên phi, nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc của nàng, chỉ có cảm giác mình đã đánh mất năng lực khóc lóc. Hạ Lan Phiêu từ phía sau lưng ôm lấy hắn, đau lòng nói: “Muốn khóc thì khóc đi, không ai châm biếm ngươi đâu!”
“Hạ Lan. . . . . .”
Tiêu Mặc mệt mỏi rúc đầu vào trên bả vai của Hạ Lan Phiêu, trong nháy mắt giống như già đi. Hạ Lan Phiêu nắm chặt tay của hắn, không ngừng cho hắn dũng khí và lực lượng, lại đột nhiên phát hiện thi thể của Liên phi đang từ từ nhạt dần. Nàng và Tiêu Mặc cũng nhìn Liên phi từ từ trong suốt, cuối cùng hóa thành vô số mảnh vỡ , biến mất ở trong không khí, giống như chưa từng xuất hiện.
Giống như. . . . . . Nàng từ tương lai đến này cái thế giới.
Tại sao có thể như vậy? Tại sao thi thể của nàng sẽ biến mất không thấy? Chẳng lẽ người không thuộc về thế giới này chết lại thật sự cái gì cũng không để lại sao? Chỉ mong hồn phách của nàng có thể trở lại nơi nàng muốn đi nhất . . . . . .
Hạ Lan Phiêu rưng rưng nhìn những mảnh vụn trong suốt đang bay lượn giữa bầu trời, mà Tiêu Mặc nắm lại càng nắm chặt tay của nàng. Đối mặt với khuôn mặt nghi ngờ của Tiêu Mặc, nàng chỉ phải hàm hồ nói: “Cái đó. . . . . . Khuyển Nhung là một dân tộc thần kỳ, có vài người sẽ không có thi thể, mà là theo linh hồn cùng nhau thăng nhập thiên quốc.”
“Thiên quốc?”
“Đúng vậy, đó là nơi rất hạnh phúc! Liên phi nhất định rất hạnh phúc, ngươi hãy yên tâm đi!”
“Ừ.”
Ngươi lại nói láo, Hạ Lan.
Nhưng mà, ta không muốn vạch trần lời nói dối vụng về như vậy của ngươi.
Có lẽ sẽ có một ngày, ngươi sẽ tiêu tán giống nàng, không để lại một chút dấu vết nào, thậm chí làm cho người ta muốn nhớ lại cũng không có cơ hội.
Ta không phải phụ hoàng, ta tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra. Tuyệt đối sẽ không.