Kể từ sau tang lễ của Thái Hậu, Tiêu Mặc đã ba ngày không ra khỏi cửa phòng rồi.
Hắn tự giam mình ở bên trong Long Tiếu điện, bất luận kẻ nào cũng không thể vào trong, cung nhân đặt thức ăn ở cửa hắn cũng không động đến. Ngày thứ nhất, Hạ Lan Phiêu chỉ coi là hắn đang điều chỉnh tâm tình, nhưng lúc Tiêu Mặc ba ngày cũng không ra khỏi cửa rốt cuộc nàng cũng bắt đầu lo lắng. Mặc dù mọi người không có hiểu rõ ràng Hoàng Thượng và Thái Hậu vẫn bất hòa, Thái Hậu qua đời vì sao hắn còn khó qua như vậy, nhưng vẫn là trung thành với cương vị công tác, quỳ gối ngoài cửa kính xin Hoàng Thượng mở cửa.
Nhưng mà trong cửa không có một chút âm thanh.
Ngự Lâm quân của Tiêu Mặc canh giữ ở cửa, mặc dù là không thể chối từ thi hành khẩu dụ của Hoàng Thượng —— kẻ tự tiện đi vào, chết. Bây giờ đã bắt đầu mùa đông, thời tiết khô ráo giá rét, mặt đất âm lãnh khiến cho không ít phi tần quỳ xuống đều không chịu nổi khí lạnh, đã bất tỉnh. Vì vậy, Thái Y vừa phải bận rộn cầu xin Tiêu Mặc ăn cơm, lại phải chẩn bệnh cho phi tần mảnh mai, trong khoảng thời gian ngắn liền luống cuống tay chân. Thục phi cắn răng sẽ muốn phóng tới trong cung điện, lại bị Ngự Lâm quân ngăn lại, không khỏi lạnh lùng quát: “Càn rỡ! Bổn cung là phi tần của Hoàng Thượng, muốn gặp Hoàng Thượng còn phải đợi sự phê chuẩn của những thứ ***** này hay sao? Tất cả đều tránh ra cho ta!”
“Nương nương thứ tội, nhưng Hoàng Thượng có lệnh, tiểu nhân không thể để cho nương nương tự tiện xông vào.”
“Lớn mật! Để Hoàng Thượng đói bụng hại long thể các ngươi có thể gánh nổi trách nhiệm sao? Tất cả đều cút ngay cho Bổn cung!”
“Nương nương không được đi vào. . . . . .”
Ngự Lâm quân chính là cố chấp như thế, may là nữ tử cay cú như Thục phi cũng không cách nào tiến lên một bước. Ngoài cửa phòng đã sớm ồn ào náo động hỗn loạn, mà Tiêu Mặc vẫn là ở trong phòng không nói một lời, trầm tĩnh giống như không tồn tại. Hạ Lan Phiêu đứng ở phía xa, lo lắng nhìn cửa phòng khóa chặt, biết lần này là Tiêu Mặc thật bị đả kích. Nhưng mà, nàng có thể làm gì chứ. . . . . .
“Buông ta ra! Các ngươi tất cả lui ra!”
“Lui ra đi.”
Theo một giọng nói quen thuộc vang lên, tiếng ầm ĩ đột nhiên đều dừng lại. Tất cả mọi người cúi đầu nhìn An vương Tiêu Nhiên lẳng lặng đi tới trước Long Tiếu điện, tự giác nhường cho hắn một con đường. Tiêu Nhiên đi tới trước mặt Thục phi, bình tĩnh nói: “Thục phi nương nương, Bổn vương biết ngươi lo lắng cho Hoàng Thượng, nhưng ồn ào như vậy sẽ chỉ càng làm cho Hoàng Thượng thêm phiền não thôi. Chúng ta vẫn là yên lặng theo dõi kỳ biến, để cho Hoàng Thượng tự đi ra ngoài thôi.”
“Vương Gia, van ngươi cứu cứu Hoàng Thượng! Hoàng Thượng đã ba ngày không có ra cửa, nhất định, nhất định đang khổ sở. . . . . . Làm sao người có thể phá hủy thân thể như vậy?”
Lúc này, trên mặt Thục phi không có những kiêu căng ương ngạnh trước kia, chỉ giống như một nữ tử bình thường lo lắng cho tình lang của mình mà thôi. Hạ Lan Phiêu giật mình nhìn Thục phi, mà Tiêu Nhiên cũng chú ý tới ánh mắt này, theo bản năng nhìn nàng.
Thời gian, giống như dừng lại.
Tiêu Nhiên ngơ ngác nhìn Hạ Lan Phiêu, đầu tiên là mừng như điên, sau đó là mất mát, cuối cùng là lạnh nhạt bình tĩnh. Hắn không tự chủ được đi về phía Hạ Lan Phiêu, mỉm cười nói: “Ngươi hồi cung lâu như vậy ta cũng không có tới thăm, thật là xin lỗi. Hạ Lan, ngươi cao hơn, cũng đẹp hơn.”
“Thật sao?” Hạ Lan Phiêu kìm lòng không được vuốt gò má của mình: “Ta sẽ xinh đẹp? Ngươi đừng dọa ta.”
“Ha ha. . . . . .”
Tiêu Nhiên vẫn tao nhã lịch sự như vậy, khiến cho cảm xúc vốn đang khẩn trương và lúng túng của Hạ Lan Phiêu hòa hoãn lại. Nàng cười ngây ngô với Tiêu Nhiên, đột nhiên nhận ra tất cả mọi người đang nhìn bọn họ chằm chằm, không khỏi đỏ mặt. Tiêu Nhiên cũng ý thức được ánh mắt của mọi người đang quét tới bọn họ, nhưng không có để ý tới, chỉ là nói với Hạ Lan Phiêu: “Hạ Lan, hiện tại A Mặc tâm tình không tốt, người có thể khuyên lơn hắn chỉ có ngươi.”
“Ta? Vương Gia người đừng nói giỡn rồi. . . . . . Chẳng lẽ Vương Gia không phải là tới khuyên Hoàng Thượng ăn cơm sao?”
“Tính khí của A Mặc ta và ngươi đều rõ ràng, sao có thể nghe người ta khuyên bảo đây?”
“Như vậy ta cũng không thể. . . . . .”
“Hạ Lan, ngươi có thể làm được. Chỉ ngươi có thể.”
“Ta?”
Hạ Lan Phiêu kinh ngạc nghe, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng. Tiêu Nhiên khe khẽ thở dài, đè nén tình cảm mãnh liệt trào ra trong nội tâm, chỉ là cười nhạt nói: “Vào đi thôi. Hiện tại chỉ có ngươi có thể giúp A Mặc thôi.”
“Vương Gia!”
“Cho nàng vào đi, tất cả hậu quả ta gánh chịu. Nếu các vị huynh đệ không muốn mà nói, 3000 thân vệ của Bổn vương nguyện ý cùng các vị huynh đệ phân cao thấp.”
. . . . . .
“Dạ!”
Ở dưới sự giúp đỡ của Tiêu Nhiên, Hạ Lan Phiêu trong ánh mắt của mọi người từng bước một đi tới phòng của Tiêu Mặc. Tất cả mọi người nhìn nàng, trong ánh mắt có chờ đợi, có đố kỵ, làm cho nàng như có gai ở sau lưng. Ở lúc nàng sắp đẩy cửa phòng ra, Thục phi đột nhiên ngăn ở trước mặt nàng. Nàng bình tĩnh nhìn Thục phi, mà Thục phi cắn chặt môi, đột nhiên mệt mỏi cười một tiếng với nàng: “Nương nương, tất cả đều dựa vào ngài.”
“Thục phi, ngươi. . . . . .”
“Ta đã sớm biết, trong lòng Hoàng Thượng chỉ có ngươi. Nhưng mà, ta sẽ không nhận thua . Đợi Hoàng Thượng tốt lên, chúng ta tiếp tục đấu, ta tuyệt đối sẽ không cúi đầu với hoàng mao nha đầu (con nhóc) ngươi. Cho nên, ngươi nhất định phải khuyên Hoàng Thượng, nhất định phải làm cho Hoàng Thượng tốt lên!”
“Ta hiểu rồi.”
Đối mặt với tròng mắt lóe lệ quang của Thục phi, Hạ Lan Phiêu gật đầu, nặng nề cam kết. Nàng hít sâu một hơi, khe khẽ đẩy mở cửa phòng đóng chặt, tâm cũng căng thẳng sắp nhảy ra ngoài.
“Két.”
Hạ Lan Phiêu chậm rãi đi vào phòng ngủ quen thuộc của Tiêu Mặc, lại thấy Tiêu Mặc đang ngồi ở trên đất lạnh như băng dựa vào tường, tóc dài đen nhánh nửa che mặt mũi tái nhợt của hắn. Một loại thương yêu, một loại sầu bi lan tràn ở trong lòng Hạ Lan Phiêu, nàng không nhịn được đi lên phía trước, một tay cầm bàn tay lạnh lẽo của Tiêu Mặc, dịu dàng nói: “Trên đất lạnh như vậy, sao ngươi có thể ngồi dưới đất? Chúng ta cùng ăn vài món ngon được không?”
Tiêu Mặc không nói gì.
“Hoàng Thượng, xin không cần như vậy! Ngươi có biết hay không ngươi như vậy tổn thương không chỉ là chính ngươi, còn có tất cả những người quan tâm ngươi? Tất cả mọi người cũng bị ngươi làm cho sắp điên, làm sao ngươi có thể tùy hứng như vậy?”
“Hạ Lan. . . . . .” Tiêu Mặc rốt cuộc mở miệng.
Hắn đã ba ngày không nói gì, đôi môi khô khốc, âm thanh cũng rất là khàn. Hắn bình tĩnh nhìn Hạ Lan Phiêu, đột nhiên cầm roi chống đỡ cằm của Hạ Lan Phiêu, lạnh lùng nói: “Trẫm nói qua, bất luận kẻ nào cũng không thể vào trong, người vi phạm lệnh của Trẫm. Có phải ngươi cho là Trẫm không dám giết ngươi hay không?”