Hạ Lan Phiêu không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được Tiêu Nhiên, trong lòng ngoài vui mừng còn có chút lo lắng không yên. Nàng tự nhiên là biết được tình ý của Tiêu Nhiên đối với nàng, nhưng nếu nàng đã lựa chọn Tiêu Mặc, cũng chỉ có thể thật xin lỗi nam tử dịu dàng này thôi. . . . . .
“Hạ Lan, nàng khỏe không?” Tiêu Nhiên đột nhiên hỏi.
“À? Ha ha, ta rất khỏe.”
“Vậy thì tốt. A Mặc có thể thoát ra từ trong bi thương, tất cả đều là bởi vì nàng. . . . . . Hạ Lan, cám ơn nàng.”
“Có thể đừng khách khí như thế hay không? Tiêu Nhiên. . . . . . Huynh khỏe không?”
“Ta?”
Tiêu Nhiên giật mình. Hắn nhìn nữ tử xinh đẹp làm hắn gần như là nhận không ra trước mặt, nghĩ tới khi nhục (bắt nạt, nhục nhã) và bất lực trước kia khi ở trong cung của nàng, chỉ cảm thấy dường như đã cách một đời.
Hắn đương nhiên không thể nói cho nàng biết hắn rất nhớ nàng, cũng không thể nói cho nàng biết hắn âm thầm phái người dò thăm tin tức của nàng. Việc hắn có thể làm, chỉ là giữ một khoảng cách với nàng, bảo vệ nàng không bị thương tổn mà thôi.
“Ta. . . . . . Rất tốt.”
“Thật tốt.” Hạ Lan Phiêu thở phào một hơi, nhìn hoa mai giống như mây hồng nơi xa: “Ta đã rời cung lâu như vậy, nhưng ta cảm thấy những hồi ức kia giống như mới xảy ra hôm qua. Tiêu Nhiên, ta vẫn chưa kịp cám ơn huynh đã chăm sóc ta. Không có huynh, có thể ta đã sớm sống không nổi nữa.”
“Không cần cám ơn ta.” Tiêu Nhiên dừng lại, sau đó nói: “Chăm sóc A Mặc thật tốt. Hắn yêu nàng.”
“Chắc là vậy. . . . . . Nhưng hắn chưa bao giờ nói hắn yêu ta.”
Hạ Lan Phiêu nhìn Tiêu Nhiên, nhớ lại tên khốn kiếp mới sáng tinh mơ đã chọc giận nàng kia, thật hận không thể khiến Tiêu Mặc học được một phần trăm dịu dàng của Tiêu Nhiên.
Ai, nếu như Tiêu Mặc có thể dịu dàng săn sóc giống Tiêu Nhiên thì tốt rồi! Không biết nữ nhân nào có phúc có thể trở thành An vương phi đây? Tiêu Nhiên dịu dàng và Khinh Vũ tỷ tỷ dịu dàng thật là xứng đôi, chỉ là không biết bây giờ tỷ tỷ đang ở đâu. . . . . .
“A Mặc không quen biểu đạt, nhưng tâm ý của hắn nàng nên hiểu. Hạ Lan, nói những lời tức giận không hài lòng như vậy là vì vừa cãi nhau với hắn?” Tiêu Nhiên mỉm cười hỏi.
“Làm sao huynh biết ta cùng hắn cãi nhau?” Hạ Lan Phiêu kinh ngạc nhìn hắn.
“Trên mặt của nàng cũng viết đầy tâm tình của nàng. Nàng chính là sẽ không che giấu suy nghĩ của mình, ha ha.”
Tiêu Nhiên dịu dàng cười với nàng, mà Hạ Lan Phiêu bị hắn lây nhiễm, cũng nhịn không được mà mỉm cười . Nhìn nàng cười vui vẻ, Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy trái tim mãnh liệt nhảy lên. Nhưng mà, hắn chỉ có thể đè nén tâm tình của mình xuống, lẳng lặng nhìn nữ nhân không thuộc về mình này.
Hạ Lan, ta chưa bao giờ nói với nàng cái gì, sợ rằng cũng phải mang theo tiếc nuối như vậy vượt qua cả đời. Nhưng mà, chỉ cần nàng và A Mặc hạnh phúc là tốt rồi.
“Ai nha!”
“Cẩn thận!”
Hạ Lan Phiêu vừa đi đường vừa cùng Tiêu Nhiên nói chuyện, không nhìn thấy hòn đá dưới chân, lảo đảo một cái liền ngã về phía trước, mà Tiêu Nhiên lanh tay lẹ mắt ôm lấy nàng.
Tay của hắn cách quần áo thật dầy, cảm nhận được nhiệt độ của Hạ Lan Phiêu, chỉ cảm thấy người nóng như lửa đốt. Hắn chỉ cảm thấy tâm chợt giật mình, đợi sau khi Hạ Lan Phiêu đứng vững liền buông nàng ra, nhưng thân thể của hắn lại vượt lên trước lý trí của hắn một bước, lưu luyến ôm eo của nàng, hẳn là thế nào cũng không chịu buông tay. Hắn nhìn Hạ Lan Phiêu, mà Hạ Lan Phiêu không có cảm giác được cái gì khác thường, chỉ là nghĩ mà sợ nói: “Nguy hiểm thật nguy hiểm thật! Nếu không phải huynh kéo ta một cái mà nói ta liền ngã xuống!”
“Hạ Lan. . . . . .”
Trong mắt Tiêu Nhiên bắt đầu lưu động tia lửa, nhưng Hạ Lan Phiêu cũng không cảm nhận được. Nàng chỉ cảm thấy Tiêu Nhiên khác thường giống như bị người điểm huyệt đạo, duy trì tư thế ôm nàng không buông tay, còn càng ôm càng chặt.
Đây là tình huống gì? Tiêu Nhiên hắn giống như nên buông tay đi! Chẳng lẽ hắn. . . . . . Đang ăn đậu hũ của ta?
Phi phi phi, chính ta lại đang loạn tưởng cái gì? Cho dù ăn đậu hũ cũng là ta ăn hắn! Tại sao ta có thể khinh nhờn thanh niên đẹp như vậy. . . . . .
Hạ Lan, rốt cuộc nàng lại đang ở trong ngực của ta rồi. Nhưng mà, nàng đã sớm không thuộc về ta, nàng chưa từng có thuộc về qua ta.
Sau khi ta biết tin tức A Mặc dẫn nàng hồi cung, cũng biết giữa nàng và hắn rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Ta biết rõ A Mặc có thể sẽ thích nàng, lại không nghĩ rằng hắn thật sẽ yêu mến nàng.
Làm sao ta có thể tranh đoạt nữ nhân với chất nhi (cháu) của mình? Huống chi, nàng vốn là thuộc về hắn. . . . . .
Nhưng mà, tại sao trong lòng của ta vẫn còn chờ mong không nên có, thậm chí âm thầm hi vọng hắn chán ghét nàng, vứt bỏ nàng? Tại sao ta có thể như vậy. . . . . .
Tiêu Nhiên nghĩ vậy, nhẹ nhàng thở dài, cánh tay ôm Hạ Lan Phiêu không tự chủ nắm lại thật chặt. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy tất cả đột nhiên có cái gì đó không đúng, nhưng nàng lại không nói ra được là có cái gì không đúng. Nàng ngượng ngùng cười, lúng túng nói: “Cái đó, hai người ôm có phải hay không quá ấm. . . . . .”
“Hạ Lan, hoàng thúc, các người đang thưởng mai?”
Một giọng nói quen thuộc không gợn sóng vang lên, Hạ Lan Phiêu chỉ muốn cầm miếng đậu hũ đập vào đầu mình cho chết. Nàng vội vàng tránh ra từ trong ngực Tiêu Nhiên, lấy lòng cười với Tiêu Mặc, vội vàng giải thích: “Mới vừa rồi ta suýt nữa ngã xuống, thật may là Tiêu Nhiên hắn. . . . . .”
“Trẫm biết. Hoàng thúc, thật là làm phiền rồi.”
Tiêu Mặc một tay kéo Hạ Lan Phiêu vào trong ngực, lạnh lùng nói với Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên tiếp xúc đến ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Mặc, biết mình lại mang đến phiền toái cho Hạ Lan Phiêu, làm cho chất nhi mình nghi kỵ, không khỏi khẽ thở dài một cái. Hắn nghiêm mặt lại, dùng lễ quân thần Chi Lễ chắp tay với Tiêu Mặc, sau đó nói: “Hoàng thúc, vi thần thất lễ, mong Hoàng Thượng thứ tội.”
“Hoàng thúc thật là khách khí. Hạ Lan luôn luôn làm việc lỗ mãng, là nàng khiến hoàng thúc phí tâm (hao tổn tâm trí) nhiều hơn.”
“Hoàng Thượng nặng lời.”
Thúc chất đối thoại khiến cho người trì độn như Hạ Lan Phiêu cũng cảm thấy không khí giữa bọn họ chẳng biết lúc nào đã trở nên tế nhị như thế. Nàng nhìn khuôn mặt âm trầm của Tiêu Mặc, nhìn lại một chút Tiêu Nhiên vẻ mặt lạnh nhạt, mơ hồ cảm giác mình lại gây họa.
Một loại bất đắc dĩ cùng hoảng sợ trong nháy mắt lan tràn toàn thân nàng, nàng rất muốn nói gì đó, lại đột nhiên cảm thấy choáng váng. Trước mắt nàng tối sầm lại, được như nguyện ngất đi, cuối cùng cũng không cần đối mặt với cục diện lúng túng như vậy rồi.
Phải tiếp được ta đó, Tiêu Mặc. . . . . . Ngã xuống nhất định sẽ rất đau. . . . . .
Trước khi hôn mê, đây là ý nghĩ cuối cùng của Hạ Lan Phiêu.