Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 274: Chương 274: Chương 273




Khinh Vũ trong miệng đang an ủi Hạ Lan Phiêu, nhưng sắc mặt cũng khinh miệt rõ ràng như vậy. Hạ Lan Phiêu không có để ý giễu cợt của ả với mình, chỉ là lẩm bẩm nói: “Ngư đảo, Vân Kính đại sư. . . . . . Đều chết hết sao? Toàn bộ đều đã chết rồi sao?”

“Đúng vậy. Ngươi cũng biết tính tình Hoàng Thượng là ‘ thà giết lầm 3000, không thể bỏ sót một ’ , như thế nào hắn lại giữ lại một dân đen để tạo thành uy hiếp đối với hắn? A, thật xin lỗi, ta quên mất ngươi cũng là tộc nhân của bọn họ rồi, ha ha.”

“Thật, toàn bộ đều đã chết rồi sao. . . . . . Khinh Vũ, tại sao ngươi còn cười? Chẳng lẽ quên sự chăm sóc của Vân Kính đại sư đối với ngươi sao? Tại sao ngươi còn cười ra tiếng!”

“Loại chuyện đó, ta đã sớm quên rồi.” Khinh Vũ cười nhạt: “Đúng rồi, nghe Mặc ca ca nói Ngư đảo còn có một Tộc trưởng tên Phi Lưu rất là quật cường, thề không đầu hàng, trước khi chết còn nắm chặt đất của Ngư đảo không thả, thật là một đứa ngốc. Hạ Lan, muội từng tiếp xúc với bọn chúng, muội biết bọn họ sao? À, sắc mặt của muội sao lại khó coi như vậy? Chẳng lẽ muội thương tâm?”

. . . . . .

Chết rồi. . . . . .

Đứa bé của ta chết rồi, Phi Lưu chết rồi, Vân Kính đại sư chết rồi, Lưu Ly chết rồi, tất cả mọi người đều chết rồi. . . . . .

Không, ta không tin! Ta không tin Tiêu Mặc sẽ tâm ngoan thủ lạt (ra tay độc ác) đến mức tận diệt Khuyển Nhung! Hắn rõ ràng cũng rất thích Ngư đảo, rõ ràng còn đồng ý với ta lần sau sẽ mang ta đi đến đó nữa!

Phi Lưu, Phi Lưu. . . . . .

Phi Lưu vẫn chỉ là một đứa bé thôi! Dung nhan đáng yêu cùng giọng nói mềm của hắn giống như vẫn đang xuất hiện ở bên cạnh ta, hắn còn chưa kịp trưởng thành, còn chưa gặp nữ nhân mà mình yêu, rốt cuộc tại sao Tiêu Mặc ngươi lại nhẫn tâm giết hắn hại? Hắn rõ ràng rất ưa thích ngươi, rất sùng kính ngươi! Làm sao ngươi nhẫn tâm?

Ta không tin! nếu Tiêu Mặc đã đồng ý ta lại đi, nhất định không giết chết bọn họ! Hắn không cần thiết phải làm như vậy!

Nhưng. . . . . . Lời nói của Tiêu Mặc rốt cuộc có mấy câu là thật? Hắn ngay cả máu mủ ruột thịt của mình cũng có thể giết, còn có cái gì làm không được?

A. . . . . .

Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, hốc mắt nóng lên, nước mắt lại ‘xoạch xoạch’ chảy xuống. Khinh Vũ đang nói cái gì nàng đã không thèm để ý, chỉ muốn hủy diệt tất cả thù hận. Nàng nhìn Khinh Vũ thật sâu, run rẩy đôi môi nói: “Thì ra đây chính là nguyên nhân các ngươi hại chết đứa bé của ta . . . . . . Khinh Vũ, nếu ngươi yêu Tiêu Mặc thì ta rút lui là được, ngươi tội gì vì hắn mà hại chết đứa bé chưa ra đời kia? Ngươi không sợ có báo ứng sao?”

“Báo ứng. . . . . . Nếu thật có báo ứng mà nói, đầu tiên bị báo ứng cũng là kẻ phản đồ chối bỏ gia tộc ngươi! Hạ Lan Phiêu, ngươi quả nhiên giống mẫu than xuất than đê tiện của ngươi, cho ăn thế nào cũng không quen, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều muốn phản bội. Phụ than đại nhân tạo điều kiện cho ngươi ăn mặc, để cho ngươi ngồi lên ngôi vị Hoàng Hậu, ngươi liền lấy cái này tới hồi báo hắn? Các huynh đệ của ta cũng bị Tiêu Mặc xử tử, mà ta cũng bị bán vào thanh lâu. . . . . .

Tại sao chỉ có một mình ngươi hạnh phúc? Tại sao chúng ta bị ngươi liên lụy, mà ngươi lại ở hoàng cung tiếp tục làm Hoàng Hậu tôn quý? Hạ Lan gia mất rồi, đây tất cả đều là sai lầm của ngươi! Ngươi có biết ta ở thanh lâu bị bao nhiêu khổ hay không?

Có vô số lần, ta đều nghĩ đến việc kết liễu tính mạng của mình, thứ duy nhất có thể làm cho ta duy trì ta mạng sống chính là thù hận đối với ngươi. Nhưng ta không ngờ, ngươi vẫn ngu ngốc giống như trước đây. . . . . .

Hiện tại, ta chiếm địa vị vốn thuộc về ngươi, cướp đi trượng phu của ngươi, rốt cuộc lấy lại những thứ vốn là của ta. Sẽ không có người nhớ thương phế hậu Hạ Lan Phiêu ngươi nữa, ta sẽ là nữ chủ nhân duy nhất trong hoàng cung này. Ha ha. . . . . .”

Khinh Vũ nói xong, cất tiếng cười to lên, khóe mắt lại chảy nước mắt trong suốt. Nàng nhẫn nại lâu như vậy rốt cuộc đạt tới mục đích của mình, mà sự trả thù của nàng không chỉ chừng này. . . . . .

Từ trước tới nay, Khinh Vũ đối với muội muội duy nhất của mình cũng không quá yêu thích.

Trước khi không có muội muội, nàng là nữ hài duy nhất trong nhà, là hòn ngọc quý trên tay phụ thân đại nhân, tất cả mọi người đều nói về sau nàng sẽ làm Hoàng Hậu. Nhưng mà, khi muội muội đi Hoàng cung, được lão Hoàng đế anh tuấn kia coi trọng, tất cả đều đã thay đổi.

Mặc dù phụ thân đối với nàng vẫn nhàn nhạt như vậy, mặc dù mọi người không có quá thân cận với nàng, nhưng rốt cuộc nàng vẫn là hấp dẫn không ít ánh mắt vốn thuộc về ta. Mỗi khi ta nhìn dung mạo bình thường của nàng, nhìn tài nghệ ít đến thương cảm của nàng, sẽ vì Tiêu Mặc mà tiếc hận —— cưới nữ tử như thế làm thê tử, cả đời này của hắn nhất định sẽ không tốt.

Nhưng mà, cũng thật may là người được chọn làm Hoàng Hậu không phải là của ta. . . . . .

Sau lại, nàng quả thật làm Hoàng Hậu nhưng lại mang tiếng xấu, cũng chỉ là một truyện cười trong mắt mọi người thôi. Tiêu Mặc không có coi nàng là thành nữ nhân của mình, đưa nàng cho Kim quốc hòa thân, mà nàng cũng thành trò cười trong miệng mọi người. Nhưng ta không có nghĩ tới, cho dù nàng bị Tiêu Mặc đối xử như thế, vẫn giúp của hắn hại chết phụ thân, làm Hạ Lan gia sụp đổ. . . . . .

Ta hận!

Ta vốn là một thiên kim tiểu thư xuất than cao quý, lại bị bức bách làm kỹ (kỹ nữ), nếu phụ thân còn tại thế mà nói nhất định sẽ bị chọc tức điên. Ta không quên được những ánh mắt tùy ý quan sát ta của nam nhân kia, không quên được cảnh tượng năm kẻ cùng nhau đè ta ở trên giường, bỏ đi quần áo của ta, ở trên người ta tùy ý lăng nhục. . . . . .

Hạ Lan Phiêu, đây tất cả đều là công lao của ngươi! Ta hận ngươi!

Lúc gặp mặt lại, ta cố hết sức khống chế tâm tình của mình, mà nàng thế nhưng lại đối với ta rất là thân cận. Hạ Lan Phiêu, ngươi là đang cầu xin ta khoan thứ (khoan dung + tha thứ) sao? Thật đúng là ngây thơ đáng sợ! Chẳng lẽ ngươi không biết đã gây ra chuyện, phạm sai lầm rồi còn có thể quay đầu sao? Mà ta, lại có tư cách gì thay thế người bị chết tha thứ nàng?

Thật là một kẻ ngốc. . . . . .

“Khinh Vũ. . . . . . Ngươi yêu Tiêu Mặc, đúng không? Cho nên ngươi vì hắn không tiếc hại chết đứa bé của ta?”

“Đứa ngốc. . . . . . Ngươi thật sự cho rằng ta cũng thích tên cầm thú Tiêu Mặc đã giết chết người than của ta như ngươi? Hắn không xứng với ta.”

“Vậy vì sao ngươi. . . . . .”

“Người ta yêu là Tiêu Nhiên.” Khinh Vũ khẽ mỉm cười: “Ta đã từng bỏ qua tự ái, bỏ qua thù hận, chỉ muốn hắn dẫn ta đi, nhưng hắn vẫn cự tuyệt ta. Hắn nói trong lòng hắn đã có nữ tử khác, không thể yêu ta. Ha ha. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.