Edit: kaylee
Tiêu Mặc nở nụ cười nhạt nhòa với Khinh Vũ, trên khuôn mặt vân đạm phong kinh tràn đầy chán ghét với Khinh Vũ.
Nàng không hiểu, người chiếm tiên cơ rõ ràng là nàng, nhưng rốt cuộc tại sao lúc Tiêu Mặc nhẫn nhịn chịu hàn độc lạnh lẽo tận xương còn có thể dương dương tự đắc cười như vậy, giống như độc tính của Băng Thiền không có bất cứ tác dụng gì đối với hắn. Nếu không phải nhìn thấy hàn băng phủ trên ngón tay hắn, thì Khinh Vũ đã hoài nghi có phải là hay không Băng Thiền của mình có vấn đề.
Người nam nhân này thật là rất quật cường . . . . . . Nhưng mà, cho dù hắn không muốn thể hiện ra khổ sở đi nữa, chẳng lẽ hắn sẽ không đau sao? Độc tính của Băng Thiền này cũng không chỉ một chút như vậy, ha ha. . . . . .
“Hoàng Thượng, rất đau đi.” Khinh Vũ mang theo giễu cợt cười, lo lắng nhìn Tiêu Mặc: “Nếu để cho muội muội biết, nàng nhất định sẽ đau lòng. Nhưng mà, nếu như nàng biết người phá bỏ đứa bé của nàng là trượng phu thân ái nhất của nàng . . . . . .”
“Ngươi muốn như thế nào?”
“Ta nghĩ muốn làm phi tử ngươi sủng ái nhất.”
“Hạ Lan Khinh Vũ, chẳng lẽ ngươi không biết cùng ta nói điều kiện là rất nguy hiểm sao?” Tiêu Mặc nheo mắt lại: “Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”
“Ta muốn trả thù ngươi và Hạ Lan Phiêu, chẳng lẽ ngay cả điều này Hoàng Thượng cũng không biết sao?” Khinh Vũ cười đến híp cả mắt: “Mặc dù Hoàng Thượng biết ta ‘ dụng tâm hiểm ác ’, nhưng người ngươi có thể dựa vào chỉ có ta thôi. Ngươi đối với điều kiện của ta cũng không thể không nghe theo, đúng không?”
“Nhưng hình như ngươi quên mất, sau khi độc của Hạ Lan giải trừ, ngươi cũng không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào.”
“Cái này không nhọc Hoàng Thượng quan tâm, ta tự có tính toán.”
“Hả? Ngươi nghĩ ở trên người nàng hạ độc mới?”
“Ai nha, hạ độc nào có dễ dàng như vậy! Hơn nữa, muội muội này của ta thân thể suy yếu, lần nữa hạ độc mà nói thân thể của nàng nhưng là chịu không được giày vò —— nàng chết thì chơi không vui.”
“Cho nên?”
“Cho nên. . . . . .”
“A. . . . . . Quả thật rất thú vị.”
Đang ở thời điểm Tiêu Mặc hết sức tiếp nhận hàn độc lạnh thấu xương, Hạ Lan Phiêu xông vào. Tay chân của hắn đã mất đi khả năng nhúc nhích, cho nên, hắn chỉ có thể nhìn Khinh Vũ kéo váy xuống, rúc vào trước ngực mình. Hắn cau mày muốn nói gì đó, lại nghe thấy Khinh Vũ khẽ cười nói: “Hoàng Thượng muốn cho muội muội được cứu giúp vẫn là phối hợp mới tốt.”
. . . . . .
Khi hắn thấy khuôn mặt bi phẫn muốn chết của Hạ Lan Phiêu thì lần đầu tiên cảm giác có thể mình đã làm sai. Nhưng rốt cuộc hắn vẫn không nghĩ tới Hạ Lan Phiêu sẽ rời đi hắn.
Hạ Lan. . . . . .
Thì ra là khổ sở vì bỏ lỡ so với Băng Thiền gì kia còn phải đau đớn hơn gấp nghìn lần. . . . . .
Ai. . . . . .
————— tuyến phân cách tiểu hồ ly —————
“Lạnh. . . . . .”
Ở lúc đang nửa tỉnh nửa mê, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy trên người rét lạnh không nói ra được, sâu tận xương tủy. Nàng không tự chủ co ro thân thể, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm mình, lại đột nhiên cảm thấy một luồng lửa nóng mềm mại. Nàng theo bản năng đến gần nơi lửa nóng kia, bên tai lại nghe thấy tiếng cười khẽ của một nam nhân: “Tiểu Hạ Lan, ngươi kích tình như vậy ta sẽ không chịu nổi ~~”
Kích tình. . . . . .
Kích tình! Âm thanh này thế nào lại quen thuộc như vậy? Ta. . . . . .
Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cả người run lên, lập tức mở mắt, thứ đầu tiên thấy được chính là khuôn mặt đẹp đẽ của Hạc Minh. Nàng nhìn khuôn mặt tươi cười của Hạc Minh, theo bản năng nuốt nước miếng, bi ai phát hiện bộ dáng hiện tại của mình giống như bạch tuộc, tay và chân vòng quanh Hạc Minh thật chặt.
Hạc Minh khí định thần nhàn cười với nàng, thưởng thức nhìn hai tay nàng vòng quanh thắt lưng của mình, mà Hạ Lan Phiêu đã muốn khóc lên. Nàng vội vàng thu hồi tay, nhìn cảnh vật không ngừng lùi lại ngoài cửa sổ, nghi ngờ hỏi: “Cái đó. . . . . . Tại sao ta lại ở trên xe ngựa?”
“Đương nhiên là ta anh hùng cứu mỹ nhân nha ~~~ Tiểu Hạ Lan muốn đi nơi nào?”
“Thật sự là ngươi đã cứu ta? Chẳng lẽ cái còi này thật có ích như vậy, có thể thiên lý truyền âm (âm thanh truyền tới ngàn dặm) còn có thể làm cho người ta di chuyển tức thời (chớp mắt chuyển đến nơi khác)? Trời ạ!”
Hạ Lan Phiêu nói xong, vội vàng móc cái còi trong ngực ra, dùng ống tay áo lau sạch nhè nhẹ, như thu được chí bảo. Hạc Minh thấy Hạ Lan Phiêu coi cái còi không đáng tiền kia như bảo bối, không chút lúng túng cười, vui thích nói: “Thật ra thì cũng không phải là. . . . . .”
“Hả?”
“Cái còi này chỉ là cái còi bình thường, lúc đầu ta đưa cho ngươi cũng là cảm thấy chơi thật vui, lừa lừa ngươi thôi. Nhắc tới cũng khéo, ngày ngươi gặp chuyện không may thổi còi đó ta vừa lúc ở hoàng cung. Ta vốn muốn tìm ngươi uống trà nói chuyện phiếm, không ngờ ngươi thế nhưng lại đã bị nhốt vào Thiên Lao còn cầu ta cứu, vậy ta đương nhiên muốn anh dũng xuất hiện, suất khí phi phàm (đẹp trai ngời ngời) cứu ngươi ra ngoài ~~ tiểu nha đầu thế nào gầy nhiều như vậy? Lúc ở Giang Đô ngươi vẫn còn tròn tròn giống như một quả bóng nhỏ. . . . . .”
“Này, ngươi mới giống quả bóng !”
“Ha ha ~~ Tiểu tử Tiêu Mặc kia khi dễ ngươi?” Hạc Minh chăm chú nhìn nàng: “Ta nói rồi, nếu hắn khi dễ ngươi, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.”
“Không cần thiết. . . . . . Ta cùng với hắn đã sớm không còn quan hệ gì.”
“Hạ Lan. . . . . .”
“Ngươi nên biết chuyện ta mang thai cùng sanh non đi, nếu không ngươi cũng sẽ không tới hoàng cung. Hạc Minh, cám ơn ngươi. Nhưng mà chuyện đã qua, không nên lại nhắc tới hắn. Coi như tất cả chỉ là một giấc mộng đi. . . . . .”
Hạ Lan Phiêu không khóc, chỉ nhàn nhạt nói xong, trên mặt không có ngây thơ đơn thuần ngày trước, chỉ có vân đạm phong khinh (*) sau khi trải qua tang thương.
(*) vân đạm phong khinh: lạnh nhạt như mây nhẹ nhàng như gió
Hạc Minh nhìn nàng, hết sức hoài niệm chim sẻ nhỏ ríu rít tham sống yêu đỏ mặt mấy tháng trước, chỉ cảm thấy tất cả thật là tạo hóa trêu ngươi.
Hắn không tiếp tục hỏi nữa, chỉ là khẽ mỉm cười với nàng, ôm nàng vào áo choàng lông chồn mềm mại màu đỏ, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói: “Không muốn ở Chu quốc ngây ngô mà nói thì theo ta trở về Tề quốc thôi. Mộ Dung nhìn thấy ngươi cũng sẽ vui vẻ.”
“Trở về Tề quốc?” Hạ Lan Phiêu giật mình mà hỏi.
“Đúng vậy! Chẳng lẽ ngươi còn muốn ở lại chỗ này thương tâm?”
“Nói cũng phải. Cuối cùng cũng tới thời khắc ta phải rời đi. . . . . . Hạc Minh, trước khi đến Tề quốc đi theo ta tới một chỗ được không?”
“Được ~~”