“Ừm. . . . . . À, lần này cá nướng mùi vị cũng thực không tồi! Ăn thật ngon!”
Hạc Minh không khách khí nhét mạnh cá vào trong miệng Hạ Lan Phiêu, mà sau khi Hạ Lan Phiêu vẻ mặt đau khổ nếm thử một miếng xong, thế nhưng lại vui mừng phát hiện cá nướng lần này mùi vị rất ngon, mặn nhạt thích hợp, rất là không tệ. Nàng thật là không ngờ ở trong vài ngày ngắn ngủn thế mà Hạc Minh có thể luyện tốt tay nghề nướng cá như vậy, vội vàng dùng ánh mắt thật to ca ngợi hắn, sau đó không chút khách khí bắt đầu ăn.
Những ngày này, bởi vì bận rộn đau thương nàng ăn rất ít, Hạc Minh mắt thấy nàng ăn ngon như vậy khuôn mặt cũng nhàn nhạt mỉm cười. Lò lửa trong phòng ở trong đêm đen ‘đùng đoàng’ (từ tượng thanh thể hiện tiếng nổ) vang dội, ấm áp cả căn phòng lạnh lẽo, cũng chiếu bọn họ mặt theo lúc sáng lúc tối.
Hạc Minh lẳng lặng nhìn Hạ Lan Phiêu, nhìn nàng đang ăn đột nhiên để cá nướng xuống bụm mặt khóc thút thít, chỉ cảm thấy mùa đông này thật sự làm cho người ta rất phiền não. Hắn đứng lên, nhìn bão tuyết thổi tung ngoài cửa sổ, nói với Hạ Lan Phiêu: “Chuyện nơi đây cũng xử lý không sai biệt lắm rồi, ngày mai chúng ta nên rời đi thôi.”
“Rời đi Ngư đảo?”
“Đúng vậy ~~ chẳng lẽ ngươi nhất định muốn lưu lại nơi này mà thương tâm phải không ~~”
“Nhưng Phi Lưu bọn họ. . . . . . Sẽ tịch mịch.” Hạ Lan Phiêu khe khẽ thở dài: “Nơi này lạnh như vậy, bọn họ nhất định sẽ sợ, sẽ tịch mịch. .”
. . . . . .
“Tiểu Hạ Lan, ta không thích nhìn thấy bộ dáng như vậy của ngươi.” Hạc Minh cau mày vuốt tóc dài của Hạ Lan Phiêu: “Ngươi như vậy chính là một oán phụ mười phần, rất không thú vị, sẽ làm ta chán nản ~~”
“Ta biết rõ Hạc Minh đại nhân là người rất dễ dàng chán nản.” Hạ Lan Phiêu không có né tránh động tác thân mật của Hạc Minh, chỉ là cười nhạt.
“Hả? Như vậy ở trước lúc ta chán nản, làm nữ nhân của ta đi.”
“Nếu như mà ta thật thành nữ nhân của Hạc Minh đại nhân, sợ rằng Hạc Minh đại nhân sẽ đối với ta chán nản nhanh hơn.”
“Tiểu Hạ Lan là đang khiêu khích ta sao?” Hạc Minh mỉm cười nhìn Hạ Lan Phiêu: “Hay là nói ngươi nghĩ rằng chúng ta cô nam quả nữ ở nơi hoang đảo này, ta không dám đối với ngươi làm cái gì?”
“Ngươi nghĩ làm cái gì liền làm cái đó là được. Nói cho cùng, ngươi cũng coi như đã cứu ta một mạng, ta dùng thân thể trả lại cũng không coi là thua thiệt.”
. . . . . .
Ở bên trong căn phòng mờ tối, Hạ Lan Phiêu không để ý chút nào mà cười cười, còn Hạc Minh cũng mỉm cười với nàng, xem ra thật là một cảnh tượng vui vẻ hòa thuận . . . Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, Hạc Minh đột nhiên xoay người sang chỗ khác, không sao cả nói: “Thôi. Tiểu Hạ Lan thật là càng ngày càng không thú vị, thật đáng ghét.”
“Ừ, nữ nhân lớn tuổi chính là cái dạng này.”
. . . . . .
“Tiểu Hạ Lan vẫn còn thích người nam nhân kia sao?”
“Không có.”
“Ha ha, gạt người.”
“Thật, không hề thích nữa. Đã từng yêu say đắm, thời điểm khi hắn tự tay hại chết đứa bé của ta đã sớm biến mất hầu như không còn rồi. Hôm nay trong lòng ta chỉ có hận ý thôi.”
“Tiểu Hạ Lan, mặc dù ta cũng không thích tên khốn kia, nhưng ta càng không muốn thấy ngươi như vậy. Hạ Lan, ngây thơ và vui vẻ ngươi đã từng có đi nơi nào rồi?”
“Ngây thơ? Vui vẻ? Đó cũng là tính tình bị người đùa giỡn ác liệt nhất. Hạc Minh, ta biết rõ ngươi tốt với ta. Mặc dù ngươi thường khi dễ ta cười nhạo ta, nhưng dù sao ngươi cũng không có thương hại qua ta. Có thể gặp được gặp ngươi cùng Mộ Dung, thật là quà tặng duy nhất trời cao cho ta.”
“Hạ Lan, hôm nay ngươi thế nào?” Hạc Minh nhăn mày lại: “Không nên nói những lời như vậy nữa.”
“Không, ta muốn nói. Cùng các ngươi làm bằng hữu lâu như vậy, các ngươi trợ giúp ta như vậy, nhưng ta ngay cả một câu ‘ cám ơn ’ cũng không có nói, thật là quá không hiểu chuyện. Hạc Minh, cám ơn ngươi cùng Mộ Dung. Thật cám ơn các ngươi.”
Ta biết rõ, muốn thu lưu phế hậu của Đại Chu mà nói, đối với Tề quốc rất là bất lợi. Mà trong lòng ta thật ra thì so với ai khác cũng rõ ràng người nam nhân kia chắc là sẽ không cứ như vậy bỏ qua cho ta đâu. Ta xác thực là chạy trốn tới Ngư đảo, nhưng chỉ cần ta còn ở trên thế giới này, luôn có một ngày bị hắn tìm được.
Trốn không thoát . . . . . . Rất khó chạy thoát . . . . . .
Tất cả nhớ thương ở trên đời này của ta cũng đã biến mất không thấy, mà sự tồn tại của ta chỉ mang cho bọn họ khốn nhiễu mà thôi. Ta cảm tạ ý tốt của Hạc Minh, nhưng ta không thể đi theo hắn —— ta không thể mang đến phiền toái cho thêm bất luận kẻ nào.
Cứ để cho ta tự sanh tự diệt là được. . . . . .
Ha ha. . . . . .
“Hạ Lan, ngươi lại đang nghĩ cái gì?” Hạc Minh cau mày nhìn Hạ Lan Phiêu, một loại cảm giác vô lực vì bỏ lỡ đột nhiên xuất hiện, ôm nàng. Hắn cúi đầu, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói xong, hà hơi ấm áp mà tê dại: “Tiểu Hạ Lan, đêm dài đằng đẵng, không bằng chúng ta làm một chút chuyện thú vị đi ~~~”
Hạc Minh. . . . . .
Hạ Lan Phiêu bất đắc dĩ nhìn Hạc Minh lộ nửa lồng ngực, từ cái cổ xinh đẹp của hắn nhìn lên trên, theo bản năng nhẹ nhàng vuốt ve tóc dài che nửa gò má trước mặt hắn. Thân thể của Hạc Minh khẽ run lên, cầm tay của Hạ Lan Phiêu, bức nàng đến góc tường. Hắn dùng tay cánh tay vòng chắc Hạ Lan Phiêu, cười híp mắt hỏi: “Tiểu Hạ Lan đây là đang quyến rũ ta sao?”
“Xem như thế đi. Tiêu Mặc phản bội ta nhiều lần như vậy, ta không cho hắn đội nón xanh thì thật có lỗi với mình.”
“A. . . . . .”
Hạc Minh khẽ mỉm cười, đột nhiên một tay kéo nàng đến trước ngực. Hắn cúi đầu, cuồng nhiệt hôn lên đôi môi lạnh lẽo của nàng, tay cũng thuận thế cởi ra quần áo của nàng. Hắn đặt nàng ở trên áo khoác lông chồn mềm mại của hắn rơi trên đất, nửa bám lấy thân thể, tà mị cười cười với nàng;”Tiểu Hạ Lan, ngươi thật nghĩ kỹ? Lát nữa ngươi sẽ không còn quyền phản kháng nha ~~”
“Ừ.”
Giúp ta quên hắn đi, Hạc Minh. . . . . . Mặc dù chuyện này đối với ngươi rất không công bằng. . . . . .
Ngươi giúp ta nhiều như vậy, đây cũng là bồi thường duy nhất ta có thể cho ngươi đấy. . . . . . Thân thể, của ta. . . . . .
Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, nhắm hai mắt lại, đôi môi run rẩy tiến sát Hạc Minh. Thân thể của nàng khẽ run, ở trên môi của Hạc Minh đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, sau đó nhanh chóng tách ra. Nàng cắn chặt môi, một bộ dáng anh dũng hy sinh, nhìn Hạc Minh nở nụ cười. Hắn cười ở trên trán của Hạ Lan Phiêu khẽ hôn, nhàn nhạt nói: “Hạ Lan, có một số việc hình như ngươi lầm.”
“Hả?”