Ở trước mặt Hoa Mộ Dung, Hoa Thác giống như con mèo thấy con cọp, cử chỉ vụng về lo lắng, nói chuyện cũng nhỏ như ruồi muỗi, một bộ dạng vừa xấu hổ vừa sợ.
Năm năm sau hắn vẫn tuấn tú xinh đẹp tuyệt trần như vậy, lại so sánh với trước kia nhiều hơn mấy phần trầm ổn.
Mặc dù sắp nghênh tiếp một cuộc thịnh hội, nhưng hắn vẫn mặc trường bào màu xanh nhạt ở nhà, tóc phân tán rũ xuống sau ót, cử chỉ ưu nhã, hai mắt như hàn tinh (sao mờ trong đêm). Hắn rất là cưng chiều nhìn Vương Hậu của mình, nhưng lúc thấy Hoa Thác cũng không tự giác nhăn mày lại, hình như rất không muốn gặp nhau.
Nhưng mà, hắn nghĩ tới hôm nay là sinh nhật của nhi tử, vẫn là ổn định tâm tình của mình, cười nói với Vương Hậu: “Thác nhi thích gì thì đi khố phòng lấy là được, ta không hẹp hòi giống như người kia, chỉ đưa cho Thác nhi một con chim nhỏ.”
Mặc dù nụ cười của Hoa Mộ Dung cũng không phải nhằm vào chính mình, nhưng mặt của Hoa Thác vẫn là đỏ lên. Cậu lắc lắc vạt áo, băn khoăn lo lắng mà nói: “Đa tạ phụ vương.”
“Con là đứa bé của phụ vương con, phụ vương của con đương nhiên muốn cho con tất cả đồ tốt nhất, Thác nhi con ngượng ngùng cái gì? Đúng rồi, Thác nhi con không phải là cùng mẫu hậu nói quà tặng sinh nhật con muốn nhất là để cho phụ vương của con ôm con một cái sao? Thế nào thấy phụ vương của con liền quên mất?”
“Mẫu hậu!”
Mặt của Hoa Thác đỏ hơn. Cậu cúi đầu, lại thỉnh thoảng len lén liếc mắt nhìn phụ vương lạnh lùng một cái, lại rốt cuộc không dám giống như khi cậu ở trước mặt mẫu hậu làm nũng như vậy. Cậu quay đầu lại nhìn mẫu hậu, mà Vương Hậu đã không chịu nổi động tác chậm chạp của đứa nhỏ này, một cước đá cậu đến bên cạnh Hoa Mộ Dung.
“Đi, để cho cha con ôm đi!”
“Phụ vương. . . . . .”
Hoa Thác lảo đảo một cái, thuận thế té ngã vào trong ngực của Hoa Mộ Dung, mà rốt cuộc cậu cũng có thể cảm nhận được cảm giác được phụ thân ôm trong ngực rốt cuộc là cái gì.
Kể từ cậu bắt đầu nhớ chuyện (L: là lúc bắt đầu nhớ được, biết được chuyện gì xảy ra đó), phụ vương của cậu cũng rất ít khi nói chuyện với cậu, rất ít khi mỉm cười với cậu, chớ nói chi là thân cậu ôm cậu giống nương của cậu. Mặc dù cậu nghe nói rất nhiều Hoàng tử đều là lớn lên như vậy, nhưng không biết mẫu hậu của bọn họ có phải hay không đều là hoạt bát dịu dàng như vậy, mà phụ vương của bọn họ đều là lạnh lùng như vậy chứ. . . . . .
“Nàng. . . . . .”
Đối mặt với tập kích bất ngờ của thê tử mình, Hoa Mộ Dung khe khẽ thở dài, lại rốt cuộc cũng không nói gì. Hắn sắt mặt không đổi đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: “Thời gian sắp tới. Để Thác nhi đi dạ tiệc trước, ta thay y phục rồi sẽ đi.”
“Phụ vương. . . . . .”
Hoa Thác không ngờ mình đã ngã vào trong ngực của phụ thân, mà phụ thân vẫn không có ôm mình, không khỏi ngây dại, sau đó rất là thất vọng. Hai mắt của cậu hồng hồng, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, lại hết sức nhịn xuống, không để cho mình khóc lên.
Thấy bộ dạng điềm đạm đáng yêu này của cậu, Vương Hậu tâm đã sớm mềm nhũn, lại thấy vẻ mặt giống như băng tuyết của Hoa Mộ Dung, rốt cuộc không dám nói gì. Nàng khe khẽ thở dài, phân phó bọn thị nữ mang theo Hoàng tử đi dự tiệc trước, mà nàng đi tới bên cạnh Hoa Mộ Dung, khe khẽ thở dài: “Mộ Dung, cũng nhiều đã năm như vậy, chẳng lẽ chàng chính là không thể tiếp nhận Thác nhi sao?”
“Nó tên Hoa Thác, sự hiện hữu của nó cũng chỉ là một sai lầm mà thôi.”
“Nhưng dù sao nó. . . . . .”
“Không nên nhắc lại, cũng không cần để cho ta nhớ tới chuyện ta không muốn nhớ tới, Hạ Lan.” Hoa Mộ Dung cúi đầu, nhẹ nhàng lấy xuống mặt nạ của Vương Hậu, dịu dàng nói: “Ngược lại là nàng, cũng đã nhiều năm như vậy, còn không quên được sao? Chẳng lẽ nam nhân kia làm cho nàng sợ hãi tới mức như thế?”
“Ta sợ gây ra phiền toái cho chàng. . . . . . Dù sao tên khốn kia phát tán bức hình vẽ ta giống như phát truyền đơn khắp nơi đều có, ta còn nổi tiếng hơn cả Hoàng đế của một quốc gia! Cho dù chàng không sợ hắn ta biết ta ở địa bàn của chàng, nhưng khó bảo vệ ta bị người nhận ra sau đó mật báo đến chỗ của hắn, sau đó Tề Chu hai nước sẽ phải giao chiến. . . . . . Quay đầu lại, chịu khổ còn không phải là dân chúng à. Ta không hy vọng nhất chính là nhìn thấy người vô tội bị ta liên lụy, mất mạng oan uổng.”
Vương Hậu nói đều là những từ ngữ kỳ lạ mà Hoa Mộ Dung không hiểu, nhưng hắn đã sớm quen với “ cá tính kỳ lạ “ này của Vương Hậu. Hắn thức thời không có hỏi tới, chỉ là yêu thương sờ sờ đầu của nàng: “Cho nên nàng mang mặt nạ một lần chính là mang năm năm? Lúc ta mang mặt nạ nàng nói ta tự bế, buộc ta cứ như vậy thống lĩnh quốc gia, nàng lại. . . . . . Hay là nói, đến bây giờ nàng cũng không thể tiếp nhận dung mạo của mình?”
“Có chút thôi. Cảm giác mình như vậy, rất kỳ quái. . . . . . Ai. . . . . .”
Vương Hậu của Tề quốc chính là tiền nữ hữu (bạn gái cũ) của Tiêu Mặc, phế hậu của Đại Chu —— Hạ Lan Phiêu.
Nhưng mà, bởi vì nàng luôn mang mặt nạ gặp người, mà vương thất Tề quốc chưa bao giờ công khai lai lịch của nàng, hơn nữa Hạc Minh đối với thân thế của nàng cố ý bảo vệ, cho nên biết lai lịch của nàng cũng không có nhiều người. Mọi người chỉ là từ thân thể của nàng cùng việc Tề vương không hề lấy bất kỳ trắc phi nào nữa mà suy đoán nàng có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng không ai biết nàng đã từng là Hoàng Hậu của tên Hoàng đế ma quỷ kia, cũng không biết nàng tái giá mà được tới nơi tốt như vậy.
Nếu là biết, Tề Chu hai nước cũng sẽ thiên hạ đại loạn thôi.
“Mộ Dung, ta không tham gia dạ tiệc thật không sao sao? Bây giờ ta mang mặt nạ tới đảm nhiệm chức vụ là được.” Hạ Lan Phiêu có chút áy náy nói.
Hồ Ly nói: cuốn này chính là cuốn cuối cùng, mọi người yên tâm hắc ~~ còn có Tiểu Hạ Lan đột nhiên gả cho Hoa Mộ Dung là vì cái gì? Mọi người từ từ xem ha. . . . . .