Lời nói nhẹ nhàng của Hoa Mộ Dung khiến mọi người có chút run sợ trong lòng, mà bị Hoa Mộ Dung nhìn, mọi người không kiềm hãm được bị khuôn mặt tuấn mỹ cực điểm của hắn hấp dẫn.
Bọn họ giật mình nhìn vị Vương trẻ tuổi và anh tuấn của mình, lại nhìn Hoàng tử thanh khiết đáng yêu, không khỏi cảm khái sự vật tốt đẹp nhất cõi đời này thế mà lại đều tập trung ở hoàng cung Tề quốc —— mà Vương Hậu bọn họ chưa từng thấy mặt, làm Vương cưng chiều một lòng rốt cuộc sẽ khuynh quốc khuynh thành dường nào? Thật là khiến người suy nghĩ. . . . . .
Hoa Mộ Dung là xinh đẹp.
Mặc dù vóc người của hắn ở trong đám nam nhân cũng không xuất chúng, thân thể cũng có chút mỏng manh, mang chút tái nhợt và yếu đuối, nhưng dù sao hắn cũng là xinh đẹp —— xinh đẹp không gì sánh nổi.
Dáng người của hắn mảnh mai, ngũ quan (*) tinh xảo tuyệt luân, một đôi mắt sâu thâm thúy càng làm cho người ta không tự kìm hãm được mà rơi vào trong đó.
(*) ngũ quan: năm khí quan, tai, mắt, mồm, mũi và thân mình; thường chỉ các khí quan trên mặt
Hắn không giống với Hạc Minh đẹp đẽ mà khoa trương, dung mạo lại là âm nhu tinh mỹ thiên về nữ tính hóa, nhưng hắn làm việc, võ nghệ cũng là quả quyết lão luyện như vậy, khác biệt hoàn toàn với dung mạo của hắn.
Tiểu Vương Tử Hoa Thác thừa kế khuôn mặt đẹp của Tề Vương, mặc dù vóc người nhỏ nhắn, nhưng nhìn ra được sau khi lớn lên nhất định là một mỹ nam tử.
Tề Vương chỉ cưng chiều một mình Vương Hậu, không biết sau khi tiểu Vương Tử thừa kế vương vị sẽ lấy mấy nhà thiên kim, để cho những thần tử mượn kết thân vinh dự một thời?
Vẫn là về nhà sinh nữ nhi đi!
Dạ tiệc được tiếp tục trong tiếng nói tiếng cười. Mặc dù quan hệ của Đại Tề và Chu quốc không tốt, Đông Câu quốc đã thâu tóm tất cả nước nhỏ xung quanh mình cùng Đại Tề, Chu quốc tạo thành thế chân vạc, tình huống không quá lạc quan, nhưng ở trên sinh nhật Vương Tử duy nhất của Tề quốc mọi người vẫn là ăn ý không nói chính sự, tạo cảnh thái bình giả tạo.
Thời gian đã rất trễ, mí mắt của Hoa Thác cũng bắt đầu đánh nhau, nhưng hắn vẫn là quật cường chống đỡ, để cho mình ngồi thẳng, không dám đi ngủ.
Hoa Mộ Dung thấy dáng vẻ muốn ngủ lại cố nén không ngủ của hắn trong lòng khẽ động, đang muốn phân phó bọn thị nữ mang Hoa Thác đi nghỉ ngơi trước, lại đột nhiên thấy mọi người đều yên tĩnh lại.
Hắn hơi cảm thấy kinh ngạc, hơi mở đôi mắt đẹp vì say rượu mà có chút mơ hồ, lại thấy một nam tử áo đen dẫn tùy tùng trực tiếp đi về phía mình, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Nam tử kia càng đi càng gần, mà Hoa Mộ Dung chỉ cảm thấy vết thương trong lòng mặt ngoài đã sớm khép đó lại lần nữa bị xé rách, lộ ra miệng to máu tươi dầm dề. Hắn ngơ ngác nhìn nam tử kia từ từ tiến tới gần, chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, thân thể cũng không ngừng run rẩy.
“Ngươi là người phương nào, lại dám xông vào hoàng cung Đại Tề chúng ta? Người tới, bắt lấy hắn!”
Quan viên trong dạ tiệc, sớm có người giận dữ mở miệng, hơn nữa còn lấy ra bội kiếm trên người chỉ về phía Hoa Mộ Dung biểu hiện trung thành.
Nhưng mà, nam tử kia ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn hắn một cái, mà nữ tử xinh đẹp cầm trong tay xích sắt bên cạnh hắn mắt chớp cũng không chớp một cái “Hô” quất dây xích lên trên cái bàn của vị quan viên kia, nhẹ nhàng chém cái bàn cứng rắn làm từ gỗ lim thành hai khúc, cũng thành công làm cho người nọ câm miệng.
Nam tử không để ý tới ánh mắt khác thường của những người chung quanh, khẽ cười thi lễ một cái với Hoa Mộ Dung, trong miệng nói: “Nghe nói hôm nay là sinh nhật của hoàng tử Hoa Thác điện hạ của Tề quốc, dù Đông Câu quốc ta không nhận được thiệp mời của Tề Vương, nhưng cũng mặt dày tới đưa lên một phần hậu lễ. Ở đây, ta cung chúc tiểu Vương Tử khỏe mạnh trường thọ, phúc trạch kéo dài.”
Thì ra là người nọ là Sứ giả của Đông Câu quốc, không trách được gan lớn cuồng vọng như vậy! Nhưng tại sao Đông Câu quốc phải tới đây? Hắn tới đương nhiên không phải là vì tặng lễ đơn giản như vậy, chẳng lẽ là tới thị uy (ra oai)?
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Hoa Mộ Dung cũng không có giải đáp. Hắn hết sức để cho mình bình phục tâm tình hỗn loạn kia, tận lực bình thản nói chuyện, giọng nói lại khẽ run: “Không ngờ quốc quân bệ hạ tôn quý của Đông Câu quốc lại có thể tự mình quang lâm Tề quốc, thật là khiến người ta vinh hạnh. Người tới đều là khách, người tới, dâng rượu.”
“Mộ Dung không cần khách khí như vậy.” Nam tử kia mỉm cười: “Lấy giao tình của ta và ngươi, cần gì phải lạnh nhạt như vậy? Mộ Dung, ngươi nói có đúng không?”
Quốc quân của Đông Câu quốc là một nam tử rất tuấn mỹ.
Thân thể hắn cao gầy, dung mạo tuấn mỹ, trong con ngươi trầm tĩnh thâm thúy chứa một chút lạnh lẽo như băng tuyết, cũng mang theo một loại tôn quý và uy nghi trên hết.
Dung mạo của hắn cùng phục sức (quần áo và trang sức) giống như Quý tộc công tử, bên môi mỏng vẫn luôn mang theo nụ cười không rõ là tà khí hay ái muội. Làm người ta không kiềm hãm được sinh ra sợ hãi trong lòng.
Nếu như không biết thân phận của hắn mà nói, mọi người nhất định sẽ cho là hắn chỉ là một công tử bột ngôn ngữ cợt nhả, chịu hết sủng ái mà thôi, ai có thể nghĩ tới hắn là quốc quân Lãnh Phi Tuyệt trên chiến trường giết người không chớp mắt, có danh hiệu “Dạ Xoa” , “Chiến Quỷ” của Đông Câu quốc? Mà nhìn hắn chỉ khoảng hai mươi bảy tuổi, vẫn là tuổi trẻ như vậy!
Truyền thuyết, hắn chính là đích tử (con trai trưởng) thất lạc nhiều năm của quốc quân Đông Câu quốc, cũng là kẻ cướp lấy ngôi vị hoàng đế từ trong tay hoàng đệ của mình, một đêm chém giết hết thế lực chống đối mình của hoàng tử Lãnh Huyết! Nghe nói trước kia hắn còn xuất thân từ cường đạo (bọn cướp). . . . . .
Đang lúc chúng thần không ngừng suy đoán lai lịch của Lãnh Phi Tuyệt, Hoa Mộ Dung đã mặt trắng như tờ giấy rồi. Ánh mắt của Lãnh Phi Tuyệt làm cho hắn nóng nảy lo lắng, làm cho hắn như đứng đống lửa, chỉ muốn nhanh chóng rời đi. Mà Hạ Lan Phiêu và Hạc Minh đang núp ở trong nội thất nhìn lén một màn trước mắt, chợt liếc mắt một cái, vẻ mặt cũng có chút quái dị.
“Hắn chính là Lãnh Phi Tuyệt? Ta kháo (tiếng chửi thề)! Lại còn đã tìm tới cửa!”
“Đúng vậy nha, thật làm cho người tức giận ~~ hừ hừ ~~”
Không biết có phải hay không là ảo giác, Hạc Minh lạnh lùng nhìn Lãnh Phi Tuyệt, trong mắt thế nhưng cũng là nồng nặc sát khí khó có thể ức chế.
Hạ Lan Phiêu hơi sững sờ, tán thưởng vỗ vỗ bả vai của Hạc Minh, khẽ cười nói: “Thật không muốn cho hắn còn sống rời đi. . . . . . Nếu Ngự Lâm quân trong cung bao vây hắn cùng với người hầu của hắn, phần thắng nhiều đến bao nhiêu?”
“Một nửa đi (50%).”
“Tỷ lệ ít như vậy?”
“Ừ. Ngươi xem người bên cạnh hắn gọi là Xích Thược, đây chính là một cao thủ dụng độc, nếu người trúng độc nhiều, Tiểu Mộ Dung cứu cũng không kịp.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Nhìn hắn cứ như vậy nghênh ngang khi dễ đến trên đầu chúng ta sao?”
“Cho thêm trong rượu của hắn chút thuốc tiêu chảy đi.” Hạc Minh đột nhiên nói nói.
“Chỉ có thể như vậy thôi.” Hạ Lan Phiêu gật đầu.