Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 302: Chương 302: Chương 304




“Không có sao chứ. Nàng có chút ngạc nhiên nhìn nam tử làm cái gì cũng sẽ làm được tốt nhất này, tiếp tục uống một ngụm, sau đó chậm rãi đặt ly trà ở trên bàn gỗ. Xuyên thấu qua mặt nạ, nàng nhìn Tiêu Mặc đã lâu không gặp, chỉ cảm thấy tất cả đều như mộng như ảo.

Năm năm rồi, năm năm rồi. . . . . .

Hắn thay đổi.

Mặc dù vẫn là áo đen, vẫn là tuấn mỹ trầm mặc, nhưng hắn xem ra càng thêm ôn văn lễ độ, càng thêm ưu nhã vô hại —— liền giống như ta rời đi mang đến cho hắn chỉ có không câu chấp và thoải mái mà thôi. Năm tháng làm cho tròng mắt của hắn càng đen thêm, tâm tư của hắn ta là càng thêm không nhìn ra rồi. Mà hắn. . . . . . Rốt cuộc không còn nhận ra ta.

Thật là buồn cười.

Rõ ràng vì tránh né hắn mà núp ở Tề quốc, rõ ràng vì tránh né hắn mà đeo lên mặt nạ phong bế mình, nhưng người ta phí hết tâm tư tránh né kia đã quên ta. . . . . .

Có thể như vậy cùng hắn thưởng thức trà là ta chưa bao giờ nghĩ tới. Ta nhìn hắn, tay đều đang run rẩy, mà hắn vẫn là nhàn nhã tự đắc như vậy. Ta là nên vì trang phục của ta mà vui mừng, hay nên vì hắn quên lãng mà sầu não?

Hắn quả nhiên xuyên thấu qua ta, coi ta như một người không quen biết rồi. . . . . . Quay đầu lại, tất cả tất cả đều chỉ là ta tự mình đa tình mà thôi.

Như vậy, liền làm người xa lạ đi.

Hạ Lan Phiêu nghĩ tới, chỉ cảm thấy từng cảnh từng cảnh khi ở cùng Tiêu Mặc hiện lên trước mắt, mà trí nhớ bị nàng cố ý quên mất cũng rốt cuộc thức tỉnh. Nàng rất muốn để cho mình duy trì vân đạm phong khinh, thế nhưng loại cảm giác hít thở không thông vẫn là xâm nhập vào trong nàng. Tiêu Mặc đang nói cái gì nàng đã sớm nghe không rõ rồi, chỉ là theo bản năng gật đầu. Khi nàng cảm giác mình rốt cuộc chống đỡ không nổi, kéo tay Thương Nguyệt giãy giụa đứng lên, nói xin lỗi với Tiêu Mặc: “Thật xin lỗi.”

“Hả?”

“Thân thể ta khó chịu, xin công tử nói với tổng quản của ta đi.”

“Ngươi không sao chớ.” Thương Nguyệt ở bên tai nàng hỏi.

Hạ Lan Phiêu yếu đuối cười cười với Thương Nguyệt, khoát tay với hắn, sau đó đi tới bên ngoài đình. Nhưng mà, nàng không ngờ ở lúc nàng ý thức mơ hồ lại có thể dẫm lên làn váy của mình, cả người cũng lấy tư thế rất không lịch sự bay ra ngoài.

Quá mất mặt. . . . . .

Vốn rằng sẽ tiếp xúc thân mật với mặt đất, nhưng nàng hông của lại bị một bàn tay có lực ôm lấy. Tiêu Mặc một tay kéo nàng đến bên cạnh mình, thấy nàng không có việc gì, lại không biến sắc đẩy nàng ra. Hắn mỉm cười và thương hại nhìn làn váy nhiễm bẩn của Hạ Lan Phiêu, lui về phía sau một bước, đúng mực nói: “Phu nhân cẩn thận.”

“Đa tạ.”

Hạ Lan Phiêu rời đi Ngọc Minh Trai.

Sau khi trở lại Vương Cung, đầu óc của nàng vẫn một mảnh trống không. Nàng một người chẳng có mục đích gì đi quanh hoàng cung, cho đến đêm khuya mới bị người phát hiện. Các cung nữ ngạc nhiên đưa nàng trở về Quan Sư cung, còn Hoa Mộ Dung đã vì nàng mất tích mà rất lo lắng. Nàng một phát bắt được cánh tay của Hạ Lan Phiêu, xanh mặt hỏi nàng: “Hạ Lan, ngươi đi nơi nào?”

“Ta. . . . . . Đi Ngọc Minh Trai.”

“Đi Ngọc Minh Trai đi đến nửa đêm? Váy của ngươi cũng bẩn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Ta không sao.” Hạ Lan Phiêu tránh thoát trói buộc của Hoa Mộ Dung, lẳng lặng thả tóc xuống: “Ta thật sự không có việc gì.”

Ngày hôm sau.

Hoa Mộ Dung lâm triều rồi, Hạ Lan Phiêu một thân một mình ở trong cung ngẩn người, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy cảm xúc không nói rõ được. Vào buổi trưa, Thương Nguyệt đột nhiên tới. Hắn nhìn Hạ Lan Phiêu, từng chữ từng câu mà nói: “Nói tốt lắm.”

“Nói tốt cái gì hả?” Hạ Lan Phiêu kỳ quái hỏi.

“Chuyện Tiêu công tử muốn mua lại Ngọc Minh Trai đó.”

“Cái gì? Đó là chuyện không thể nào. Ngọc Minh Trai ta không bán.”

“Đã như vậy, ngày hôm qua lúc vị công tử kia hỏi ngươi có hay không muốn bán Ngọc Minh Trai tại sao ngươi phải gật đầu? Đại thẩm, đừng nói với ta lúc đó ngươi đang đi vào cõi thần tiên nha!”

“Có à. . . . . .”

Hạ Lan Phiêu cố gắng nghĩ lại, nhưng trong đầu vẫn là một chút trí nhớ cũng không có. Nàng đau đầu ôm cái trán, nghĩ một lát, rốt cuộc bất đắc dĩ nói: “Nếu như vậy, vậy chúng ta liền chơi xấu đi.”

“Cái gì?”

“Dù sao không có ký kết hiệp định giấy trắng mực đen, ước định gì cũng có thể không cần tính.”

“Đại thẩm! Chẳng lẽ ngươi muốn làm người bội bạc sao? Huống chi, bởi vì ngày hôm qua ngươi gật đầu, ta đã ký hiệp nghị với tên khốn kia rồi! Ngươi nói bây giờ nên làm gì!”

Lý Thương Nguyệt có chút tức giận nói xong, khắp khuôn mặt đều là thật sâu khinh bỉ và không thể tin. Hạ Lan Phiêu nhìn hắn, nhớ tới người của triều đại này đều tin phụng “Quân tử lời hứa đáng giá nghìn vàng” gì đó nhàm chán như vậy, còn có người có thể vì lời hứa của mình đi tìm chết, không thể không thua trận. Nàng bất đắc dĩ nhìn Thương Nguyệt, suy tư hồi lâu, rốt cuộc nói: “Vậy ngươi đi hủy bỏ hiệp nghị, nói ta thay đổi chủ ý.”

“Đã ký kết hiệp nghị, nếu Tiêu công tử không đồng ý, sợ rằng rất khó thay đổi.” Thương Nguyệt lắc đầu.

. . . . . .

Được rồi, ta liền phải bán đi thứ ta kinh doanh bốn năm. . . . . . Tại sao tên kia vừa xuất hiện sẽ không chuyện tốt? Mẹ nó!

Hồ Ly nói: Lúc ở Giang Đô, Thương Nguyệt cũng chưa gặp qua Tiêu Mặc, Tiêu Mặc mua Ngọc Minh Trai cũng không nói tên thật của mình, cho nên hắn tạm thời không biết bạn học Tiêu Mặc là chồng trước của bạn học Hạ Lan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.