Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 321: Chương 321: Chương 323




Hạ Lan Phiêu hơi cười cười, từng bước từng bước ép sát . . . Nàng trẻ tuổi xinh xắn, cả khuôn mặt đều là mỉm cười lạnh nhạt, nhưng Hoa Mộc Vân không biết vì sao, lại có thể cảm thấy một loại khí thế và cảm giác bị áp bức đột nhiên xuất hiện.

Hạ Lan Phiêu từng bước ép sát, mà y theo bản năng lui về phía sau, đợi khi y phản ứng kịp mới phát hiện tất cả mọi người nhìn y đầy kỳ quái, mặt lộ vẻ nghi ngờ. Lúc này y mới phát giác được mình trong lúc vô tình lại có thể đã thua bởi con nhóc này, không khỏi đỏ bừng cả khuôn mặt giận dữ hét: “Càn rỡ! Nữ nhân hèn mọn như ngươi lại dám đánh đồng mạng của ta và ngươi? Tại sao ta phải chơi với ngươi trò chơi nhàm chán như vậy!”

“Chẳng lẽ Vương Gia sợ?” Hạ Lan Phiêu cười hiện ra má lúm đồng tiền xinh đẹp, khẽ vuốt thân kiếm: “A nha, chẳng lẽ Vương Gia chỉ là đoán lung tung, cũng không có gì lòng tin ở mình? Ha ha. . . . . .”

“Câm mồm! Ngươi là thứ gì, lại dám uy hiếp Bổn Vương? Mau cút ra ngoài!”

“Nên cút ra ngoài chính là ngươi đó ~~”

Hạc Minh đứng ở bên cạnh Hạ Lan Phiêu, cười cầm cây quạt nhắm ngay cổ họng của Hoa Mộc Vân, cây quạt lạnh lẽo cùng xúc giác nơi cổ họng truyền tới tê dại làm cho Hoa Mộc Vân có một loại cảm giác cận kề cái chết. Trong vòng một ngày y bị hai người Hạ Lan Phiêu và Hạc Minh uy hiếp, còn bị Hạc Minh lột sạch quần áo, thật là mất hết mặt mũi, thế mà rốt cuộc y lại không dám đánh cược.

Nếu thắng, đương nhiên y có thể đuổi Hoa Mộ Dung xuống đài, nhưng nếu thua. . . . . .

Cho dù có thể bội ước, cho dù không mất tánh mạng, nhưng ở quốc gia coi trọng cam kết nhất này, thế lực và uy nghi mà y dốc lòng tạo dựng lên sẽ sụp đổ ở trong nháy mắt, thật sự là không có lợi. Hơn nữa, quan trọng nhất là, y sợ chết.

Nếu còn sống, cho dù bị khuất nhục cũng có thể đòi lại toàn bộ, nhưng nếu chết đi thì cái gì cũng đều kết thúc! Mặc dù tên tiết lộ tin tức cho ta kia nói lời thề son sắt, nhưng ngộ nhỡ chuyện này không đúng, thật chẳng lẽ để cho ta lấy cái chết tạ tội hay sao? Vốn nghĩ một kích đánh đổ Hoa Mộ Dung, có thể thành công là tốt nhất, không thể thành công cũng có thể toàn thân lui ra, lại không nghĩ rằng nàng kia lấy cái chết uy hiếp, phá hư chuyện tốt của ta!

Nếu Hoa Mộ Dung chân tướng như người nọ nói, là một nữ tử, thì tại sao Vương Hậu sẽ trấn định như vậy, thậm chí còn cùng ta đánh cược sinh mệnh? Chẳng lẽ nàng không sợ chết? Hay là nói. . . . . . Tất cả đều chỉ là âm mưu muốn diệt trừ ta của Hoa Mộ Dung!

Hoa Mộc Vân vốn là một người kiêu ngạo tự phụ lại tùy hứng xung động, nghĩ tới đây tất cả có thể là Hoa Mộ Dung cố ý khích để mình đánh cuộc mưu kế, lấy tính mệnh của y, không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng. Y nhìn mặt mũi bình tĩnh của Hạ Lan Phiêu, nhìn bộ dạng khoan thai tự đắc của Hoa Mộ Dung, càng cảm thấy tất cả đều là một âm mưu.

Ta. . . . . . Rốt cuộc nên hay không nên dùng mạng của mình tới đánh cuộc ván này? Nếu thắng lợi, hắn sẽ bị đuổi xuống Vương vị, nhưng nếu thất bại. . . . . .

Không, đánh cược sinh mệnh với người như vậy chỉ làm rớt xuống giá trị con người! Tại sao ta có thể để cho tánh mạng quý giá của mình có chút sơ xuất!

“Thế nào, có đánh cuộc hay không?” Hạ Lan Phiêu hỏi tiếp.

“Bổn Vương sẽ không đánh cuộc với nữ nhân hèn mọn như ngươi.” Hoa Mộc Vân thấy Hạ Lan Phiêu vội vàng như thế, càng cảm thấy đây là một âm mưu, vội vàng cự tuyệt: “Nữ nhân, nơi này không phải địa phương ngươi ở lại, mau cút trở về hậu cung của ngươi đi!”

“Thật tiếc nuối. . . . . .” Hạ Lan Phiêu bình tĩnh nhún vai: “Thì ra là Vương Gia không dám xác định, còn rất sợ chết.”

. . . . . .

“Đủ rồi. Vân Vương ngươi vô lễ với ta như thế, ta nể tình ngươi là Vương thúc của ta, không truy cứu nữa, nhưng cuộc đời này nếu ngươi không được truyền đòi thì không được vào kinh, nếu không lấy tội mưu phản xử. Vương Hậu, ngươi hồi cung đi chăm sóc Thác nhi đi, chúng ta còn có chút chuyện phải xử lý.”

“Dạ, Bệ Hạ.”

Hạ Lan Phiêu ưu nhã hành lễ với Hoa Mộ Dung, sau đó cùng Lý Hi Bạch, Thương Nguyệt cùng nhau rời đi, chỉ ở trên đại điện lưu lại mùi thơm nhàn nhạt. Đợi sau khi rời đi cung điện, trở lại hậu cung, Hạ Lan Phiêu lập tức vỗ ngực một cái, nghĩ mà sợ nói: “Mới vừa rồi thật là làm ta sợ muốn chết. . . . . . Ta thật đúng là sợ tên khốn kia thật buộc Mộ Dung nghiệm minh chân thân!”

“Nếu sợ, tại sao ngươi còn buộc hắn như vậy?” Thương Nguyệt tức giận nói: “Ta xem ngươi chính là một lòng muốn chết!”

“Không nên nói như vậy ~~ đã sớm nghe nói Hoa Mộc Vân tùy hứng đa nghi, nếu mặt lộ vẻ khó xử mà nói chỉ có thể làm cho y ngông cuồng hơn, cho nên ta chỉ có thể đánh cuộc một lần —— ta cược vô cùng đơn giản, chính là đánh cuộc y sợ chết.”

“Nha đầu này. . . . . . Nếu y thật không sợ chết, đánh cuộc với ngươi ván này thì làm thế nào?”

“Vậy ta liền đụng vào cột tự tử chết, trước khi chết kêu lên loại khẩu hiệu ‘ Mộ Dung bị người làm nhục ta dùng cái chết chứng minh trong sạch của hắn ’ này. Dù sao ta cũng là Vương Hậu, ta vừa chết sẽ đưa tới đại loạn, dư luận cũng sẽ chuyển về phía ta —— kém nhất, cũng tranh thủ được một chút thời gian giải quyết vấn đề cho Mộ Dung, cũng tốt rồi.”

“Nha đầu ngốc.” Lý Hi Bạch thở dài, vỗ nhẹ bả vai của Hạ Lan Phiêu, mặt lộ vẻ không đành lòng: “Người này. . . . . . Tội gì? Chẳng lẽ mạng của ngươi không đáng giá tiền như vậy sao?”

“Gia gia, ta rất sợ chết, ta sợ chết hơn bất cứ ai khác. Nhưng mà, ta nguyện ý chết vì người ta yêu quý, vì tín niệm của ta.”

“Nha đầu, ngươi thật thay đổi. . . . . . Ngươi xinh đẹp, kiên cường, thông tuệ hơn, nhưng ta không biết vì sao, vẫn hoài niệm nữ tử liều lĩnh trước kia. . . . . . Có lẽ là ta đã già, ha ha.”

Lý Hi Bạch nhớ tới nữ tử bình thường, hèn mọn lại quật cường hiền lành nhiều năm trước, nhìn lại nữ tử ung dung hoa quý, cử chỉ đúng mực trước mặt mình, chỉ cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, trong nháy mắt thế sự xoay vần. Ông khẽ thở dài một cái, thản nhiên nhìn Tôn nhi của mình một cái, sau đó nói: “Lý Thương Nguyệt, con cũng nên đi về cùng ta thôi. Con ở bên ngoài nhiều năm, sản nghiệp Lý gia con cũng sớm nên tiếp nhận, cũng nên để ta an dưỡng tuổi già rồi.”

“Thân thể người tốt như vậy, vội vã giao phó hậu sự làm gì? Con sẽ không trở về.”

“Đồ bất hiếu này!” Lý Hi Bạch gõ ở trên đầu Lý Thương Nguyệt một gậy: “Ngươi nhẫn tâm nhìn lão nhân gia ta lao tâm lao lực sao? Tại sao ta có thể có tôn tử không hiếu thuận như ngươi!”

“Thương Nguyệt, ngươi cũng trưởng thành rồi, nên giúp đỡ Lý gia.” Hạ Lan Phiêu cũng phụ họa nói: “Ngươi cũng mười bảy mười tám tuổi rồi, rất nhiều người ở tuổi như ngươi cũng đã thú thê sinh tử (cưới vợ sinh con), ngươi cũng nhanh sinh đứa bé làm gia gia phiền toái, như vậy ông sẽ không còn tinh lực quản ngươi nữa.”

“Nữ nhân thối, ngươi thật là dài dòng muốn chết! Chuyện của ta không cần ngươi lo!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.