Hạ Lan Phiêu oán hận nhìn chằm chằm Tiêu Mặc, ánh mắt như đao, hận không thể xẻo da thịt của hắn xuống, băm hắn thành ngàn vạn mảnh vụn. Nhưng mà, nàng tự biết mình không phải là đối thủ của Tiêu Mặc, không thể làm gì khác hơn là đè nén lửa giận, lạnh lùng hỏi: “Vốn tưởng rằng ngươi là một quân tử hết lòng tuân thủ lời hứa, không ngờ ngươi có thể hèn hạ vô sỉ như vậy! Ngươi kém xa Mộ Dung, thật không xứng là Vương!”
“Thứ nhất, ta chưa bao giờ là quân tử gì; thứ hai, ta không có không tuân theo cam kết. Ta chỉ đồng ý sẽ không bắt ngươi đi bức hiếp Hoa Mộ Dung, nhưng ta cũng không có tính toán để ngươi làm con tin —— ta chỉ là muốn để ngươi đi gặp bảo vật bí ẩn trong truyền thuyết cùng với ta mà thôi. Sau khi chuyện thành công, ta đương nhiên sẽ đưa ngươi trở về nước.”
“Ngươi tốt như vậy? Chẳng lẽ ngươi hao tổn tâm huyết bắt cóc ta chỉ là vì mang ta cùng đi du sơn ngoạn thủy?” Hạ Lan Phiêu cười lạnh.
“Đương nhiên không chỉ là như vậy —— ngươi cho rằng là yêu đương vụng trộm mà nói, cũng không sao.”
. . . . . .
Tiêu Mặc giống như càng ngày càng giỏi nói truyện cười rồi. . . . . .
Chỉ là, chuyện này cũng không buồn cười!
Hạ Lan Phiêu hung ác trợn mắt nhìn Tiêu Mặc một cái, mặt không tự chủ đỏ lên, trái tim cũng nhảy dữ dội. Sau nhiều năm đây vẫn là lần đầu tiên nàng và Tiêu Mặc ở cùng một chỗ lại có khoảng cách gần như vậy, có chút xấu hổ, có chút mờ mịt. Nàng lẳng lặng nghe âm thanh xe ngựa chạy nhanh, tay nâng má ngồi ở trước bàn ngẩn người, mà Tiêu Mặc đột nhiên cười nói: “Thê tử của ta cũng như ngươi, cũng rất thích ngẩn người. Mặc dù dung mạo của các ngươi khác nhau, nhưng có một số hành động, cử chỉ rất là giống nhau, ta gần như là nhận lầm các ngươi.”
“Thê tử của ngươi đã chết, ngươi gọi nàng là ‘ vong thê ’ (vợ đã chết) tương đối thích hợp hơn.” Hạ Lan Phiêu tức giận nói: “Còn nữa, ta đã có trượng phu, xin ngươi không nên tùy tiện đùa giỡn, cám ơn.”
. . . . . .
Trong nháy mắt không khí trở nên rất kỳ quái.
Mặc dù gương mặt của Tiêu Mặc vẫn bình tĩnh như vậy, nhưng bàn tay nắm chặt của hắn đã tiết lộ bí mật nhỏ trong lòng hắn. Hắn nắm chặt hai nắm tay, rồi buông ra, nhẹ nhõm vui vẻ hỏi: “Phu nhân luôn giắt Tề Vương ở khóe miệng, hẳn là cùng Tề Vương phu thê tình thâm, thật là khiến người ta hâm mộ.”
“Đúng vậy. Ta yêu nàng, nàng cũng yêu ta, chúng ta vô cùng ân ái!” (L: tiếng Trung chỉ xưng ta-ngươi nên HLP nói ‘nàng’ TM sẽ nghe là ‘hắn’ nha)
“Thật là hâm mộ phu nhân. . . . . . Ta không có phúc khí này, không biết cảm giác yêu một người, cũng thật là tiếc nuối.”
Tiêu Mặc nói xong, rất là tịch mịch thở dài, mà đầu óc của Hạ Lan Phiêu lập tức nổ tung. Thiện lương của nàng như bị người dùng đao hung hăng đâm một cái, máu tươi chảy ròng. Nàng chỉ cảm thấy lấy quãng thời gian vui vẻ mấy năm trước cũng chỉ có một mình nàng tình nguyện, mà nàng rốt cuộc nói: “Ngươi. . . . . . Chưa từng yêu người sao?”
“Không có.” Tiêu Mặc trả lời như đinh chém sắt.
“Ha ha. . . . . . Ngươi nhiều phi tử như vậy, dù sao cũng có một người đặc biệt thích đi.”
“Không có.”
“Ngươi cũng thường nhắc tới vong thê của ngươi, có phải ngươi từng thích nàng hay không? Thích liền thừa nhận, ngàn vạn lần không cần ngượng ngùng nha!”
Tiêu Mặc, ngươi hẳn là từng thích ta, dù là chỉ có một chút. . . . . .
Hay là nói, tất cả tất cả cũng chỉ là ta đơn phương?
Ha ha. . . . . .
Hạ Lan Phiêu rốt cuộc vẫn không biết xấu hổ hỏi vấn đề nhàm chán như vậy, trơ mắt nhìn Tiêu Mặc, trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài. Nàng cũng biết mình hỏi như vậy rất nhàm chán, nhưng nàng không cách nào nhịn được Tiêu Mặc cứ như vậy dễ dàng gạt bỏ tất cả những gì bọn họ đã trải qua, lãnh khốc vô tình như vậy.
“Thật không có.”
Tiêu Mặc suy tư một lúc, sau đó rất kiên quyết trả lời. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy một hơi buồn bực ghẹn ở ngực, nhưng không có lý do phát tiết, chỉ có thể tiếp tục không biết xấu hổ hỏi: “Luôn là nghe ngươi nhắc tới thê tử của ngươi, ngươi hẳn là thích nàng đấy.”
“Có lẽ!”
“Cái gì gọi là ‘ có lẽ ’? Ngươi hẳn là có một ít thời gian chân chính động lòng với nàng đi! Một canh giờ cũng tính!”
“Ngươi đang gấp gáp sao?” Tiêu Mặc cười nhìn Hạ Lan Phiêu: “Ta thích thê tử của ta hay không, tại sao ngươi lại quan tâm như vậy?”
“Ta. . . . . . Ta chỉ là bất bình vì nàng thôi.”
“Ha ha. . . . . . Nàng là một người tùy hứng làm bậy, làm chuyện gì cũng không suy tính hậu quả, luôn làm cho ta lúng túng, khó chịu. Nàng dáng dấp không xinh đẹp, tính tình nóng nảy, quật cường, còn thích cùng những nam tử khác có quan hệ thân mật. Tóm lại, nàng là một người rất khó ở chung.”
“Cho nên nàng chết rất tốt, rất hay.” Hạ Lan Phiêu tức giận nói: “Nữ tử tầm thường như thế căn bản không xứng với ngươi, nàng chết cũng xứng đáng. Tiêu Mặc, thật may là nàng không biết ngươi nói những lời này, nếu không nàng chết cũng sẽ bị tức giận mà sống lại.”
“Vậy sao. . . . . . A. . . . . .”
Tiêu Mặc cười nhạt, sau đó không nói nữa, mà Hạ Lan Phiêu một người ngồi ở một góc hờn dỗi. Nàng chỉ nhớ Tiêu Mặc nói chưa từng thích nàng, chỉ nhớ rõ Tiêu Mặc nói nàng khó coi tính khí lại nóng nảy, luôn làm chuyện gì cũng sai. Nếu đã như vậy, rốt cuộc tại sao hắn còn muốn tìm ta? Ta còn có cái gì đáng giá cho hắn lợi dụng đây?
“Công tử, qua biên quan phía trước liền đến Giang Đô rồi. Nhưng theo tình hình trước mắt, bọn quan binh thủ quan (phòng thủ biên quan) phía trước giống như đang lục soát tìm gì đó, chúng ta có xông vào hay không?”
Ngoài xe ngựa, đột nhiên có người bẩm báo. Tiêu Mặc nhìn binh lính Tề quốc chờ xuất phát cách đó không xa, khẽ nhíu lông mày, sau đó nói với Hạ Lan Phiêu: “Hình như là phu quân của ngươi phái người tới cứu ngươi.”
“Bọn họ biết ta mất tích đương nhiên sẽ tới cứu ta!”
“Nhưng bọn họ không cứu được ngươi.”
“Cái gì?”
Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn Tiêu Mặc, mà Tiêu Mặc đã lanh tay lẹ mắt điểm trúng huyệt câm và huyệt tê của nàng. Nàng chỉ cảm thấy cổ họng tê rần, thân thể đột nhiên cứng ngắc không thể nhúc nhích, chỉ có thể chuyển động con ngươi. Cho nên, nàng trơ mắt nhìn Tiêu Mặc dán trên mặt nàng một thứ đồ có chút lành lạnh, mà Tiêu Mặc cũng trong nháy mắt biến thành một người trung niên mặt mũi khô vàng.
Thì ra đây chính là dịch dung trong truyền thuyết. . . . . . Nhưng tại sao dịch dung khó coi như vậy!
Chỉ là Tiêu Mặc tự hủy hình tượng còn không đủ.
Hắn một tay kéo cổ áo của hắn và Hạ Lan Phiêu, nửa lộ vai, mười ngón tay đan xen. Hạ Lan Phiêu chỉ có thể mặc cho tay của hắn lướt qua da thịt của mình, dừng lại trên vết bớt hình hồ điệp (bươm bướm) trên ngực nàng. Nàng chưa bao giờ cảm thấy chán ghét mình vì đã không để cho Hoa Mộ Dung dùng dược cao xóa đi vết bớt hồ điệp này như hiên tại, chỉ có thể cảnh giác nhìn Tiêu Mặc, trong lòng tràn đầy lạnh lẽo thấu xương.