Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 330: Chương 330: Chương 332




Khi Hạ Lan Phiêu bất chấp tất cả tránh thoát từ bên cạnh Tiêu Mặc, muốn nhảy xuống xe ngựa thì Tiêu Mặc nổi giận. Nhiều năm trước, nhớ lại cảnh tượng thiếu nữ trên vách đá cứ như vậy từ trong tay hắn rời đi trong nháy mắt trùng khít với cảnh tượng trước mặt, mà hắn có chỉ là vô tận sợ hãi và nồng nặc tức giận.

Lại muốn chạy trốn ư, Hạ Lan Phiêu!

Gần như là theo bản năng, hắn liền một tay tóm lấy cánh tay của Hạ Lan Phiêu, hung hăng kéo nàng vào trong ngực của mình, mà phía sau lưng của hắn cũng bởi vì xung lượng khổng lồ mà bị đụng đau. Nhưng mà, hắn đối với đau đớn sớm đã thành thói quen căn bản không rảnh bận tâm chuyện này, chỉ vội vàng bắt được tay của Hạ Lan Phiêu.

Mười ngón tay nắm chặt, bất luận xảy ra chuyện gì không bao giờ chịu chia lìa nữa.

“Buông ta ra, khốn kiếp!”

Mặc dù nha đầu này đẹp hơn trước kia rất nhiều, nhưng tính tình vẫn là nóng nảy trước sau như một, không có một chút dịu dàng uyển chuyển nàng khổ tâm ngụy trang ra. Nhưng mà, tính tình như vậy đáng yêu hơn mỹ nhân đầu gỗ kia nhiều, cũng quen thuộc hơn nhiều.

Hạ Lan Phiêu. . . . . .

Tư vị của môi nàng vẫn là ngọt ngào quen thuộc, nhưng thân thể của nàng quả thật lạnh lẽo —— có lẽ là bởi vì thân thể của Tiêu Mặc cũng lạnh giống như vậy.

Trong xe ngựa, nam khối băng ôm nữ khối băng, mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không có mở miệng nói trước. Rốt cuộc, Hạ Lan Phiêu bị không khí quỷ dị và cử chỉ cợt nhã của Tiêu Mặc làm tức muốn xỉu, một cái tát không chút nghĩ ngợi vung tới trên mặt Tiêu Mặc, lớn tiếng quát: “Buông ta ra!”

Tiêu Mặc không có tránh. Má phải của hắn nóng hừng hực, có chút đau, mà đôi mắt đẹp kia nhìn Hạ Lan Phiêu thật sâu, đâm lòng nàng đau càng thêm gay gắt. . . Tiêu Mặc khẽ vuốt tóc của nàng, sau đó nói: “Hạ Lan. . . . . .”

“Không cần gọi tên của ta, ta nghe ghê tởm! Được, ta thừa nhận ta chính là Hạ Lan Phiêu, vậy thì như thế nào? Ta sớm đã không có bất cứ quan hệ gì với ngươi! Bây giờ ta là Vương Hậu của Tề quốc, có phu quân và đứa bé của mình, tại sao ngươi không chịu buông ta ra, vẫn là tới quấy nhiễu cuộc sống của ta? Ngươi biến, ngươi biến, ta không muốn gặp lại ngươi!”

“Nàng. . . . . . Vẫn còn đang trách ta?”

“Ta nào có tư cách gì trách Hoàng Thượng?” Hạ Lan Phiêu cười lạnh: “Hoàng Thượng làm chuyện gì cũng có tính toán của Hoàng Thượng, phá bỏ đứa bé của ta cũng là vì tốt cho ta —— nhưng hình như Hoàng Thượng quên mất, đứa bé kia là của ta, mạng của ta cũng là của ta, cũng không có liên quan tới ngươi. Tiêu Mặc, cõi đời này không phải là chuyện gì đều ở trong lòng bàn tay của ngươi, không phải chuyện gì cũng do ngươi tự tính toán đâu!”

“Ta biết rõ. Trước đây. . . . . . Là ta sai lầm rồi. Hạ Lan, trở lại được không?”

Lúc Hạ Lan Phiêu không để ý hình tượng tức giận mắng, Tiêu Mặc cũng không có tức giận, chỉ là khó khăn, nói ra lời nói dịu dàng hắn chưa từng nói qua với người khác.

Hạ Lan Phiêu cũng ngây ngẩn cả người.

Nàng không cách nào tưởng tượng Đế Vương kiêu ngạo giống như Tiêu Mặc lại có thể biết “Nhận sai” với nàng, chỉ cảm thấy trong miệng đắng chát, đầy bụng oán khí cũng rốt cuộc phát tiết không ra được. Tiêu Mặc thấy nàng mất hồn, nắm tay của nàng, lòng bàn tay dày rộng mà ấm áp.

Hắn khẽ hôn lên trán Hạ Lan Phiêu, giọng nói khẽ run: “Hạ Lan, trở lại đi. Chúng ta đã mất đi năm năm, không thể tiếp tục lãng phí thời gian còn lại. Trước kia, là ta sai vì quyết định thay nàng, làm hại trái tim nàng thương tổn nặng nề, nhưng từ nay về sau chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa. Cho nên, trở lại đi, được không?” (L: edit đến đây thương anh Mặc ghê)

Tròng mắt của Tiêu Mặc rất thuần túy, đen đậm đặc, mà khuôn mặt của hắn vẫn là giống như trước đây, tuấn mỹ làm người ta hít thở không thông. Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, theo bản năng lấy tay vuốt ve gương mặt gầy gò của Tiêu Mặc, vuốt lông mi thật dài của hắn, chỉ cảm thấy tất cả xảy ra giữa bọn họ giống như là một cơn ác mộng làm người ta hít thở không thông.

Nhưng mà, giấc mộng kia lưu lại trong trí nhớ của nàng quá rõ ràng, khó lấy quên như vậy. . . . . .

“Hạ Lan. . . . . .”

Tiêu Mặc cho là Hạ Lan Phiêu rốt cuộc đã tha thứ cho mình, trong mắt cũng mang theo vài phần mừng rỡ và khẩn trương. Nhưng mà, Hạ Lan Phiêu lạnh lẽo vung tay hắn ra, bình tĩnh nói: “Tiêu Mặc, có phải ngươi lầm hay không?”

“Cái gì?”

“Ngươi hạ độc ở trên người ta, đưa ta cho người, giết thân hữu (người thân + bạn bè) của ta, hại hài nhi của ta, chẳng lẽ ngươi cho rằng tất cả cũng có thể bị một câu ‘ thật xin lỗi ’ nhẹ nhàng của ngươi xóa hết đi sao? Nếu ta giết phụ mẫu của ngươi, sau đó nắm tay của ngươi nói ‘ thật xin lỗi ’, có phải ngươi sẽ tha thứ ta hay không? Đừng ngây thơ.”

Tiêu Mặc im lặng.

“Ở tại lúc ngươi không cần ta một cước đạp ta ra, lúc bí mật của Tam Bảo sắp nổi trên mặt nước lại tới tìm ta, ngươi thật coi ta gọi là tới đuổi là như vậy sao? Ngươi có thể không cần hèn hạ như vậy hay không, cũng có thể không cần muốn người khác cũng phải hèn hạ như vậy hay không?”

Hạ Lan Phiêu lạnh lùng cười với Tiêu Mặc, không có nỉ non, tuyệt vọng và bi thương vừa rồi trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, có chỉ là băng hàn thấu xương.

Nàng hận Tiêu Mặc.

Nàng từng yêu hắn bao nhiêu, thì giờ hận hắn bấy nhiêu, yêu và hận đan xen, không ngừng sinh sôi. (L: không có yêu thì làm sao có hận ~ hãy nhìn rõ lòng mình đi Hạ Lan ~)

Mà nàng căn bản là không thể quay đầu lại.

Tiêu Mặc vẫn không có nói chuyện.

Hắn khẽ vuốt trán, mặc cho tóc đen che kín gò má lại, hai mắt nhắm nghiền, mặt có chút tái nhợt đáng sợ. Tay của hắn không tự chủ buông ra, mà Hạ Lan Phiêu liền thuận thế thoát đi ngực của hắn, mỗi người ngồi ở một góc xe ngựa, trầm mặc không nói.

Hai người cứ trầm mặc như vậy.

Trong trí nhớ Hạ Lan Phiêu là một nữ tử thẳng thắn, khi tức giận sẽ không cố kỵ chút nào mà mắng chửi người, yên lặng hờ hững như vậy cũng không giống nàng. Có lẽ, xảy ra quá nhiều chuyện, tất cả mọi người đều thay đổi rồi. . . . . .

Mà bọn họ không trở về được nữa rồi.

Tiêu Mặc nghĩ tới, khẽ cười, chỉ cảm thấy đau đớn quen thuộc ùn ùn kéo đến đánh tới hắn, so với bất kỳ lần nào đều mãnh liệt hơn. Cổ họng của hắn ngòn ngọt, một ngụm máu tươi không có dấu hiệu nào liền bừng lên, nhưng lại chỉ lưu lại dấu vết mờ mờ trên áo khoác đen nhánh của hắn. Hắn không biến sắc lau đi vết máu nơi khóe môi, giống như chuyện gì cũng không xảy ra, nhàn nhạt nói: “Đã như vậy. . . . . . Giống như ngươi mong muốn thôi.”

“Tốt. Nếu đã đến Chu quốc, ta liền theo ngươi đi tìm những bảo bối kia —— tìm được bảo bối đương nhiên là thuộc về ta đấy.”

Cho dù có thể là bẫy rập, ta cũng không thể buông tha cơ hội tìm được Tam Bảo này, xuyên qua thời không về nhà!

Nơi này, thật không thể ở tiếp nữa! Mặc dù có Hạc Minh, Mộ Dung và Thác nhi, nhưng mà ta lại thật sự không muốn gặp lại hắn. . . . . .

Để cho ta ích kỷ một lần thôi. . . . . .

“Ta đồng ý với ngươi.” Tiêu Mặc rốt cuộc nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.