“Ầm!”
Đang ở lúc đám người Hạ Lan Phiêu chuẩn bị trở về đường cũ, mật thất đột nhiên kịch liệt run rẩy. . . Hạ Lan Phiêu lảo đảo một cái liền ngã tới phía trước, thật may là được Tiêu Mặc tay mắt lanh lẹ kéo đến bên cạnh. Trong mật thất hòn đá bắt đầu tuôn rơi xuống, đập bể không ít dụng cụ, mà Hạ Lan Phiêu nghẹn ngào gào lên: “Chuyện gì xảy ra? Có phải chạm đến cơ quan gì, muốn nhốt chúng ta ở chỗ này hay không?”
“Chỉ sợ không phải cơ quan gì, mà là có người đang cho nổ núi.” Tiêu Mặc khẽ nhíu mày, trầm tĩnh nói.
“Đúng vậy, giống như có người muốn đưa chúng ta vào chỗ chết ~~~”
“Là ai? A a a, ta thật sự là xui xẻo, đi theo hai nghiệt chướng các ngươi, đang tốt cũng sẽ bị người đuổi giết. . . . . . Ta đây là tạo cái nghiệt gì ~ cái nghiệt gì. . . . . .”
“Im miệng.” Tiêu Mặc rốt cuộc không nhịn được bưng kín miệng của Hạ Lan Phiêu, một tay ôm lấy nàng: “Phải chuẩn bị xông ra, nàng nhắm mắt lại, không cần hô hấp.”
“A!”
Tiếng gào thê lương của Hạ Lan Phiêu bị dìm ngập ở trong núi đá đập vào mặt. Những hòn đá nhỏ cạo làm đau mặt của nàng, nàng không kiềm hãm được chôn mặt thật sâu ở trong ngực của Tiêu Mặc, mặc cho hắn mang theo mình chạy như điên tới trước.
Một loại cảm giác bi ai lại vui sướng khác thường du đãng trong lòng nàng, nàng nhớ lại trước kia lúc gặp phải thời gin nguy hiểm, Tiêu Mặc cũng là có thể xuất hiện như vậy, mà chỉ cần hắn ở bên cạnh, nàng đều sẽ không điều kiện tin cậy.
Thật là một loại cảm giác kỳ quái. . . . . .
Rõ ràng là nam nhân vô cùng chán ghét, lại sẽ tham luyến ngực của hắn, lại sẽ ở trong ngực của hắn cảm thấy một loại cảm giác an toàn trước nay chưa có. . .
Còn nhớ rõ lúc hắn đưa ta cho tên biến thái kia thì ta ngày đêm nguyền rủa hắn, nhưng khi ta vô lực muốn tự vẫn thì hắn chính là đột nhiên xuất hiện như vậy, ôm ta tràn đầy vết thương, cũng làm cho ta cảm thấy một loại an tâm không rõ.
Hắn kết thúc cơn ác mộng của ta, ta tin tưởng hắn, lệ thuộc vào hắn. Nhưng mà, tại sao ta có thể quên hắn là người khởi xướng tất cả tai hoạ . . . . . .
Nếu như con đường này rất dài, rất dài, vẫn dài không có điểm kết thúc thì tốt.
Như vậy, ta liền có thể cái gì cũng không nghĩ, có thể lưu luyến co rúc ở trong ngực của hắn.
Nếu như hắn không phải Hoàng đế, ta không phải Vương Hậu, mà ta cũng không hận hắn. . . . . .
Nếu như có thể như vậy, vậy có thật tốt?
Hạ Lan Phiêu nghĩ tới, nước mắt không kiềm hãm được chảy xuống, mà nàng nắm chặt áo của Tiêu Mặc, tham luyến một chút ấm áp cuối cùng. Khi bọn hắn rốt cuộc vọt ra cung điện bí mật, đi tới bên ngoài thì cung điện bí mật sau lưng giống như xếp gỗ lù lù ngã xuống, nhìn thấy mà ghê.
Hạ Lan Phiêu mắt thấy tất cả tâm huyết của nữ tử thần bí kia ở trong nháy mắt hóa thành hư không, trong lòng cũng nói không ra là cảm giác gì. Do dự một chút, vẫn là từ trong ngực Tiêu Mặc tránh thoát xuống, mặt mũi tận lực bình tĩnh nói: “Cám ơn ngươi.”
“Không cần.” Tiêu Mặc cũng nhàn nhạt mà nói ra.
. . . . . .
“Nếu nói đồ vật bên trong đều là của ta, như vậy ta sẽ lấy đi những sách này —— dù sao ngươi không biết, xem cũng không hiểu.”
“Tùy ngươi.” Tiêu Mặc trầm mặc ít nói trước sau như một.
“Như vậy, gặp lại sau.” Hạ Lan Phiêu cười nói: “Tiêu Mặc, hẹn gặp lại.”
Hay là nói vĩnh biệt thì thích hợp hơn.
Khi Hạ Lan Phiêu mỉm cười nói “Gặp lại” với Tiêu Mặc, chỉ cảm thấy tim giống như bị người nặng nề khoét một lỗ, đầm đìa máu tươi, đau đến mức nàng không cách nào hô hấp. Nhưng mà, nàng vẫn phải mỉm cười, nàng vẫn nhất định phải mỉm cười.
Tất cả, rốt cuộc phải kết thúc.
Tiêu Mặc, vĩnh biệt.
Ha ha. . . . . .
Rõ rang là nên vui mừng, tại sao lòng của ta lại đau như vậy?
Thật là kỳ quái. . . . . .
“Cẩn thận!”
Đôi mắt đẫm lệ trong ánh trăng mờ, nàng nhìn thấy Tiêu Mặc và Hạc Minh đột nhiên cùng nhìn nàng rống lên. Nàng còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên phát hiện trước mặt tối sầm lại, dưới chân cũng lơ lửng.
Nàng không chịu khống chế rơi xuống phía dưới, cánh tay lại đột nhiên đau nhói. Nàng giùng giằng mở to hai mắt, lại thấy một bóng dáng màu đỏ bị cự thạch vây khốn, mà Tiêu Mặc đang gắt gao bắt được tay của nàng. Tiêu Mặc nhìn nàng, mặt nóng nảy, cuối cùng không có vân đạm phong khinh như trước.
Tiêu Mặc, ngươi cũng sẽ lo lắng cho ta sao? Hay là suy nghĩ muốn bắt ta đi, dạy ngươi đọc những sách kia?
Mặc kệ nói thế nào, ta đều sẽ không ở bên cạnh ngươi đâu.
Ha ha. . . . . .
“Hạ Lan, nắm tay của ta!”
Ta cũng muốn bắt, nhưng ta thật không còn hơi sức rồi. . . . . .
“Hạ Lan!”
Một tảng đá lớn đột nhiên nặng nề đập trúng trên lưng của Tiêu Mặc, cũng làm cho Hạ Lan Phiêu thành công rơi xuống vùng núi. Nàng rất muốn giang hai cánh tay bắt chước người nhảy Bungee (*), làm chim nhỏ bay lượn, nhưng nàng bị người ôm thật chặt, làm thế nào cũng không thể động đậy.
(*) nhảy Bungee: là một hoạt động liên quan đến nhảy từ nơi cao xuống, trên người có đeo một dây đàn hồi lớn. Nơi cao thường là một vật cố định, chẳng hạn như một tòa nhà, cầu hoặc cần cẩu; nhưng cũng có thể nhảy từ một vật thể di động, chẳng hạn như khinh khí cầu hoặc máy bay trực thăng, có khả năng di chuyển trên mặt đất. Sự ly kỳ đến từ sự rơi tự do và sự hồi phục. Khi người nhảy, dây kéo dài và nhảy nhảy lên một lần nữa khi dây trở lại, và tiếp tục dao động lên và xuống cho đến khi tất cả động năng bị tiêu tan.
Tiêu Mặc. . . . . .
“Ta đã buông tay một lần, tuyệt sẽ không để lần thứ hai xảy ra nữa. Ngươi trốn không thoát đâu.”
Trước khi hôn mê, có người nói với nàng như vậy.
—————— tuyến phân cách ——————
Thật là đau. . . . . .
Khi Hạ Lan Phiêu thanh tỉnh lại lần nữa, chỉ cảm thấy thân thể đau đớn giống như bị lửa đốt, không thể động đậy chút nào. Nàng miễn cưỡng mở mắt ra, nhưng cảnh vật chung quanh giống như bị đánh Mosaic (*), trước mắt hoàn toàn mơ hồ. Nàng há hốc miệng, đang muốn kêu người đến cứu mạng, lại nghe được bên cạnh âm thanh của một nữ tử mừng rỡ nói: “Nàng tỉnh! Mau thông báo Vương Gia!”
(*) Mosaic (còn được gọi là “ghép mảnh” hoặc “khảm”): là một hình thức nghệ thuật trang trí - tạo ra hình ảnh từ tập hợp gồm những mảnh nhỏ
Sau đó, chính là một trận ầm ĩ.
Ở bên trong hoàn toàn mông lung, Hạ Lan Phiêu bị người rót xuống dược vật rất đắng, cổ tay cũng không biết bị người sờ soạng bao nhiêu lần. Mặc dù biết rõ là có người đang xem bệnh cho nàng, nhưng nàng thật rất muốn nói không cần để cho nàng uống thuốc, để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt, đừng quấy rầy nàng là được.
Chỉ là nhắc tới cũng kỳ, sau khi thuốc uống vào, nàng chỉ cảm thấy cảnh vật trước mặt rõ ràng hơn rất nhiều, giọng nói cũng rốt cuộc có thể phát ra tiếng. Lúc này nàng thấy rõ mình đang ở trong một căn trong phòng lịch sự tao nhã, mà nàng bắt được ống tay áo của thị nữ bên cạnh, giùng giằng nói: “Ta. . . . . . Công tử cùng ta ngã vào vách núi có sao không?”