Cuối cùng ngày thành thân với Tiêu Nhiên cũng gần ngay trước mắt.
Mặc dù trước kia Hạ Lan Phiêu đối với Tiêu Nhiên có chút mập mờ không rõ, nhưng nàng ở trong vương phủ hơn một tháng mới chính thức hiểu rõ Tiêu Nhiên, đối với hắn động chút tình cảm.
Tiêu Nhiên cho nàng cảm giác yên bình và ấm áp, lúc ở với hắn chưa bao giờ nàng có cảm giác an toàn, mà sự dịu dàng chăm sóc của hắn làm nàng không thể không chìm đắm trong đó. Mặc dù lúc đồng ý thành thân với hắn, tình cảm hơn phân nữa là do sự đồng tình, nhưng thời gian Hạ Lan Phiêu và Tiêu Nhiên tiếp xúc ngày càng dài, thì càng thích sự dịu dàng như nước của nam tử này.
Có lẽ, cũng chỉ có hắn mới có thể cho nàng một cuộc sống nàng muốn!
Những chuyện khác không cần nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ tới. . . . .
Ngày mai sẽ diễn ra lễ thành thân.
Theo phong tục, Hạ Lan Phiêu vốn nên ở ngoài phủ, được Tiêu Nhiên đến rước dâu đón vào vương phủ, nhưng Hạ Lan Phiêu phiền nhất chính là những loại hình thức này, vẫn là ở trong căn phòng của chính mình, chỉ là dán chút chữ “囍” ( Hỷ) trong phòng, làm thành nhà mẹ đẻ của mình.
Đối mặt với hôn lễ sắp đến, lòng của nàng rốt cuộc cũng khẩn trương. Dưới ánh nến, tay của nàng chậm rãi vuốt ve cảm nhận hỷ phục mềm mại đỏ thẩm, không ngờ nàng ở trong thế giới này lại có điều quan trong nhất của đời mình, cũng là một hôn lễ duy nhất, không ngờ người đó chính là Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên. . . . . . Trước kia chàng đã từng vươn tay ra với ta, mà ta lại cố chấp đi theo một nam tử bạc tình, hại mình thương tích khắp người. Không ngờ việc đời khó liệu, ta đi một vòng, cuối cùng chốn về vẫn là ở bên cạnh chàng. Có lẽ đây chính là cái gọi duyên phận.
Ta thừa nhận trong lòng của ta còn có bóng dáng của hắn, thậm chí có thời điểm ta sẽ ngơ ngác nhìn chàng, xuyên thấu qua chàng, nhìn cái bóng ở phương xa. . . . . . Nhưng từ thời khắc ta trở thành thê tử của chàng, ta sẽ không suy nghĩ lung tung nữa.
Đời này kiếp này, ta chỉ là thê tử của chàng.
Nàng nhắm mắt lại, nhớ tới nụ cười ôn hòa của Tiêu Nhiên, cũng nở một nụ cười thản nhiên. Nàng biết, mặc dù nàng đối với Tiêu Nhiên không yêu quá sâu đậm, nhưng Tiêu Nhiên tuyệt đối sẽ là một phu quân tốt. Mà nàng, cũng sẽ dùng nửa đời sau yêu nam tử này, trở thành đôi mắt của chàng, cùng chàng tư thủ một đời một kiếp.
“Thật khẩn trương. . . . . Mặc dù ngày mai không có tân khách gì, nhưng ta vẫn sợ mình thất lễ. Tiểu Hôi, ngươi nói sự lựa chọn của ta rốt cuộc là đúng hay sai? Lòng tham của ta mâu thuẫn thật đấy. . . . . .”
Hạ Lan Phiêu ôm Tiểu Hôi, thao thao bất tuyệt nói ra tâm sự của mình, một chút cũng không quan tâm tới việc Tiểu Hôi đang trong giai đoạn trưởng thành, phát triển thân thể, cần một giấc ngủ tốt. Nàng chán muốn chết đùa giỡn Kim Linh trên cổ Tiểu Hôi, đột nhiên nở nụ cười hắc hắc: “Tiểu Hôi, ngươi biết không, thì ra thiên thần như Tiêu Nhiên cũng sẽ biết cò kè mặc cả, còn có thể uy hiếp người, thật là quá phúc hắc. Chàng đối với ta rất tốt, ta nhất định sẽ hạnh phúc , đúng không?”
Tiểu Hôi ngáp một cái.
“Ta sẽ không nhớ tới hắn nữa. Tiêu Mặc sẽ chỉ còn là hồi ức của ta, ta sẽ vĩnh viễn xem hắn như là bụi trần, không hề chạm đến nữa. Chuyện ta lập gia đình sẽ không để cho Mộ Dung, Hạc Minh biết, chờ Mộ Dung xử lý xong chuyện của Lãnh Phi Tuyệt, có thể chân chính thanh trừ tất cả địch nhân, ta mới có thể trở về đi theo Tiêu Nhiên. Nếu bọn họ biết ta thành thân, không biết có tức giận hay không. . . . . . Hạc Minh là người âm tàn bất định, làm người ta không thể nhìn thấu, hôn lễ lần này của ta khiêm tốn như vậy, dặn dò tất cả mọi người không để truyền ra ngoài chính là không muốn để cho hắn biết. Dù sao ta đối với hắn. . . . . . Aii. . . . . .”
Ngươi thật sự cho rằng cả đời bọn họ cũng sẽ không biết sao? Tiểu Hôi khinh bỉ nhìn Hạ Lan Phiêu.
Hạ Lan Phiêu không nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ của Tiểu Hôi, chỉ là nâng má, nhìn ánh nến chập chờn lẳng lặng ngẩn người, trong lòng một mảnh hư vô.
Ban đêm yên tĩnh, ngoài cửa sổ bông tuyết tung bay phiêu tán, cả thế giới đều giống như bị Ngân Tuyết (tuyết trắng) trang điểm. Mỹ lệ khác thường. Trong vương phủ treo lồng đèn màu đỏ, là màu sắc duy nhất tung bay trên nền tuyết trắng, cũng được tuyết trắng tôn lên màu đỏ tươi rực rỡ. Hạ Lan Phiêu đẩy cửa sổ ra, lẳng lặng nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ, lại cảm thấy một trận gió phất qua gò má, một vật lạnh như băng sượt qua mặt nàng bay ra phía sau.
Rốt cuộc là thứ gì? Chẳng lẽ là. . . . . .
Hạ Lan Phiêu hít sâu một hơi, chậm rãi quay đầu lại, quả nhiên phát hiện trên cây cột trong phòng có gắn một cây thủy chủ, mà dưới thủy chủ cắm một tờ giấy. Nàng dở khóc dở cười đi lên phía trước, rút thanh thủy chủ ra, khẽ thở dài.
Ai, thủ đoạn truyền tin tức của lão thổ cũng không có sáng tạo gì mới. Lá thư này rốt cuộc là uy hiếp ta không thể thành thân với Tiêu Nhiên, hay là nói với ta đối phương đã bắt cóc người nào, buộc ta vì bọn họ làm chút việc? Hay hoặc giả là. . . . . .
“Cái gì?” Hạ Lan Phiêu thất thanh kêu lên sợ hãi: “Thác nhi, hắn. . . . . .”
——— ——————— tiểu hồ ly tuyến phân cách ——— —————
Không được, ta nhất định phải tìm Tiêu Nhiên, sau đó đi suốt đêm nhất định sẽ về đến Tề quốc! Thác nhi mất tích, Mộ Dung trong cơn thịnh nộ không biết có đánh mất lí trí hay không, ta nhất định phải cố gắng hết sức để ổn định nàng, không thể để nàng sốt ruột! Mặc dù có lỗi với Tiêu Nhiên, nhưng ta tin tưởng chàng có thể hiểu cho ta.
Ta nhất định phải đi.
Hạ Lan Phiêu gấp gáp như vậy không phải không có nguyên nhân.
Nàng vốn cho rằng tờ giấy chỉ là lá thư đe dọa nhàm chán của ai đó, lại không nghĩ rằng bức thư xa lạ đó cho nàng biết rằng Tề quốc xảy ra chuyện —— Hoa Thác mất tích, Tề vương giận dữ, tuyên chiến với các nước phía Đông. Nàng biết ngoài mặt Mộ Dung lạnh nhạt với Hoa Thác là vì nàng không bỏ được đoạn tình cảm trước kia mình từng có, nhưng trong lòng nàng, Thác nhi có địa vị không ai sánh bằng. Tất cả chứng cớ cũng cho rằng Hoa Thác bị Lãnh Phi Tuyệt bắt đi, cũng không trách được Mộ Dung sẽ tức giận.
Nhưng mà, rốt cuộc Lãnh Phi Tuyệt muốn hài tử hay là muốn một lần nữa dụ dỗ Mộ Dung tự chui đàu vào lưới? Nàng vạn lần không thể bối rối!
Mặc kệ lá thư này là thật hay giả, ta cũng phải trở về Tề quốc! Có lẽ nên nói cho Tiêu Nhiên biết sự thật, sau đó bồi tội thôi. . . . . .
Hạ Lan Phiêu nghĩ, vội vàng đứng dậy, đi đến phòng của Tiêu Nhiên. Mặc dù nam nữ chưa lập gia định gặp mặt nhau đêm trước ngày cưới sẽ có điềm xấu, nhưng đám thị vệ của Tiêu Nhiên nhìn thấy người tới là Vương phi tương lai Hạ Lan Phiêu, cũng tự động cho qua. Một thị nữ cười hì hì nhìn Hạ Lan Phiêu, vẻ mặt mập mờ nói: “Hạ Lan cô nương, Vương Gia vừa ngủ, người có lời gì muốn nô tài truyền lời hay không?”
“Không cần, ta tìm Vương Gia có việc gấp.”
“Cô nương, mời vào.”
“Đa tạ.”
Hạ Lan Phiêu khẽ gật đầu với thị nữ kia, liền đi thẳng đến phòng Tiêu Nhiên. Nhưng mà, nàng còn chưa kịp gõ cửa, lại nghe thấy trong phòng có một giọng nữ đáng yêu nói: “Công tử, người nhọc lòng giả trang thành An Vương như vậy, chính là vì cưới nàng sao? Hay là nói, người muốn biết rốt cuộc trong quyển sách kia viết gì?”
Hạ Lan Phiêu ngây ngẩn cả người.