Trong sông lạnh lẽo, Hạ Lan Phiêu không mở mắt ra đươc, nhưng mà, nàng lại cảm thấy có một sức mạnh giữ lấy eo mình . . Sức mạnh kia rất lớn, nàng cả kinh mở to mắt trong nước, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Tiêu Mặc. . . . . .
Mặt Tiêu Mặc ở cách nàng không xa, tóc đen tung bay trong nước, gương mặt tuấn tú ở trong làn nước trong suốt rất rõ ràng. Hạ Lan Phiêu không biết hắn từ lúc nào, vì cái gì mà nhảy xuống nước, chỉ là ngơ ngác nhìn dung nhan lâu ngày không gặp ấy. Một loại cảm xúc chua xót không nói thành lời tuôn trào trong lòng, mà nước mắt của nàng rốt cuộc cũng tan theo dòng nước lạnh lẽo, không lưu lại một chút dấu vết.
“Uống....uố...ng!”
Có lẽ là có sự hỗ trợ, Hạ Lan Phiêu dễ dàng được người kéo lên, ở trên mặt băng không ngừng thở hổn hển. Đợi đến lúc nàng vừa lên bờ, liền nhanh chóng gục xuống nền băng, vươn tay ra với Tiêu Mặc. Nhưng mà, Tiêu Mặc giống như khinh thường bàn tay của nàng, nên không vươn tay ra, chỉ là gian nan chống lại dòng nước mãnh liệt dưới đáy sông, không để cho dòng nước cuốn hắn đến chỗ sâu nguy hiểm hơn. Hạ Lan Phiêu ở trên bờ nhìn thấy rõ ràng, vừa khóc vừa hô lên với Tiêu Mặc: “Tên khốn kiếp, mau nắm lấy tay của ta! Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn chết sao?”
Tiêu Mặc do dự một chút, rốt cuộc vươn tay ra, mà Hạ Lan Phiêu ngay lần đầu tiên đã bắt được tay hắn.
Tay Tiêu Mặc ngâm dưới nước sông lạnh thấu xương, mà ánh mắt của Hạ Lan Phiêu đã bị nước mắt làm mơ hồ, không thấy rõ cảnh vật trước mặt rồi. Nàng chỉ biết, phải bắt lấy tay hắn thật chặt, không thể nới lỏng. Một hồi tiếng ngựa hí vang lên bên tai nàng, nàng chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm lại, sau đó nhanh chóng bị người ôm lên ngang hông. . . Ở trong gió lạnh, nàng gian nan mở mắt, lại thấy mình đã ở trên yên ngựa rồi.
Trên cổ cong ngựa quấn lấy trường tiên (roi dài) màu đen quen thuộc, một tay Tiêu Mặc cầm roi, một tay kia chặt chẽ ôm lấy nàng, ánh mắt lại nhắm chặt, thân thể không tự giác được mà trượt xuống. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy một cỗ sức mạng nàng đi ngã xuống, luống cuống tay chân ôm lấy cổ con ngựa, nhưng vẫn là lực bất tòng tâm.
“A!”
May mắn thay, con ngựa đã dừng lại bên bờ biển. Rốt cuộc Tiêu Mặc không chống đỡ nổi nữa, ngã xuống ngựa, Hạ Lan Phiêu cũng bị hắn kéo ngã xuống. Nàng hung hăng ngã xuống ngực Tiêu Mặc, nhất định đè hắn không nhẹ, cho dù là như vậy, Tiêu Mặc vẫn không thả tay ra. Mặt của hắn trắng đến dọa người, hơi nước trên tóc ở trong gió mà kết thành băng, mà hai mắt hắn lại nhắm chặt, hô hấp suy yếu, đôi môi tái nhợt làm người ta nhìn thấy mà ghê rợn.
“Tiêu Mặc. . . . . . Khụ khụ, ngươi không sao chớ. . . . . . Ngươi đang gạt ta, có đúng hay không?”
Hạ Lan Phiêu muốn vùng vẫy đứng dậy xem tình trạng của Tiêu Mặc, nhưng tay Tiêu Mặc vững vàng nắm lấy nàng, nhất định không để cho nàng động đậy. Nàng hít sâu một hơi, dùng sức tách bàn tay Tiêu Mặc đang ôm chặt eo mình, nhưng làm thế nào cũng không nhúc nhích.
Bọn thị vệ thấy tình cảnh này cũng không biết nên làm thế nào cho đúng, Hạ Lan Phiêu khẽ thở dài, chỉ đành nói bên tai Tiêu Mặc: “Ngươi yên tâm, mạng của ta là ngươi cứu, trước khi thân thể ngươi khỏe mạnh ta sẽ không bỏ đi. Nếu ngươi không buông tay, chúng ta sẽ bị đông chết cứng. Buông tay đi.”
Có lẽ Tiêu Mặc nghe hiểu lời Hạ Lan Phiêu, lực độ trên tay giảm bớt, mà nàng cũng có thể thoát thân.
Nàng và Tiêu Mặc được bọn thị vệ đỡ vào trong xe ngựa, chậu than trên xe rất là ấm áp, cũng làm cho chăn bông bao lấy nàng dịu đi rất nhiều. Nàng dùng khăn lông ấm tỉ mỉ lau gương mặt lạnh lẽo của Tiêu Mặc, dùng tay phác thảo hình dáng tuyệt mỹ của hắn, sâu kín thở dài. Môi của nàng run rẩy hôn lên gò má Tiêu Mặc, nước mắt không tiếng động mà rơi xuống.
“Tiêu Mặc. . . . . . Có phải lần này cũng là âm mưu của ngươi? Vì gạt ta, ngươi hại mình chật vật như vậy, cái giá này cũng quá lớn rồi. Ngươi thật sự là một đứa ngốc. . . . . .”
Hạ Lan Phiêu lẩm bẩm nói xong, tinh thần từ từ thả lỏng, một cơn buồn ngủ ập đến người nàng, tựa hồ muốn đánh nàng rơi vào bóng tối sâu thẩm nhất. Trong mông lung, nàng cảm thấy có người cởi áo mình, mang nàng đến một chỗ ấm áp, cả người nàng thoải mái đến nước không muốn mở mắt ra. Cho đến khi nàng rốt cuộc tỉnh lại lần nữa, chỉ thấy Tiểu Hôi đứng trước cửa sổ, vui sướng ca hát với nàng.
“Tiểu Hôi. . . . . . Thì ra ta không có chết. Mệt quá, giống như là một cơn ác mộng vậy. . . . . .”
Tay Hạ Lan Phiêu không ngừng vuốt ve lông vũ mềm mại của Tiểu Hôi, mà Tiểu Hôi hiếm khi nhu thuận nằm trong lòng nàng, không nhúc nhích. Nàng mới nói mấy câu đã thấy cổ họng khó chịu, ho khan mấy tiếng, phủ thêm áo khoác da Ngân Hồ, bao chặt lấy mình mới cảm thấy dễ chịu hơn chút. Nàng rót một ly trà nóng, mở cửa sổ ra, thấy trong vương phủ vẫn giăng đèn kết hoa, một không khí vui mừng. Loại trang trí này hết sức châm chọc, nhưng cũng chứng minh được không có ai qua đời.
Thật tốt. . . . . .
Hắn không có việc gì, thật tốt. . . . . .
“Muốn đi gặp hắn hay không?” Hạ Lan Phiêu nhẹ giọng hỏi mình: “Dù là làm bộ , dù là mưu kế, nhưng bị ngâm nước lạnh như vậy cũng sẽ bệnh thôi. Mà hắn, thật sự không có buông tay. . . . . . Ai. . . . . .”
Là ta quá tùy hứng.
Ta làm việc kích động, không nghĩ đến hậu quả, làm mình bị thương còn chưa tính, chung quy còn liên lụy đến người khác. Cho dù đối phương là Tiêu Mặc lừa gạt ta lâu như vậy, ta cũng không hy vọng hắn vì ta bị thương. Ta chỉ biết, nhìn mặt mũi hắn tái nhợt, lòng ta như bị dao găm hung hăng đâm qua, đau toàn tâm.
Cái đó, Tiêu Mặc sẽ không có chuyện gì đâu. . . . . .
Thật sự rất muốn đi gặp hắn một lần.
Nhay lúc Hạ Lan Phiêu vì chuyện có đi thăm hắn hay không mà rối rắm một lúc lâu, cuối cùng quyết định lén đi nhìn hắn một chút, mở cửa ra. Một thị nữ trong tay đang cầm khay quần áo, đồ trang sức, vàng bạc châu báu đứng trước mặt Hạ Lan Phiêu, mặt không biểu tình nói với Hạ Lan Phiêu: “Cô nương tốt, hoàng thượng liền an tâm. Hoàng thượng có lệnh, cô nương muốn rời đi sẽ không có bất kỳ ai ngăn cản, chỗ anfy là vì cô nương chuẩn bị lộ phí đi đường, xe ngựa và phu xe đều ở bên ngoài chờ đợi, tùy thời có thể lên đường. . . . . . Cô nương làm ầm ĩ như vậy, cuối cùng được như nguyện rồi.”
“Hoàng thượng, hắn. . . . . . Không có sao chứ?”
Mặc dù thị nữ kia nói lời chanh chua, nhưng Hạ Lan Phiêu cũng không so đo với nàng, rốt cuộc hỏi vấn đề trong lòng quan tâm nhất. Thị nữ kia nghe vậy, chỉ là nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, trong miệng cười nói: “Hoàng thượng có ngôi sao may mắn che chở, tự nhiên sẽ không có chuyện. Cô nương khi nào lên đường?”
“Ta muốn gặp hắn.”