Tiêu Mặc không nói gì.
Hắn lẳng lặng ngồi, mặc cho tay nhỏ bé của Hạ Lan Phiêu xẹt qua gò má của hắn, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Hạ Lan Phiêu ôm chặt lấy hắn, rưng rưng nói: “Tại sao không nói cho ta sự thật? Dù là không nhìn thấy, ngươi vẫn còn cứu ta, chẳng lẽ ngươi thật không muốn sống nữa sao?”
“Tiêu Mặc. . . . . .”
“Nàng là đang đồng tình, thương hại ta sao? Nàng biết ta không cần những thứ này.” Tiêu Mặc cười nhạt: “Cho dù ánh mắt mù rồi, ta vẫn là Hoàng đế, không cần nàng lo lắng cho ta.”
“Vậy tại sao ngươi không chịu nói lời nói thật cho ta biết?”
“Ta sớm cũng đã nói đôi mắt của ta không nhìn thấy, chỉ là chính nàng không tin thôi.”
“Ta. . . . . .”
Hạ Lan Phiêu cứng họng.
Kể từ khoảnh khắc nàng biết “Tiêu Nhiên” là giả kia, dưới cơn thịnh nộ tự nhiên cho là Tiêu Mặc lừa gạt mình mọi chuyện, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới ánh mắt của hắn có thể thật không nhìn thấy.
Hồi tưởng trước kia, hắn cũng hầu như là một dáng vẻ nhẹ nhàng, hình như thói quen sống trong bóng tối. Nhưng mà, cho dù một người có kiên cường thế nào đi nữa, đột nhiên không thấy được thứ gì, đột nhiên đắm chìm trong bóng tối trên thế giới vẫn sẽ sợ, vẫn sẽ hốt hoảng mà thôi.
Tiêu Mặc rốt cuộc tại sao hắn lại thản nhiên như vậy?
Mà ta, thật sự rất khổ sở. . . . . .
“Con mắt của ngươi. . . . . . Là bắt đầu từ lúc nào?”
“Lúc từ trên núi rơi xuống. Có lẽ bị nhánh cây cắt thương rồi, a. . . . . .”
“Đau không?”
. . . . . .
“Không đau. . .” Tiêu Mặc dừng lại, sau đó có chút không nhịn được mà nói: “Hạ Lan, ta không nhớ rõ nàng là nữ nhân có nhiều đa sầu đa cảm như vậy. Ta đã không cần nàng, tại sao nàng còn trở lại?”
“Tiêu Mặc!”
“Đi đi.”
“Ta không đi.”
“Không cần tùy hứng. Ta không cần nàng bồi thường và chuộc tội, không cần nàng thương hại.”
“Ngươi. . . . . .”
Tiêu Mặc và Hạ Lan Phiêu cứ như vậy tranh chấp. Hạ Lan Phiêu bị tức đến đỏ bừng cả khuôn mặt, lại lo lắng thân thể của Tiêu Mặc, vẫn là quật cường không chịu đi.
Mỗi lần Tiêu Mặc nói một câu, lại cảm thấy bộ ngực buồn bực cảm giác trướng càng ngày càng kịch liệt, rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, lập tức liền ói ra một ngụm máu đen.
Hạ Lan Phiêu thấy thế, luống cuống tay chân lau cho hắn, rốt cuộc đau khóc thành tiếng: “Tiêu Mặc, rốt cuộc chàng thế nào? Rốt cuộc chàng có bệnh gì? Trần thái y chết tiệt kia ở nơi nào?” (L: lee đổi xưng hô nhé ^^)
“Không... không được kinh động. . . . . . Không có gì đáng ngại. . . . . .”
“Chàng buông tay!”
Hạ Lan Phiêu hung ác trợn mắt nhìn Tiêu Mặc một cái, thật nhanh chạy ra ngoài cửa. Tiêu Mặc chỉ cảm thấy cảm giác trong tay mình biến mất, hẳn là muốn nắm chắc vạt áo của nàng cũng không thể, chỉ có thể nở nụ cười khổ. Có lẽ là vì rét lạnh vào tim, phát tác cùng loại đau đớn trước kia, nhưng thân thể lại rốt cuộc là không chịu nổi.
Ta thật đúng là là suy yếu, a. . . . . .
“Trần thái y!” Hạ Lan Phiêu giống như một cơn gió vọt tới trong phòng Trần thái y, dắt ông ra ngoài: “Nhanh đi xem bệnh cho Hoàng Thượng!”
“Cái gì? Hoàng Thượng lại phát tác? Đây thật là. . . . . .”
“Cái gì gọi là ‘ lại phát tác ’?” Hạ Lan Phiêu nhạy cảm hỏi.
“Chuyện này. . . . . .”
“Đi xem bệnh cho Hoàng Thượng trước.”
“Đúng, đúng. . . . . .”
Đợi lúc bọn họ chạy tới chỗ Tiêu Mặc, Tiêu Mặc đang mặt bình tĩnh lau vết máu ở khóe miệng. Hạ Lan Phiêu trong lòng chua xót, lại thấy Trần thái y cũng không chẩn mạch, chỉ là quen việc dễ làm dùng ngân châm đâm vào mấy đại huyệt trên người Tiêu Mặc. Ngân châm ở trên người Tiêu Mặc run rẩy lay động, làm người ta sợ hãi, mà Tiêu Mặc không hề có vẻ đau đớn, chỉ là nhàn nhạt nói: “Chỉ là bệnh nhỏ mà thôi, phiền toái Trần thái y rồi.”
“Hoàng Thượng. . . . . .”
“Đi ra ngoài đi. Chuyện không nên nói cũng không cần nói.”
“Vâng.”
Trần thái y rút ra ngân châm, rất là lo lắng nhìn Tiêu Mặc một cái, sau đó đi ra cửa. Hạ Lan Phiêu trong lòng biết hắn đang uy hiếp Trần thái y, dự cảm xấu trong lòng càng ngày càng mạnh.
Nàng ngồi xuống ở bên người Tiêu Mặc, nắm chắc khăn tỉ mỉ lau mồ hôi trên trán cho hắn, khe khẽ thở dài. Tiêu Mặc nhắm mắt lại, không nhúc nhích mặc cho nàng hầu hạ, trong miệng lại cười nói: “Không ngờ nàng cũng sẽ hầu hạ người.”
“Người luôn là sẽ lớn lên nha. . . . . .”
“Đúng vậy, tất cả mọi thứ đều sẽ thay đổi. Hạ Lan, ta biết rõ nàng hận ta, nàng cũng thật sự không cần uất ức mình hầu hạ kẻ thù của nàng. Không đáng giá.”
“Ta. . . . . .”
“Ân oán giữa chúng ta quá nhiều, tỉ mỉ tính thì sợ là tính đến trời sáng cũng sẽ không có kết quả. Coi như chúng ta không ai nợ ai đi.”
“Đúng vậy. . . . . . Không ai nợ ai.” Nước mắt của Hạ Lan Phiêu lập tức chảy xuống: “Tiêu Mặc, lúc ở trong ảo cảnh của Lâm Lang sơn ta gặp được chính là ngày chúng ta ở Giang Đô cùng nhau ngắm trăng hoa . . . . . . Loại cảm giác đó, thật là khiến người ta không muốn tỉnh lại, chỉ muốn đắm chìm trong đó. . . . . . Chàng gặp được cái gì?”
“Ta quên.” Tiêu Mặc nhàn nhạt nói.
Làm sao hắn có thể nói hắn biết rõ mình nhìn thấy chỉ là ảo cảnh, nhưng vẫn là không để ý hậu quả đắm chìm trong đó. Chỉ vì có thể lần nữa nhìn thấy nụ cười lúm đồng tiền của nàng, nghe được chính miệng nàng nói “Ta yêu chàng”?
Hắn cũng không cần đồng tình.
Cho nên, quên đi thôi. . . . . . Quên tất cả đi thôi. . . . . .
“Ta mệt mỏi. Nàng đi ra ngoài đi.”
“Tốt. . . . . . Hoàng Thượng nghỉ ngơi thật tốt, ta lui xuống.”
Hạ Lan Phiêu lần nữa nhìn Tiêu Mặc một cái, rốt cuộc cắn răng một cái đi ra khỏi cửa phòng. Nàng ra cửa, đi đến phòng ngủ của Trần thái y, vừa vào cửa liền khóa trái cửa. Trần thái y thấy thế, thực sự muốn trốn lại không thể trốn, chỉ có thể giả bộ ngu: “Cô nương đêm khuya tìm lão phu làm cái gì? Trên người có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Đến tột cùng Hoàng Thượng có bệnh cũ gì?” Hạ Lan Phiêu hỏi thẳng.
p/s: đáng lẽ đoạn này không nên để xưng hô ta – chàng – nàng, nhưng lee cảm thấy 2 người đều yêu nhau, và đã tha thứ sẵn sàng đón nhận nhau một lần nữa nên để vậy