Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 355: Chương 355: Chương 357




Hạ Lan Phiêu quần áo chỉnh tề, đi theo sau lưng nhóm thị nữ kia, đi tới trong hoa viên.

Tuyết đã sớm ngừng rơi, tuyết đọng lại chưa tan, cả An vương phủ bao phủ trong thế giới màu trắng. Trên đất tuyết trắng giống như miên hoa (hoa bông) tinh khiết nhất, thuần khiết, dứt khoát làm cho người ta không nỡ giẫm lên trên. Mỗi bước đi đường, trên mặt tuyết sẽ nhiều hơn một cái hố nho nhỏ, mà coi như trên chân là giày da hươu cứng rắn nhất, vẫn không thể chống đỡ được rét lạnh tận xương.

Nhưng những thứ rét lạnh này so sánh với ở bên trong nước đá hôm đó, rốt cuộc chỉ là gặp sư phụ thôi. (L: ý nói rét lạnh này không là gì so với rét lạnh ở trong nước đá kia)

Trong hoa viên, Tiêu Mặc người mặc đồ trắng, một thân một mình ngồi ở trong phòng nhỏ nghe tuyết với Hạ Lan Phiêu, mặt mũi bình tĩnh, không nhìn ra một chút cảm xúc. Ánh mặt trời mùa đông chiếu trên khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của hắn, dát lên một tầng màu vàng kim nhàn nhạt trên tóc, lông mi của hắn, cũng làm cho mặt mũi tái nhợt của hắn nhiều hơn một phần thánh khiết giống như hào quang.

Tiêu Mặc người mặc đồ trắng, không có tôn sùng và tà mị trước kia, bình tĩnh, tường hòa giống như Thánh tử trong giáo đường, làm cho lòng người sinh ái mộ cũng không dám chạm đến. Hạ Lan Phiêu không biết tại sao mình phải tưởng tượng một người phương Đông thành thần kỳ trong Giáo nghĩa phương Tây, khẽ vì một mặt không muốn người biết của Tiêu Mặc mà ngây ngẩn, lại nghe thấy thị nữ kia theo phân phó của mình nói: “Hoàng Thượng, sáng sớm hôm nay Hạ Lan cô nương đi rồi.”

“Ừ.”

“Lúc cô nương gần đi để cho nô tỳ nói với Hoàng Thượng, nàng. . . . . . Nàng đi tìm An vương gia, không nhọc Hoàng Thượng quan tâm.”

“Biết.”

“Cô nương còn nói. . . . . .”

“Còn nói cái gì?”

“Còn nói Hoàng Thượng là tên khốn kiếp khốn kiếp người tốt sống không lâu tai họa sống ngàn năm!”

Thị nữ một hơi nói xong lời Hạ Lan Phiêu dạy nàng, sắc mặt đã sớm bị sợ đến trắng bệch, nhắm mắt lại chờ lửa giận của Hoàng Thượng. . . Nhưng mà, nàng chờ hồi lâu, sợ hãi mở mắt, lại phát hiện Hoàng Thượng lại có thể đang cười.

“A. . . . . .” Tiêu Mặc nụ cười nhạt nhòa: “Những lời này là trước khi đi nàng buộc ngươi nói với Trẫm?”

“Vâng . . . . .”

“Biết, đi xuống đi.”

“Dạ, Hoàng Thượng.”

Thị nữ vâng vâng dạ dạ lui ra, lúc đi vẫn là không hiểu tại sao Hoàng Thượng nghe được lời không vâng lời như thế lại còn sẽ mỉm cười. Tiêu Mặc nghe bước chân rời đi của bọn thị nữ, đứng lên, rúc vào trên khung cửa, miễn cưỡng đứng ở trong đống tuyết, giống như đang nghe âm thanh tuyết tan.

Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn hắn, tham luyến nhìn dung nhan tuấn mỹ của hắn, chỉ cảm thấy thời gian vì vậy mà dừng lại. Nhưng mà, Tiểu Hôi lại đột nhiên mở cánh ra, lập tức bay đến trước mặt Tiêu Mặc.

Đáng chết! Sắp bị phát hiện rồi!

Hạ Lan Phiêu trong lòng oán hận mắng một câu, vội vàng ngừng thở, vẫn ở chỗ không xa lặng yên không tiếng động đứng. May mắn, Tiêu Mặc giống như cũng không phát hiện nàng đến, chỉ là nhăn mày nghi ngờ quay về phía Tiểu Hôi.

Tiểu Hôi hưng phấn kêu to, lập tức liền nhảy tới trên cánh tay của Tiêu Mặc, dùng đầu thân mật tới cọ vào gò má Tiêu Mặc trước mặt. Tiêu Mặc cười, nhẹ nhàng vuốt ve lông vũ của Tiểu Hôi nhu thuận, thoạt nhìn rất là vui vẻ: “Là ngươi à. . . . . . Vứt bỏ chủ nhân của ngươi tới tìm ta sao?”

Hạ Lan Phiêu sắc mặt xám tro.

“Sự lựa chọn của ngươi là chính xác —— đi theo nàng chỉ sẽ biến ngu mà thôi, a. . . . . .”

Tiêu Mặc, ngươi còn chê ta như vậy sao?

Hạ Lan Phiêu nắm chặt quả đấm.

“Đi ra đi.” Tiêu Mặc quay mặt về phía Hạ Lan Phiêu: “Đứng ở trong tuyết không cảm thấy lạnh sao?”

Làm sao hắn biết ta ở chỗ này? Chẳng lẽ ánh mắt của hắn không mù, chẳng lẽ ta lại bị lừa?

“Đôi mắt của ta quả thật không nhìn thấy, nhưng ta biết ngươi ở chỗ này —— lúc những thị nữ kia đến đây, bước chân mặc dù xốc xếch, lại có thể nghe được ước chừng là tiếng bước chân của ba người khác nhau, nhưng lúc trở về chỉ có tiếng bước chân của hai người, cho nên nhất định sẽ có một người ở lại tại chỗ; mặc dù nàng cố ý nín thở, nhưng cho dù hô hấp của nàng yếu ớt hơn nữa, người tập võ cũng có thể dễ dàng nghe được; còn nữa, nàng đối với tiểu tử này yêu như trân bảo, sẽ không bỏ nó đi, chỗ có nó ở nàng nhất định cũng đang ở gần đó. Đi ra đi, Hạ Lan Phiêu.”

“Ai. . . . . .” Hạ Lan Phiêu nhẹ nhàng thở dài, từ góc tối đi ra, vẻ mặt phức tạp nhìn Tiêu Mặc: “Tiêu Mặc, tại sao lúc nào chàng cũng gian trá giảo hoạt như vậy? Ta thật sự vô cùng hoài nghi có phải chàng thật không nhìn thấy hay không.”

“Không nhìn thấy là mắt, không phải đầu.” Tiêu Mặc chỉ cái trán của mình: “Chớ coi ta quá vô dụng.”

Một hồi lúng túng trầm mặc.

“Làm sao nàng còn không đi?” Tiêu Mặc rốt cuộc hỏi: “Chẳng lẽ nàng hồi tâm chuyển ý, muốn lưu ở bên cạnh ta hay sao?”

“Không được sao?”

“Nàng đã là Vương Hậu của Tề quốc rồi.”

“Trách nhiệm nên thực hiện ta sẽ thực hiện, ta ở đâu chàng cũng không can thiệp được.”

“Hạ Lan, không cần tùy hứng.”

“Ta chính là tùy hứng!” Hạ Lan Phiêu rưng rưng nói: “Ta vẫn là một người ngu ngốc, là một người bốc đồng, chẳng lẽ chàng không biết? Tiêu Mặc, ta hận nhất chính là chàng cái gì cũng không nói cho ta biết, tự chủ trương quyết định, nhưng tại sao chàng vẫn là muốn như vậy? Chẳng lẽ ở trong lòng chàng ta chính là yếu như vậy, chuyện gì cũng không xứng biết sao?”

“Ha. . . . . .”

“Không cho cười!” Hạ Lan Phiêu nhón chân lên, một tay níu lấy cổ áo của Tiêu Mặc: “Tiêu Mặc, ta hận chàng.”

“Ta biết rõ.”

“Nhưng ta cũng yêu chàng.”

“Thật ra thì ta sớm nên nghĩ thông suốt. . . . . . Cho dù ban đầu chàng làm quyết định thay ta, nhưng chàng cũng là vì giúp ta, không muốn làm cho ta khổ sở mà thôi. Tại sao chàng không nói cho ta chàng cũng trúng cổ, tại sao không nói cho ta chàng nhìn thấy ta, nói chuyện với ta, tiếp xúc với ta cũng sẽ đau tận xương cốt? Tại sao chàng không nói!”

“Trần thái y là lừa gạt nàng.” Tiêu Mặc bình tĩnh, bộ dạng giống như việc không liên quan đến mình, nhàn nhạt nói: “Ta tiếp xúc với nàng cũng coi như không ít, nếu là thật sẽ có đau đớn, nàng sẽ phát hiện sao. Chẳng lẽ nàng sẽ tin tưởng chuyện như vậy sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.