“Nàng cảm thấy chúng ta chỉ mới chia xa ngày hôm qua sao. . . . . .” Tiêu Mặc cười nhạt, nụ cười có chút ảm đạm: “Đã rất lâu rồi, Hạ Lan. . . Chúng ta đã xa nhau thật lâu rồi.”
“Đúng vậy, thật lâu, đã thật lâu rồi. . . . . . Tiêu Mặc, chàng có sống tốt không?”
“Nàng cảm thấy thế nào?”
“Chàng không tốt.” Hạ Lan Phiêu cố nén lòng chua xót, vuốt ve gương mặt thon dài của Tiêu Mặc: “Ta chạm vào chàng như vậy...chàng có đau không?”
“Đau.”
“Nhưng ta. . . . . . Vẫn muốn ôm chàng.”
“A. . . . . .”
Tiêu Mặc cười ôm lấy Hạ Lan Phiêu, cuối cùng trên mặt cũng nở nụ cười thoải mái. Hạ Lan Phiêu mỉm cười nhìn Tiêu Mặc, giống như nhìn thế nào cũng không đủ, nhưng nước mắt vẫn không nhịn được mà rơi xuống. Nàng dùng trán đỡ lấy trán của Tiểu Mặc, thì thào nói: “Tiêu Mặc, chúng ta đều là người giống như nhau. . . . . . Cho dù biết rõ sẽ đau khổ, sẽ khó chịu, sẽ mang đến phiền toái cho đối phương, vẫn muốn ở cùng một chỗ. . . . . .”
“Ừ.”
——— —————— ————— tuyến phân cách ——— ———————
Bọn họ ở lại mấy ngày trong phủ của Tiêu Nhiên, đợi đến lúc thân thể tốt hơn sao đó sẽ lên đường về kinh thành. Những ngày Tiêu Mặc không có ở trong hoàng cung, là Tiêu Nhiên giúp hắn xử lý chính sự, mà cũng coi như trong cuộc đời làm hoàng đế của hắn có một lần duy nhất không chịu trách nhiệm, hành động tùy hứng. Trên đường về cung, hắn và Hạ Lan Phiêu ân ái vô cùng, giống như muốn đem tất cả thời gian đã bỏ lỡ đó bồi đắp một lần .
“Hoàng Thượng, đến hoàng cung rồi.”
“Ừ. Hạ Lan, xuống xe thôi.”
“Được.”
Khi Hạ Lan Phiêu lần nữa đặt chân đến hoàng cung đã lâu không về, chỉ cảm thấy thời gian đã trôi qua ngàn năm, người và vật không còn. Mắt Tiêu Mặc không nhìn thấy, cho nên Hạ Lan Phiêu nắm chặt tay của hắn đi. Cảnh vật bốn phía quen thuộc ghi lại những thăng trầm của nàng và Tiêu Mặc, yêu hận lẫn lộn, mà rốt cuộc nàng lại trở về nơi hoàng cung đầy niềm vui và nước mắt này.
Nhưng mà, lần vào cung này không giống như trong quá khứ.
Trước kia, nàng nghĩ hết mọi biện pháp rời đi, bất đắc dĩ mới vào cung, mà lần này nàng lại tự nguyện —— chỉ vì nam tử nàng thích nhất lại thuộc về hoàng cung, thuộc về cái địa vị chí cao vô thượng. Trước kia nàng chỉ có thể đi theo sau lưng Tiêu Mặc, mà bây giờ nàng lại có thực lực, có lòng tin đứng ở bên cạnh Tiêu Mặc, cùng hắn cùng nhau từng bước đi về phía đại điện —— Tiêu Nhiên đã đợi ở đây rất lâu.
“Vi thần tham kiến Hoàng Thượng.”
Nhiều năm không gặp, Tiêu Nhiên vẫn giống trước ôn hòa tuấn mỹ, xem ra trầm ổn hơn so với năm năm trước, thon gầy rất nhiều. Y vừa nhìn thấy Tiêu Mặc, liền hành lễ, mặt nghiêm trang. Ánh mắt của Y dừng lại trên người Hạ Lan Phiêu, lộ ra chút kinh ngạc, mà Tiêu Mặc đã cười nói: “Trong khoảng thời gian này vất vả cho hoàng thúc rồi.”
“Quả thật rất vất vả.” Tiêu Nhiên khẽ mỉm cười, sau đó gật đầu: “Thì ra là hoàng đế không phải người nào cũng có thể làm được. Vẫn là thỉnh Hoàng Thượng thả ta trở về An Thành thôi.”
“A. . . . . . Sau này còn có chuyện muốn làm phiền hoàng thúc. Hoàng thúc, ta tiến cử với ngươi một người quen.” Tiêu Mặc cười nhạt, chỉ vào Hạ Lan Phiêu nói: “Nàng là Hạ Lan.”
Hạ Lan. . . . . . Hạ Lan. . . . . .
Rốt cuộc vẻ mặt Tiêu Nhiên đại biến.
Y có chút không tin nhìn Hạ Lan Phiêu, theo bản năng tiến lên một bước, sau đó cau mày, dừng bước. Y không chớp mắt nhìn chằm chằm Hạ Lan Phiêu, thân thể khẽ run, giọng nói như tiếng vọng vang lên trong đại điện, cực kỳ xa xôi: “Nàng là. . . . . . Tiểu Hạ lan?”
“Đúng, Tiêu Nhiên.” Nước mắt Hạ Lan Phiêu không nhịn được mà rơi xuống: “Đã lâu không gặp.”
. . . . . .
“Đúng vậy, đã lâu không gặp rồi. . . . . . Lúc trước ta chỉ nghe nói hoàng thượng vì một nữ nhi mà ở lại An Vương phủ, lại không nghĩ rằng người nọ chính là nàng. . . . . . Nàng đẹp hơn rất nhiều.”
“Thật sao?” Hạ Lan Phiêu có chút mừng rỡ che gò má, không chút nghĩ ngợi nói: “Thật ra ngươi vẫn đẹp mắt giống như trước.”
“A. . . . . .”
“Khụ!”
Tiêu Nhiên đang mỉm cười, mà Tiêu Mặc đột nhiên không nặng không nhẹ ho khan một tiếng. Nghe được Tiêu Mặc ho khan, Hạ Lan Phiêu nhất thời thu lại ánh mắt lóe sáng, ngoan ngoãn cúi đầu không nói. Vẻ mặt Tiêu Nhiên tối sầm lại, sau đó bình tĩnh nói: “Nếu Hoàng Thượng đã trở về, thần cũng có thể trở lại An Thành xử lý một số chuyện rồi.”
“An Thành trẫm tự có sắp xếp người thay hoàng thúc lo liệu, còn xin phiền hoàng thúc ở lại trong cung.”
“Vì sao?”
“Có thể sẽ khai chiến.” Ánh mắt Tiêu Mặc nhìn về nơi xa xôi, nhìn không ra buồn vui trên mặt.
“Vâng” Tiêu Nhiên biến sắc.
Hoàng Thượng hồi cung, mà Hạ Lan Phiêu dưới ánh mắt kinh ngạc của nhóm cung nhân dọn đến ở trong Long Tiếu điện của Tiêu Mặc. Tiêu Mặc hồi cung liền cùng Tiêu Nhiên, và các đại thần thương nghị quốc sự, Hạ Lan Phiêu liền tự nhiên đến ở trong Long Tiếu điện của hắn, dẫn đến rất nhiều ánh mắt lườm nguýt của cung nhân.
Họ đều dùng một loại tò mò, nghi ngờ xen lẫn chút ánh mắt ghen tỵ nhìn Hạ Lan Phiêu, mà Hạ Lan Phiêu uống trà, cố ý hỏi Lý trưởng đang cuối đầu đứng bên cạnh mình “Lý trưởng, đây chính là đạo đã khách trong hoàng cung sao? Chẳng lẽ không có một người quản sự sao?”
“Lão nô thất trách! Người đâu, mau tham kiến Hạ Lan cô nương!”
“Tham kiến Hạ Lan cô nương!”
Hạ Lan? Không phải là giống như họ của tiên hoàng hậu sao?
Chẳng lẽ người này là tỷ muội của tiên hoàng hậu?
Mắt thấy Thái giám tổng quản Lý trưởng đối với nữ nhân này kiêng kỵ như vậy, trong lòng mọi người nghi ngờ, lại vội quỳ xuống đất, hành lễ với Hạ Lan Phiêu—— trừ Ngọc Cẩm cùng hồi cung với Hạ Lan Phiêu.
Ngọc Cầm ngạo nghễ đứng giữa các vị cung nữ, sắc mặt bình tĩnh, không tiếng động nhắc nhở Hạ Lan Phiêu rằng nàng ta là người của Tiêu Mặc, Hạ Lan Phiêu mới vừa nãy “Lập uy” cũng không có hiệu quả đối với nàng ta. Hạ Lan Phiêu liếc Ngọc Cầm một cái, cười nói với Lý trưởng: “Lý trưởng, ta mới vừa vào cung cũng không có cung nữ tới hầu hạ, ngươi thấy chuyện này nên làm sao bây giờ?”
“Cô nương thứ tội, lão nô mặc cô nương sai khiến.”
Lý trưởng nói xong, ở giữa Long Tiếu điện chọn mấy tiểu cung nữ để Hạ Lan Phiêu sai khiến, nhưng Hạ Lan Phiêu không ngừng lắc đầu, tỏ ý không hài lòng. Nhãn châu nàng xoay chuyển, chỉ vào Ngọc Cầm cười nói: “Những nha đầu này tay chân vụng về, cũng không xinh đẹp, ta muốn nàng.”