Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 66: Chương 66: Mệnh lệnh khuất nhục.




Mắt thấy Hoàng Thượng lên tiếng, cung nữ sợ hãi nhìn Thục phi một cái, cuối cùng vẫn đi mời Hạ Lan Phiêu tiến vào. Hắn thậm chí còn phối hợp ôm eo nhỏ của Thục phi, cũng không nhìn Hạ Lan Phiêu một cái. Dựa vào ngực cường tráng của Tiêu Mặc, Thục phi đỏ bừng mặt, gắt giọng: “Hoàng Thượng, ngài không nên như vậy! Trong cung còn có ‘người ngoài’ ở đây!”

“Ha ha…. Đây là cung điện của Trẫm, ai dám chỉ trích?”

Hai người bọn họ, giống như không chú ý tới Hạ Lan Phiêu, giọng điệu tình tứ không coi ai ra gì, mà Hạ Lan Phiêu chỉ cúi đầu đứng đó, không thấy rõ mặt.

Hạ Lan gia mới thất thế năm ngày ngắn ngủi, nhưng tình hình trong cung đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Mặc dù không hiểu rõ nguyên nhân tại sao Tiêu Mặc không phế hậu, nhưng Thục phi biết rõ, bây giờ Hạ Lan Phiêu đã không còn bất kỳ tư cách gì đấu với nàng nữa. Cho nên, nàng giả vờ không nhìn thấy Hạ Lan Phiêu, tùy ý trêu đùa với Tiêu Mặc. Không biết đã qua bao lâu, nàng mới bừng tỉnh hiểu ra: “Tại sao Hoàng Hậu lại tới đây? Thật là khách quý ít gặp.”

Thục phi nói xong, lại rúc vào ngực Tiêu Mặc như cũ, không đứng dậy hành lễ, mà Tiêu Mặc cũng ngầm cho phép hành động của nàng. Có lẽ là tâm tình tốt, vì đường làm quan rộng mở, Thục phi như con chim nhỏ nép vào người Tiêu Mặc càng tỏa ra vẻ xinh đẹp. Giọng nói thanh thúy của nàng vang trong Nhược Vũ cung, như chuông bạc dễ nghe. So sánh với nàng, Hạ Lan Phiêu tóc tai tán loạn, quần áo xộc xệch thì càng có vẻ chật vật không chịu nổi, sắc mặt cũng tái nhợt đáng sợ. Nàng không dám nhìn Tiêu Mặc, chỉ nhìn Thục phi bình tĩnh nói: “Bản cung đến là muốn xin Thục phi nương nương hạ lệnh, để Thái y đến xem bệnh cho Tử Vi.”

“Xin? Nói như vậy là Hoàng Hậu nương nương có chuyện muốn nhờ sao?”

“…. Phải.”

“Nếu là cầu người, nào có ai dùng phương pháp như vậy?” Thục phi cười lạnh.

Đối mặt với Thục phi cố tình gây sự, Hạ Lan Phiêu không nói gì, mà Tiêu Mặc cũng không có ý tứ ngăn cản. Mắt thấy Hoàng Thượng ngầm cho phép mình gây khó dễ với Hoàng Hậu đã sớm thất thế, Thục phi âm độc nói: “Nếu cầu người, liền thể hiện một chút thành ý. Bản cung nhớ, Hoàng Hậu nương nương đã từng phạt Bản cung quỳ dưới ánh mặt trời chói chang nửa canh giờ, làm cho Bản cung vô cùng để ý. Nếu Hoàng Hậu nương nương thật muốn cứu người, quỳ nửa canh giờ trước cửa Bản cung là được rồi.”

“Thục phi. Làm người không nên quá phận.” Hạ Lan Phiêu cắn răng nói.

“Không muốn coi như xong. Dù sao chết cũng là nha đầu của ngươi, không phải của Bản cung. Hoàng Thượng, chúng ta uống rượu, không cần để ý nàng.”

Thục phi nói xong, ôm cổ Tiêu Mặc mời rượu, lộ vẻ quyến rũ. Tiêu Mặc ôm Thục phi, nhưng ánh mắt lại nhìn nữ nhân đứng ngây như phỗng cách đó không xa, trong lòng hiện lên một chút vui sướng khó hiểu.”

Hạ Lan Phiêu, nếu như không có Trẫm che chở, người đã mất đi gia tộc như ngươi chỉ có thể làm đối tượng cho người ta bất cứ lúc nào ở đâu lăng nhục mà thôi. Trẫm biết ngươi cố ý tránh né Trẫm, muốn Trẫm thả ngươi rời khỏi cung, nhưng ngươi thật cho rằng khi rời khỏi Trẫm còn có thể sinh tồn sao? Ba ngàn giai nhân trong hậu cung của Trẫm, tại sao chỉ có ngươi không làm nũng lấy lòng Trẫm? Vì sao ngươi can đảm nấp sau lưng A Nhiên, nhưng lại không tìm kiếm che chở của Trẫm? Ngươi thật cho là ngươi có thể thoát khỏi bàn tay Trẫm sao?

Lần này, Trẫm chính là muốn ngươi hiểu rõ, vinh nhục (vinh quang và nhục nhã) của ngươi đều phụ thuộc vào Trẫm, Trẫm mới là chúa tể của ngươi. Ngươi là người thông minh, nên biết phải làm thế nào. Ngươi sẽ cầu xin Trẫm, hay vẫn cầu xin Thục phi tha thứ? A….

Ngoài dự liệu của Tiêu Mặc, Hạ Lan Phiêu không cúi đầu trước bất kỳ người nào trong bọn hắn. Nàng chỉ khinh miệt nhìn bọn họ, nhỏ giọng kiên định nói: “Ta sẽ không quỳ trước ngươi. Ngươi không xứng.”

“Ngươi nói cái gì?” Thục phi đỏ mặt: “Hoàng Thượng, ngài xem nàng ta thế nào khi dễ nô tỳ! Nô tỳ không phục!”

Tiêu Mặc không để ý đến Thục phi, chỉ lẳng lặng nhìn Hạ Lan Phiêu. Hắn muốn tìm trên mặt nàng vẻ sợ hãi và khẩn cầu, nhưng hắn thất vọng rồi. Hạ Lan Phiêu chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Ta vốn không nên đến đây. Tại sao ta có thể quên các ngươi vốn là động vật máu lạnh…. Nha đầu của ta, tự ta sẽ xử lý, không nhọc các ngươi phí tâm!”

Hạ Lan Phiêu nói xong, ngạo nghễ đi ra khỏi Nhược Vũ cung, cho đến khi đi ra đến cửa cung mới hận không thể đánh miệng mình một bạt tai. Chỉ là quỳ nửa canh giờ thôi, nàng cũng đã sớm làm xong chuẩn bị chịu nhục, thì tại sao lại cự tuyệt? Là bởi vì không muốn tỏ ra yếu kém trước mặt Tiêu Mặc sao?

Tử Vi…. Ta thật xin lỗi ngươi. Ta thật sự không có cách nào quỳ xuống trước mặt đôi nam nữ chán ghét kia! Chỉ mong ngươi không có việc gì….

Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, vội vàng trở về Phượng Minh cung, lại phát hiện Tử Vi đã bất tỉnh. Trên giường, trên đất đều là máu tươi nàng ói ra, nhìn thấy mà ghê. Nàng nghiêng ngả nằm trên mặt đất lạnh như băng, trên trán máu ứ đọng, bên môi cũng là vết máu đỏ tươi. Hạ Lan Phiêu không thể tin nhìn nàng, liều mạng lay gọi, nhưng Tử Vi mơ mơ màng màng ngủ, không có mở mắt.

“Tử Vi, ngươi mau tỉnh! Không cần làm ta sợ! Nếu như ngươi chết ta phải làm thế nào? Mau tỉnh!”

Hạ Lan Phiêu vừa lay gọi Tử Vi vừa khóc thút thít, trong lòng tràn đầy hối hận. Nàng hối hận bởi vì mình nhất thời muốn hơn người mà làm liên lụy đến Tử Vi, nếu vì vậy mà Tử Vi xảy ra chuyện gì không hay, cả đời này nàng sẽ không thể tha thứ cho bản thân. Nàng lau khô nước mắt, chạy thật nhanh đến Nhược Vũ cung, chỉ cần bọn họ có thể cứu mạng của Tử Vi, nàng nguyện ý bỏ ra bất cứ giá nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.