Lãnh Khốc Hoàng Hậu

Chương 1: Chương 1




(Thiên Minh Quốc)

“Mẹ nó, quan tài?!” - Mai Nhạc Tĩnh nhíu mày đưa tay đẩy nắp quan tài ra, nhác mình ngồi dậy

Nàng ôm trán nghĩ ngợi. Nàng là một sát thủ đứng đầu thế giới, lại vô cớ bị chính cộng sự của mình giết chết. Nàng không ngờ tới lại xuyên không y như trong tiểu thuyết. Mẹ nó, người ta xuyên không thành công chúa, tiểu thư hay mỹ nhân gì đó, mà nàng lại thành một đứa nhỏ 10 tuổi, đã thế còn bị đặt vào quan tài nữa.

Chợt một đoạn ký ức xoẹt qua. Nàng bây giờ là Mai Nhạc Tĩnh, đích nữ đại tiểu thư tả tướng phủ, nỏi danh phế vật, lại ngu ngốc, phụ thân tổ mẫu không thương, mẫu thân sau khi sinh đứa thứ hai đã qua đời. Nàng có một đệ đệ 5 tuổi, sống cùng nàng ở một biệt viện còn sơ sài hơn cùa nha hoàn. Chủ nhân cơ thể này chết là do bị nhị tiểu thư Mai Tuyết Hạ hạ độc mà chết, mục đích để nàng ta lên làm đích nữ và nương nàng ta là Chu thị lên làm chính thất.

Khi nữ chính của chúng ta đang đắm chìm trong kí ức thì người trong Mai gia đang mở to mắt sợ hãi nhìn người chết sống lại.

Mai Nhạc Tĩnh ngẩng lên nhìn những nguời đang ngồi ở duới. Mắt lạnh nhìn luớt qua Mai Tuyết Hạ và Chu thị đang tái mét mặt nhìn nàng. Nàng chống tay, nhảy ra khỏi quan tài.

“A……Quỷ…Quỷ…” – Mai Tuyết Hạ run rẩy kêu lên r ngất lịm đi.

“Ngu xuẩn.” – Mai Nhạc Tĩnh lạnh lùng nói. – “Phụ thân, nguời thật thuơng nữ nhi a, nữ nhi có việc mà nguời chả thèm điều tra, dung túng cho thứ nữ cùng ái thiếp quá.”

Nghe giọng điệu mỉa mai của nàng, Tả tuớng đại nhân mặt mày nhăn nhó, khó chịu nhìn Chu thị cùng Mai Tuyết Hạ đã ngất xỉu.

Mai Nhạc Tĩnh cũng không thèm ở lại, nàng dựa theo trí nhớ trở về biệt viện của mình. Biệt viện sơ sài, rèm cửa rách nát, mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi nàng làm nàng nhíu mày. ở sân có một dứa trẻ gầy gò đang ngồi khóc, luôn miệng gọi “tỷ tỷ, tỷ tỷ”. Nàng đoán đó là đệ đệ cùng cha cùng mẹ của nàng Mai Nhạc Phong.

“Tiểu Phong.” – Nàng đến gần đứa nhỏ. – “Tỷ tỷ về rồi đây.”

“Tỷ tỷ.” – Tiểu Phong ngẩng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nuớc mắt, hắn lao vào lòng tỷ tỷ, khóc nấc lên – “Tỷ tỷ, Tiểu Phong cứ nghĩ tỷ tỷ đã không cần Tiểu Phong nữa.”

Mai Nhạc Tĩnh lặng lẽ ôm đệ đệ, không nói gì. Nàng liếc quanh vuờn, thấy có kha khá thảo duợc để làm thuốc chữa ngoại thuơng, lại nhìn cánh tay mình và Tiểu Phong, đều vàng vọt không có sức sống.Nàng dỗ dành tiểu Phong, xong liền lấy thảo duợc để làm thuốc. thuốc đuợc bôi lên vết thuơng xong liềncảm thấy mát lạnh không còn đau đớn. Mai Nhạc Tĩnh lục lọi trí nhớ của cơ thể này, nàng nhìn ra đuợc, khi còn sống, mẫu thân nàng là một cao thủ võ học, là bảo bối của một gia tộc lớn mạnh, Nhạc gia. Ngoại tổ mẫu vốn có ý đón nàg về Nhạc gia, xong bị tả tuớng ngăn cản. nàng dựa theo suy đoán, lục tìm trong căn phòng ngủ. Đúng như dự đoán, duới gầm giuờng có một chiếc hộp gỗ bị giấu duời đất, bị che đi bởi một lớp bụi dày. Nàng lấy chiếc hộp lên. Quả nhiên là những quyển võ học uyên bác, là võ học thần bí của Nhạc gia cùng vô số sách duợc, còn có cả một xấp ngăn phiếu 500 luợng bạc đuợc gói cẩn thận trong ba lớp khăn lụa.

(Ban đêm)

Mai Nhạc Tĩnh nhân lúc Mai Nhạc Phong đã ngủ bèn ra khỏi phủ chạy đến Nhạc gia.

Nàng ngồi trên nóc nhà nghe ngống.

“Tổ mẫu, Nhạc tĩnh khó khăn lắm mới từ cõi chết trở về, nếu cứ để muội ấy ở lại Tả tuớng phủ, sợ rằng sẽ không thể toàn mạng.” – Nhạc Lan, Nhị tiểu thư Nhạc gia, nóng ruột nói.

“Phải đó, nuơng, con nghĩ chúng ta nên tìm cách đón Tĩnh Nhi về, nếu không mạng nhỏ khó giữ.” – Nhạc Huy, đại thúc thúc của nàng, âm trầm nói.

Nhạc lão thái gia trầm ngâm suy nghĩ. Đứa cháu ngoại này, bà vốn yêu thích, nhưng vì Tả tuớng phủ nên bà không thể đón con bé về. Bà phải nghĩ cách, phải tìm cho ra cách đón đuợc cháu gái về.

“Chúng ta đến Tả tuớng phủ lần nữa xem sao. Ta không tin lần này ta không đón đc cháu ta.” - Bà Chống gậy đứng lên, khí thế uy nghiêm thấy rõ.

“ Ngoại tổ mẫu, không cần a” – Mai Nhạc tĩnh cất âm thnh non nớt nhưng lạnh lùng.

“Tĩnh Nhi” – Toàn bộ Nhạc gia khó tin nhìn nàng, nàng cú như vậy đến mà không ai phát hiện.

Nguời đầu tiên lao đến ôm Nhạc Tĩnh chính là Nhạc Lan. Nàng gì chặt biểu muội vào lòng. Xong thân thể nhỏ bé bị Nhạc Huy bế xốc lên. Rồi lại truyền đến tay biểu ca nàng.

“Dừng lại, đừng để Tĩnh Nhi chóng mặt.” – Nhạc lão thái gia vội nói.

Lúc này Mai Nhạc Tĩnh mới đuợc thả xuống. NÀng loạng choạng đi đến chỗ ngoại tổ mẫu. Ai bảo cái cơ thể này siêu cấp yếu ớt cơ chứ.

***********************************************************************

Đã một thàng trôi qua kể từ ngày Mai Nhạc Tĩnh đến thời đại này. Nàng cùng ngoại tổ mẫu đã lập kế hoạch nhằm dụ Mai loã thái gia đuổi tỷ đệ các nàng đi, như vậy nàng có thể về đuợc Nhạc gia.

Đúng như kế hoạch của nàng, Mai lão thái gia nghe một nguời nói phong phanh là nguời chết sống lại như Mai Nhạc Tĩnh sẽ đem đến tai hoạ cho toàn bộ Tả tuớng phủ, bà ta liền “bố thí” cho tỷ đệ nàng ngân phiếu 100 luợng bạc rồi đuổi ra khỏi phủ. Mai Nhạc Tĩnh nắm tay Mai Nhạc Phong, nhìn cửa phủ đóng kín cuời lạnh. Mai gia, sẽ có một ngày ta khiến các người, chết không đuợc, mà sống cũng không xong.

************************************************************************

(5 năm sau)

5 năm đủ để thế gian có nhiều biến cố. Đầu tiên là Nhạc gia có thêm hai ngưòi cháu, Lục tiểu thư và Thất thiếu gia, đuợc coi như bảo bối trong nhà. Nhạc gia Lục tiểu thư này nghe nói rất am hiểu cầm kỳ thi hoạ, dung nhan tựa thiên tiên, yêu nghiệt đến tận cùng. Đó chỉ là nghe nói vì vị tiểu thư này bao giờ gặp nguời khác cũng đều đeo mạng sa che đi nửa khuôn mặt, nhưng ai cũng bị hút hồn bởi đôi mắt đen láy long lanh như ngọc lưu ly. Vì vậy, dù không nhìn hết đuợc khuôn mặt mỹ nhân nhưng đám nguời đến cầu hôn nàng đã có thể xếp chật kín cả Nhạc phủ, chưa kể các vị tỷ tỷ của nàng cũng có vô số nguời cầu hôn. Còn vị Thất thiếu gia kia, võ nghệ tinh thông, dù mới 10 tuổi nhưng khuôn mặt đã vô cùng tuấn tú, lại thêm khí chất lạnh lùng, làm các cô nuơng nhà nguời ta nhìn thấy là đỏ mặt. Nhưng có một điều mà các cô nuơng không hay biết, vị thiếu gia này là chuyên gia làm nũng với nguời thân, đặc biệt là tỷ tỷ ruột của hắn – Tứ tiểu thư.

“Lão thiên ơi, hôm nay sao lắm thế không biết?!” – Nhạc Nhã, Tam tiểu thư, nhìn từ trên xuống không khỏi đen mặt.Truớc cổng Nhạc phủ, có đến hơn 10 cái kiệu mang theo vô số đồ trân quý đến, mục đích không cần nói cũng biết.

“Tiểu Tĩnh à, muội cũng đến tuổi cập kê rồi, cũng nên chọn ai đó để gả đi thôi.” – Nhạc Lan dịu dàng nói.

Mai Nhạc tĩnh chỉ cuời nhẹ không nói. Nàng là nguời hiện đại nên nàng không thể chịu nổi chế độ chung chồng thời cổ đại này. Nàng muốn tìm một nguời có thể chỉ yêu một mình nàng, nếu nguời như vậy không xuất hiện, nàng nguyện ở không cả đời.

Nhạc Lan nhìn biểu muội của mình, nàng biết muội ấy nghĩ gì, nhưng làm gì có ai đuợc như vậy. Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thuờng.

“Nhị tỷ à, Tĩnh Tĩnh của chúng ta xinh đẹp như vậy, sợ gì không tìm đuợc nguời như ý, tỷ đừng lo lắng quá thế.” – Nhạc Nhã gật gù tự cho là đúng nói.

Nhạc Lan chỉ biết cười bất đắc dĩ. Ba vị tiểu muội của nàng, Tiểu Nhã thì ăn nói hành động như nam nhân, Tiểu Chi (Nhạc Chi, Tứ tiểu thư) thì nhát gan, còn Tiểu Tĩnh tính tình lạnh lùng, thờ ơ với những thứ bên ngoài, chỉ có hứng thú với độc duợc và võ học, suốt ngày chỉ chăm chú vào luyện duợc và luyện võ. Thật may khi chúng đều có vẻ ngoài xinh đẹp nếu không chả ai chịu đến cửa cầu hôn.

Như đọc đuợc tâm tư của tỷ tỷ đại nhận, Nhạc Nhã cuời cuời lấy lòng nói: “Tỷ cứ yên tâm, dù không ai lấy muội thì muội vẫn sống đuợc đó nha.”

Khi bốn tỷ muội đang chơi đùa với nhau thì một nha hoàn chạy lên báo Lão thái gia có ệnh các nàng phải chuẩn bị để tối dự yến trong cung.

“Lạ thật, có bao giờ tổ mẫu gọi Tĩnh Tĩnh đi đâu, lại còn không cho đeo mạng sa che mặt nữa?!” – Nhạc Nhã nhíu mày nhìn mấy bộ xiêm y nói.

Mai Nhạc Tĩnh cũng thấy khó hiểu, nhưng tổ mẫu đã ra lệnh, nàng sẽ nghe theo.

“Muội nghĩ chắc tổ mẫu cũng có lý do nào đó thôi.” – Nàng cuời nhẹ nói.

(Cung yến)

“Mai Gia đến”

“Lão nô/ Thần/ Dân nữ tham kiến hoàng thuợng”

“Đứng lên đi” – Hoàng thuợng trẻ tuổi Mộ Dung Phong phất tay áo, giọng điệu lạnh nhạt nói.

Mộ Dung Phong đột nhiên chú ý đến nữ nhân đeo mạng sa che mặt đứng trong đám tiểu bối của Mai gia. Nàng mặc một bộ bạch y thêu hoa đào bằng chỉ bạch, mạng sa màu trắng che đi nửa khuôn mặt nhưng không che đi đuợc đôi mắt xinh đẹp như ngọc lưu ly, hàng lông mi rất dài như cánh bướm chớp động, Làn da trắng nõn như bạch ngọc thuợng đẳng, mái tóc đen dài óng ả buông thả tuỳ ý sau lưng, dáng nguời uyển chuyển thấp thoáng sau lớp áo trắng. Nang nhìn thẳng vào mắt hắn mà không chút sợ sệt hay nguỡng mộ, chỉ có lạnh nhạt, thờ ơ làm hắn khẳng định, nàng không giống với những nữ nhân kia.

Yến hội bắt đầu, ánh mắt Mộ Dung Phong gần như luôn dán vào Mai Nhạc Tĩnh, mà Mai Nhạc Tĩnh chỉ ngồi đó xem diễn, tay không động đũa cũng không uống ruợu.

“Nhạc tiểu thư chả lẽ thấy không không hợp khẩu vị?!” – Hắn nhấp một ngụm ruợu, giọng điệu nhàn nhạt nói.

Mai Nhạc Tĩnh hơi giật mình ngẩng lên, chống lại một đôi mắt lạnh lùng nhưng đáy mắt lại mang theo điệu trào phúng.

“Đồ ăn trong hoàng cung là cao luơng mỹ vị, dân nữ làm sao có thể chê bai, chỉ là dân nữ thấy trong nguời không khoẻ, xin hoàng thuợng cùng các vị không cần để ý.” – Thanh âm nàng mềm mại lại mang theo nét lạnh lùng nói.

“Trong nguời không khoẻ? Vậy có cần trẫm gọi ngự y khám cho tiểu thư hay không?!”

“Tạ Hoàng thuợng đã bận tâm, nhưng trong nguời dân nữ thế nào, dân nữ hiểu, không cần nhọc đến các vị ngự y.”

“Tiểu thư là không muốn bỏ mạng sa che mặt hay là thưc sự trong nguời không khoẻ?!”

Mai Nhạc Tĩnh cứng đờ nguời. Khong sai, nàng là không muốn cởi xuống mạng sa kia. Nàng nhìn thẳng vào hoàng thuợng, đôi mắt vẫn thuỷ chung bình lặng không gợn sóng nhưng đáy mắt xoẹt qua một tia băng lạnh.

“Dân nữ quả thực trong nguời thấy không đuợc khoẻ, xin hoàng thượng đừng nghi ngờ.”

“Vậy thì tiểu thư hãy bỏ khăn che mặt xuống.”

Mai Nhạc Tĩnh nhíu mày, định phản kháng, nhưng lại bắt gặp đôi mắt không vui của tổ mẫu đành vuơn tay đem khăn che mặt tháo xuống.

Khăn vừa rớt xuống, vô số tiếng hút khí vang lên. Đẹp, quá đẹp, đẹp đến độ yêu nghiệt, đẹp hơn cả thiên tiên.

Mộ Dung Phong vừa nhìn thấy rõ khuôn mặt nàng, ham muốn chiếm giữ của hắn đột nhiên trỗi dậy. Hắn nhất định phải có được nàng, nàng chỉ có thể là của riêng mình hắn.

“Truớc giờ vẫn không biết được khuê danh của Lục tiểu thư, hôm nay liệu trẫm có thể biết quý danh hay không?!”

Ánh mắt Mai Nhạc Tĩnh nhẹ liếc sang nhìn Mai lão thái gia vùng Tả tướng, chậm rãi nói: “Mai Nhạc Tĩnh, dân nữ tên Mai Nhạc Tĩnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.