Cuối cùng sứ giả Hoả Vân Quốc đã đến nơi. Thời điểm Hoả Liên Nhi cùng Hoả Quân Long xuống xe ngựa, nguời tiếp đón lại là Thừa tuớng đại nhân. Hoả Liên Nhi có chút thất vọng, nàng ta cứ nghĩ khi nàng ta đến, hắn sẽ đang đứng chờ ở cổng thành.
Còn Mộ Dung Phong thì đang ôm ái thê ngủ ngon lành trong tẩm cung. Chỉ vì những ý kiến đáng chết kia cùng cái thánh chỉ thần thánh mà Nhạc Tĩnh không cho hắn động vào nguời. Mãi mới làm hoà, đuợc ôm mỹ nhân ngủ, đương nhiên là hắn sẽ không dễ dàng buông tay rồi. Lúc này đây, Mộ Dung Phong đang ngắm nghía tiểu nhân nhi trong lòng. Nàng ngủ rất say, lông mi thật dài rũ xuống như cánh quạt, môi nhỏ đỏ mọng ướt át hơi hé mở dụ hoặc vô cùng. Hắn cúi xuống hôn lên đôi môi đó, lưỡi dài dễ dàng tách mở đôi môi cùng hàm răng bạch ngọc, tiến vào, quấn quýt với lưỡi đinh huơng bên trong, dây dưa không dứt.
Nhạc Tĩnh đang ngủ ngon lành, đột nhiên thấy khó thở, đành miễn cuỡng mở đôi mắt mờ mịt ra. Đạp vào mắt là khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Mộ Dung Phong.
“ưm…ưm…” – Nàng nhíu mày kêu lên, nhưng bị chặn lại, hai tay nhỏ bé đánh lên ngực hắn nhưng không ăn thua.
Tận đến khi cả hai đã không thể thở đuợc nữa hắn mới luyến tiếc buông ra.
“Chào buổi sáng.” – Hắn cợt nhả nói.
Nhạc Tĩnh luờm hắn một cái cháy mắt rồi xuống giuờng. Sau một hồi rửa mặt, thay quần áo, chải tóc, chưa kịp ra khỏi phòng đã có thái giám đến báo sứ giả Hoả Vân Quốc đã đến. Hai nguời nhìn nhau rồi cùng đi ra.
Ngoài Càn Long Điện, Hoả Quân Long cùng Hoả Liên Nhi đang ngồi uống trà. Dù vậy nhưng Hoả Liên Nhi không khỏi sốt ruột vô cùng, tại sao hắn vẫn chưa đến?! Thời điểm nàng ta đang không thể chịu nổi mà định hỏi thái giám bên cạnh thì một tiếng nói the thé vang lên.
“Hoàng Thuợng giá lâm! Hoàng hậu nuơng nuơng giá lâm!”
“Hoàng Thuợng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Hoàng Hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”
“Bình thân.” – Mộ Dung Phong ôm Nhạc Tĩnh đi vào, ngồi lên long ỷ, để Nhạc Tĩnh ngồi trên đùi.
Hoả Quân Long nhìn thấy nữ nhân ngồi trong lòng hắn thì không khỏi sững sờ. Nàng kia, một thân bạch y thanh thuần, tay áo có thêu hoa sen bằng chỉ bạc. Một đầu ba ngàn sợi tóc đen óng ả buông dài sau lưng cùng truớc ngực, da thịt oách nhuận trắng nõn như bạch ngọc thượng đẳng. Một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đến độ yêu nghiệt, lông mày lá liễu, một đôi mắt linh động, đẹp đẽ như ngọc lưu ly, mũi thon nhỏ đính giữa khuôn mặt, đặc biệt là đôi môi mềm mại như cánh hồng, đỏ mọng mà uớt át mê hoặc nhân gian. Quả là một mỹ nhân hiếm có.
Hoả Liên Nhi cũng vô cùng sững sờ nhưng nhiều hơn lại là sự ghen tị. Nàng tại Hoả Vân quốc luôn tự hào vì mình là một mỹ nhân, nhưng khi nhìn thấy nữ nhân kia, nàng (HLN) cảm thấy một căn bản chỉ đáng làm nền cho nàng (NT). Không những nữ nhân đó đẹp hơn nàng, mà còn cuớp đi cả nam nhân của nàng. Ả ta đáng chết.
Nhạc Tĩnh cảm nhận đuợc hai đạo ánh mắt đang chĩa thẳng về phía mình thì không khỏi nhíu mày mà quay qua. Nàng nhìn ngay thấy một nam nhân lạnh lùng mà tuấn tú, và một nữ nhân cũng rất xinh đẹp. Nam nhân kia, hắn nhìn nàng với một ánh mắt ham muốn như khi nhìn một món đồ vật mà hắn bắt buộc phải có đuợc. Ánh mắt đó làm nàng vô cùng khó chịu. Còn nữ nhân kia, ánh mắt của nàng mang theo vẻ ghen tị cùng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Trong lòng nổi lên chút thú vị, nàng cũng muốn nhìn xem vị công chúa kia sẽ có những mánh khoé gì.