( Xin lôĩ các bạn, chương trước do bị lỗi nên rât ngắn, ddây là chương đầy đủ.)
Hôm nay là lễ tẩy trần dành cho Hỏa Vân Quốc. Nhạc Tĩnh một thân y phục màu hồng nhạt làm tôn lên làn da trắng ngần như bạch ngọc, một đầu tóc dài được búi lên một nửa thành hình hoa cài thêm châm nhỏ cũng hình hoa, nửa còn lại được xoã dài sau lưng, khuôn mặt tinh xảo được trang điểm nhẹ càng làm tăng lên vẻ kiều diễm, đăc biệt là có một bông hoa đào màu hồng nhạt được điểm trên chính giữa mi tâm. Nàng cùng Mộ Dung Phong sánh đôi bước lên chỗ trên cao.
Mộ Dung Phong mặc long bào, tóc vấn cao trên đỉnh đầu, khuôn mặt yêu nghiệt lạnh lùng nhưng khi nhìn Nhạc Tĩnh thì vô cùng dịu dàng.
Hai người đẹp tựa thiên tiên ấy, giờ phút này đang ngồi dựa sát vào nhau, nhìn xuống phía dưới. Hỏa Quân Long dù đang nhìn về phía các ca vũ nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc ánh mắt tràn đầy vẻ ham muốn về phía Nhạc Tĩnh. Ánh mắt của y khiến hai con người đang ngồi trên cao kia thấy vô cùng khó chịu, đặc biệt là Mộ Dung Phong. Hắn chỉ hận không thể chọc mù hai con mắt của cái tên Thái tử chết tiệt kia. Còn Hỏa Liên Nhi, từ khi tiến vào, ánh mắt nàng ta chưa từng dời khỏi hắn, ánh mắt mang theo vẻ si mê, thèm muốn nhưng cũng mang theo cả đau khổ.
Nhạc Tĩnh ngồi trong lòng Mộ Dung Phong, nhìn thấy ánh mắt si mê của Hỏa Liên Nhi, trong lòng nổi lên khó chịu. Mộ Dung Phong dù khó chịu vs Hỏa Quân Long, nhưng tâm tư vẫn luôn để trên người bảo bối, thấy nàng khó chịu nhìn Hỏa Liên Nhi, trong lòng hắn vui sướng. Nàng đang ghen vì hắn, bảo bối của hắn đang ghen vì hắn a.
“ Hôm nay, bổn thái tử rất cảm kích vì Hoàng thượng cùng Hoàng hậu của quý quốc đã đón tiếp huynh muội ta.” - Hỏa quân long nâng ly rượu lên, làm động tác mời.
Mộ Dung Phong cũng nâng ly rượu lên, nhưng Nhạc Tĩnh thì không. Hỏa Quân Long trong lòng thấy khó chịu nhưng cũng không để lộ ra biểu cảm.
Nhạc Tĩnh vô cùng nhàm chán ngồi đó, nàng cứ nghĩ Hỏa Liên Nhi sẽ làm gì đó thú vị, ai ngờ nàng ta cứ ngồi đó im lặng. Nàng chán nản vươn tay nhỏ bé nhéo nhẹ vào bên sườn của Mộ Dung Phong. Hắn thấy bên sườn đau nhói, nhìn xuống thấy tay nhỏ bé của nàng đang nắm lấy một mẩu thịt của hắn, đổi mắt đen long lanh nhìn hắn như muốn nói: thật nhàm chán. Hắn bật cười khẽ, ôm chặt lấy nàng, hôn nhẹ lên trán nàng, thì thầm vào tai nàng : “Lát nữa ta đưa nàng đến một nơi rất thú vị.”
Nhạc Tĩnh nghe thế thì khẽ chu môi đỏ mọng, an tĩnh nằm trong lòng hắn. Nàng để ý, hôm nay Mai gia không có một ai đến. Nàng hạ thấp giọng hỏi Mộ Dung Phong : “Hôm nay chàng không gửi thiệp đến Mai phủ sao?”
“Ta có, nhưng là họ không dám đi.”
“Bọn họ không dám hay chàng không muốn?” - Nàng chu môi chất vấn.
Mộ Dung Phong không trả lời, nhìn môi đỏ mọng của nàng chu ra rất dụ hoặc. Bây giờ hắn chỉ hận không thể hôn ngay lên môi nàng, nuốt ngay nàng vào bụng. Nhạc tĩnh thấy đôi mắt tràn đầy dục hỏa của hắn trong lòng cả kinh, nàng cũng có thể cảm nhận được có một cây gậy đang trồi lên phía dưới mình. Nàng cả người cứng đờ không dám động đậy, gò má ứng hồng, đôi mắt hốt hoảng nhìn về phía trước, không dám nhìn hắn, hàm răng ngọc khẽ cắn môi dưới mềm mại. Nàng không biết rằng, hành động này của nàng càng thêm dụ hoặc hắn.
Hai người còn đang tình cảm thì một tiếng thông báo the thé vang lên : “Hỏa Vân Quốc Hoàng hậu đến..........”
Tiếng thông báo làm cho Mộ Dung Phong sửng sốt, nét mặt hiện rõ vẻ ngạc nhiên, kinh hãi cùng một chút gì đó...tức giân?! Nhạc Tĩnh thấy vậy, mày đẹp nhíu lại nhìn về phía nữ nhân vừa bước vào. Nữ nhân đó khiến nàng phải há hốc miệng.
Hỏa Vân Quốc Hoàng hậu rất trẻ, chỉ tầm 20, khuôn mặt rất xinh đẹp, mái tóc mượt mà được vấn lên rất đẹp, trên người là bộ y phục xa hoa, ôm lấy dáng người lung linh câu dẫn lòng người của nàng ta. Đôi mắt nàng ta mang theo vẻ phong tình, thậm chí là một chút lẳng lơ. Ánh mắt nàng ta khi hướng về Mộ Dung Phong thi lại mang theo vẻ nhung nhớ và một chút hối tiếc.
Nhàn Vương Mộ Dung Khiêm giật mình đến phun cả rượu ra ngoài. Hắn đứng bật dậy, đôi mắt tràn đầy lửa giận nhìn vào vị Hoàng hậu mới đến kia: “Ngươi đến đây là giò? Ngươi còn dám xuất hiện tại Thiên Minh sao? Người có phải hay không muốn bản vương một đao giết chết ngươi?!”
Nhạc Tĩnh mày đẹp càng nhíu chặt, rốt cuộc vị hoàng hậu này có thân thế như thế nào mà khiến cả Phong và A Khiêm đều tức giận như vậy?!