Đã tới thị trấn dưới chân núi Hoàng Sơn, Giang Vô Vân cuối cùng cũng hỏi Mục Tuyết Đường. « Nàng muốn đi đâu ? »
Mục Tuyết Đường thản nhiên nhún vai. « Tìm chỗ nghỉ chân, rồi đi tìm các ca ca tỷ tỷ tụ họp. »
« Tuyết Đường, ta vẫn chưa hỏi nàng, nàng tới Hoàng Sơn làm gì ? » Từ
sau đêm đó, quan hệ giữa bọn họ trở nên vô cùng nhạy cảm. Mỗi lúc ở
chung đi chung ai cũng thật cẩn trọng lời ăn tiếng nói, không nói gì
nhiều. Do đó hắn cũng ôm một bụng nghi vấn từ đó tới giờ.
Mục Tuyết Đường dáo dác nhìn chung quanh. « Tìm người. »
« Tìm ai ? » Sẽ không phải cùng người hắn tìm chứ.
« Độc Cô Khuynh Thành. »
« Nàng đi tìm nàng ta ? » Giang Vô Vân ngẩn cả người, sao lại đi tìm nàng ta chứ. « Nàng cùng nàng ta có quan hệ gì ? »
« Đó là đường tỷ của ta. »
« Nàng là người ở Tận Thiên cốc sao ? » Hắn thật sự ngốc mà, sao lại không nghĩ ra chứ ? Nàng rõ ràng họ Mục.
Mục Tuyết Đường gật đầu. « Đúng, ta chính là người ở Tận Thiên cốc. »
Năm đó Độc Cô Hàn cùng Mộ Dung Ý Vân thoái ẩn giang hồ, đem chức giáo
chủ Thiên Ma Giáo truyền lại cho Tật Phong, tứ đại hộ pháp Thiên Túy một đám người đều nối đuôi nhau lấy vợ, Thiên Ma giáo cũng coi như thoái ẩn giang hồ. Hiện giờ Tận Thiên cốc hoàn toàn không giống một bang phái
giang hồ mà giống một thôn trang nhiều hơn. Tứ đại hộ pháp đều do Mục
tiên sinh nuôi dưỡng, vốn không biết tên họ thật của mình. Để báo ân đức dưỡng dục của Mục tiên sinh, tứ đại hộ pháp sinh con đều cho con mình
mang họ Mục.
« Nàng là nhi nữ của vị tiền bối nào thế ? »
Mục Tuyết Đường lườm hắn một cái. « Huynh muốn gì ? Tra hộ tịch ta chắc, » Thật kỳ lạ, sao nàng lại muốn nói với hắn cơ chứ ?
Giang Vô Vân khóe miệng có nét cười. « Ta muốn biết là vị tiền bối nào
đã sinh dưỡng được một nữ nhi linh tú (1) như thế ấy mà. » (eo, miệng
anh này dẻo quẹo !)
« Mẹ ta tên là Phượng Thanh Hà. » Uy danh
mẹ nàng cũng không phải tầm thường nha. Tiền nhiệm phó Đường chủ Bách
Hiểu Đường, phóng viên trưởng tổ Thiên, trên giang hồ ai chẳng biết tới.
« Té ra nàng là nữ nhi của Phượng tiền bối và Thiểm Điện hộ pháp. »
« Không nhiều lời với huynh nữa, nhà họ Giang các người hẳn cũng tới
đây rồi chứ ? Xin bái biệt từ đây ! » Nàng đang lo cho Khuynh Thành tỷ
tỷ kìa.
« Tuyết Đường ! » Đột nhiên có người đứng sau lưng nàng vỗ vai nàng một cái.
« Ai thế hả ? » Mục Tuyết Đường hung hăng quay lại, bỗng thấy trước mặt mình có một người con trai vô cùng tuấn mỹ tiêu sái, tay cầm bạch phiến (quạt màu trắng), bộ dạng thừa sức khiến không ít con gái nhà lành rú
lên ngất xỉu. Hắn trông thật tuấn mỹ, cớ sao Giang Vô Vân bỗng cảm thấy
gã này trông thật chướng mắt ?
Thấy rõ là ai, Mục Tuyết Đường nhanh chân nhảy tới ôm chầm lấy hắn. « Tiêu Diêu ca ca. »
« Tuyết Đường, muội ôm ta chết ngạt bây giờ ! » Độc Cô Tiêu Diêu vội vã lùi lại phía sau, tay giữ nàng lại.
« Tuyết Đường ! » Một ngọn lửa không tên chợt bùng lên trong lòng hắn,
khiến hắn vội vã vươn tay kéo Tuyết Đường ra sau lưng che chở, rồi chắp
tay (2) lại chào. « Huynh đài là bằng hữu của Tuyết Đường ư ? » Gã trai
trước mặt hắn rất đỗi đẹp trai, bản năng của hắn gào thét không nên để
Tuyết Đường thân cận với gã. (mùi dấm chua ở đâu kinh quá !)
Độc Cô Tiêu Diêu thấy bộ dạng giận dữ đầy vị dấm chua của hắn, liền cười phá lên, kéo cô gái đang đứng cạnh vào lòng. « Vị huynh đài này, đây
mới là nữ nhân của ta, Tuyết Đường chỉ là muội muội của ta thôi. »
Cô gái trong lòng Độc Cô Tiêu Diêu trừng mắt lườm hắn một cái. « Độc Cô Tiêu Diêu, nhà ngươi đừng có tự mình đa tình thế, ai là nữ nhân của
chàng ? »
« Tiểu Thiền nhi, để ta giới thiệu, muội ấy là con
gái của ngũ thúc của ta Mục Tuyết Đường, cũng là Tam muội của nàng. »
Độc Cô Tiêu Diêu lại cười. « Còn về vị này, là Giang Vô Vân ở Thiên Kiếm sơn trang, vốn là chồng chưa cưới được chỉ phúc vi hôn (3) của muội
muội Khuynh Thành nhà ta, rốt cục nên gọi hắn là đại muội phu hay tam
muội phu (4) tạm thời còn chưa rõ. » Từ lúc mới thấy hắn, Độc Cô Tiêu
Diêu đã nhận ra hắn chính là Giang Vô Vân.
Mục Tuyết Đường biến sắc mặt, nàng quay sang hắn không tin nổi. « Huynh là chồng chưa cưới của Khuynh Thành tỷ tỷ ? »
A, té ra hắn đã thuộc về Khuynh Thành tỷ tỷ rồi.
Giang Vô Vân nhìn thấy đôi mắt bi thương kia, thật sự không đành lòng
đành nói thật. « Khuynh Thành sống chết ra sao còn chưa biết… »
Mục Tuyết Đường ngăn lời hắn lại. « Đủ rồi, Khuynh Thành tỷ tỷ hẳn sẽ không có việc gì. »
Độc Cô Tiêu Diêu cũng xía vào. « Muội muội của ta khinh công không phải cao một cách tầm thường, sẽ không dễ dàng chết như thế. Cùng lớn lên từ nhỏ với muội ấy, ta là người hiểu rõ nhất. Ta dám đánh cuộc, muội ấy
nhất định còn sống. » Chính vì kiên trì tin tưởng muội muội không có
việc gì, Độc Cô Tiêu Diêu mới có thể thoải mái như thế.
Mục
Tuyết Đường gắng gượng tươi cười. « Chúc mừng huynh a, tỷ phu (5). »
Nàng cười như muốn tự giễu mình, nước mắt bắt đầu tràn xuống hai má.
Lòng hắn thật sự mềm nhũn rồi, nước mắt của nàng chính là đòn tổn
thương trí mạng với hắn. Tỷ phu ư ? Quả thật quá châm chọc lòng người.
« Tuyết Đường, ta… » Hôn sự này là do người khác đổ lên đầu hắn thôi mà.
Mục Tuyết Đường gạt nước mắt cười. « Tạm biệt, chúng ta chia tay nhau
từ đây. » Mục Tuyết Đường nói xong, cứng rắn quay đi, chạy một mạch.
Độc Cô Tiêu Diêu vỗ vai Giang Vô Vân. « Đi đi, thứ gì cần buông tay thì nên buông, ngàn vạn lần không nên khiến mình hối hận về sau. Nếu ngươi
thật sự thích muội ấy, hẳn nên đi tìm nàng nói cho rõ. »
Không nên khiến mình hối hận ? Nếu quả thật hắn phải ở với Khuynh Thành, vĩnh viễn hắn sẽ không sống vui vẻ.
« Cám ơn. » Giang Vô Vân lập tức chạy theo. Người hắn thích là Tuýêt
Đường, không phải Khuynh Thành, hắn không thể để bản thân hối hận về sau được.
Độc Cô Tiêu Diêu cười gian. « Tiểu Thiền nhi, cùng qua đó xem sao nha ! »
Mục Tuyết Đường chạy loạn giữa đám đông, đau lòng muốn chết. Hóa ra hắn là chồng chưa cưới của Khuynh Thành tỷ tỷ. Nàng thật ngốc, tại sao lại
không biết điều đó chứ ? Hắn là của tỷ tỷ, tỷ tỷ thương yêu nàng như
vậy, nàng không thể cướp trượng phu của tỷ tỷ được.
Nàng cứ
hoang mang hoảng hốt đi giữa đám người, bị một người quẹt phải liền
chếnh choáng loạng choạng muốn ngã xuống đất. Mắt thấy người sắp hôn đất tới nơi, chợt nàng cảm thấy mình rơi vào một vòng tay vô cùng ấm áp.
(phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn a !)
Mục Tuyết Đường ngẩng đầu, đôi mắt quen thuộc kia chính là đang nhìn nàng. Nàng vội đẩy hắn ra. « Tỷ phu, cám ơn huynh. »
Giang Vô Vân vội vã ôm chặt nàng vào lòng, ra lệnh. « Không được gọi ta là tỷ phu, nghe cho rõ, tên ta là Giang Vô Vân, nàng phải gọi ta là Vô
Vân. »
Độc Cô Tiêu Diêu lắc đầu. « Thật cảm động nha ! »
Tiểu Thiền không khách khi đá cho hắn một phát. « Chàng đừng có phá đám ! Thật vô duyên, không thấy người ta đang bày tỏ tình cảm sao ? »
Độc Cô Tiêu Diêu giả bộ kêu toáng lên. « Nàng âm mưu giết chồng à ? »
« Đừng quậy mà ! »
« Tiểu Thiền, Giang Vô Vân với Mục Tuyết Đường thành đôi, muội muội
Khuynh Thành của ta biết làm sao bây giờ ? » Thật ra hắn không lo cho
muội muội hắn chút nào. Hắn đã sớm đoán được muội muội trong lòng đã có
người khác, nên mới có thể tác hợp cho Tuyết Đường với Giang Vô Vân. Họ
Độc Cô nhà hắn có lỗi với nhà họ Giang, nên hắn thật sự mong Giang Vô
Vân sẽ được hạnh phúc.
« Có khi muội muội kia của chàng là một
cô nương mặt xấu như quỷ, không dám gặp ai cũng nên, Tuyết Đường cô
nương hẳn vẫn tốt hơn. » Kỳ thật nàng biết rõ ràng, xem vẻ anh tuấn của
Độc Cô Tiêu Diêu thế này, muội muội của hắn cũng không đến nỗi nào chứ.
Độc Cô Tiêu Diêu phản đối. « Muội muội ta đẹp như tiên nữ trên trời đó nha ! »
« Tiêu Diêu ca ca, muội… » Mục Tuyết Đường không dám nhìn Tiêu Diêu.
Tiêu Diêu nhìn nàng cười dịu dàng, khiến nàng yên tâm hơn.
Giang Vô Vân vẫn một mực ôm Mục Tuyết Đường, không muốn buông nàng ra.
Ôm nàng vào lòng rồi, hắn thấy tim mình bình yên chưa hề có. Thật là
muốn cứ ôm nàng như vậy hết cuộc đời…
Rốt cuộc nhớ ra còn có
người ngoài, Giang Vô Vân vẫn phải buông nàng ra, quay sang xin lỗi Độc
Cô Tiêu Diêu. « Thật xin lỗi, ta không thể cưới lệnh muội (6). » Giai
nhân hắn ôm trong lòng đã khiến hắn thỏa mãn lắm rồi. Muội muội hắn nói
đúng, ân oán đời trước hãy để cho qua đi.
Độc Cô Tiêu Diêu cười cười. « Được, vậy giải trừ hôn ước đi. »
Mục Tuyết Đường kinh ngạc nhìn Độc Cô Tiêu Diêu. « Đại ca… » Nàng không muốn tranh chồng chưa cưới với đại tỷ đâu.
« Tuyết Đường, cái gì của muội thì chính là của muội, người khác không
tranh được. » Muội muội của hắn vốn không thuộc về Giang Vô Vân.
« Nhưng mà… » Tuyết Đường vẫn lo cho tỷ tỷ của nàng.
« Tuyết Đường, đừng nói nhưng nhi gì cả. Cứ tìm được Khuynh Thành đã
rồi muội tự đi mà hỏi muội ấy có đồng ý lấy hắn hay không. » Tuyệt đối
một trăm phần trăm là không đồng ý rồi.
« Độc Cô huynh có phải
đã biết điều gì không ? » Giang Vô Vân vốn thông minh, theo vẻ mặt bất
cần đời của hắn mà đoán, hẳn là biết tin gì đó về người nào đó rồi.
Độc Cô Tiêu Diêu cười cười. « Ngươi nói xem ? »
*
Độc Cô Khuynh Thành lại chính là Thanh Thanh ư ? Giang Vô Vân toát hết
cả mồ hôi. May mà cuộc đời hắn lại xuất hiện Tuyết Đường, nếu không hậu
quả thật khó mà lường hết được. Nếu không có Mục Tuyết Đường xuất hiện,
hắn rất dễ là lại đi theo vết xe đổ của cha hắn mất.
« Độc Cô
cô nương, ta thật sự xin lỗi cô, nhưng ta không thể lấy cô được, ta đã
có người khác trong lòng rồi. » Giang Vô Vân đuổi hết những người xung
quanh đang lăng xăng lo lắng ra ngoài, một mình ở lại cùng nàng, một
phát vào thẳng chủ đề chính không cần rườm rà chi hết.
Miệng
Khuynh Thành chợt hé ra một nụ cười tươi tắn lâu rồi mới có. « Là cô
nương nào thế ? Chúc mừng hai người. » Hắn vốn không có tình cảm với
nàng, nàng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Nàng cũng có người trong lòng,
nếu thật sự phải lấy hắn, nàng không làm nổi.
Biểu hiện của Khuynh Thành khiến hắn hơi nghi ngại, không lẽ nàng cũng vốn không muốn gả cho hắn sao ? Hẳn là thế rồi.
« Nàng ấy tên là Mục Tuyết Đường. » Đúng thế, người trong lòng hắn chỉ
có Mục Tuyết Đường. Hắn từng cảm thấy được sự đặc biệt của Khuynh Thành, nhưng đó không phải là tình yêu. Dù sao Khuynh Thành cũng là cô gái đầu tiên hắn thấy không giống các thiếu nữ chung quanh. Nếu không có Tuyết
Đường, hẳn Khuynh Thành là lựa chọn tốt nhất của hắn. Nhưng hắn lại đã
gặp Tuyết Đường, tìm thấy một thứ tình yêu chân chính thuộc về mình. Từ
lúc gặp được Tuyết Đường, hắn mới biết được thế nào là tình cảm chân
chính.
« Tuyết Đường sao ? Chúc mừng huynh, Tam muội phu ! »
Trách không được cô nhỏ Tuyết Đường vốn luôn ríu rít lấy nàng vừa rồi
lại rất tránh né, té ra là vì nguyên nhân này. Nha đầu ngốc nghếch kia
hẳn không phải cảm thấy thẹn với nàng đấy chứ ?
Khuynh Thành
phóng khoáng như thế, ngược lại lại khiến Giang Vô Vân cảm thấy hơi xấu
hổ. « Độc Cô cô nương, Giang Vô Vân thật hổ thẹn với cô. »
Khuynh Thành khoát tay. « Huynh không cần xin lỗi ta, ta cũng có người
ta thích cơ mà. » Nghĩ tới hắn, lòng nàng lại đau nhói lên.
«
Té ra là thế. » Nàng cũng có người trong lòng, Giang Vô Vân cũng thoải
mái hơn nhiều. « Nếu Khuynh Thành không chê, vậy nhận ta làm huynh
trưởng được không ? »
Nàng lại khẽ mỉm cười. « Được, đại ca. »
« Ta thật tốt số, có thêm một muội muội xinh đẹp nữa rồi. » Hắn vẫn cảm thấy nàng rất kỳ lạ.
« Ấy ấy… nàng là muội muội của ta, đâu đã tới lượt huynh. » Độc Cô Tiêu Diêu phe phẩy chiếc quạt trắng, chậm rãi bước vào, sau lưng hắn cả một
đoàn người đi theo. Cái kẻ nào đó ấy mà, bổn sự giỏi nhất chính là đi
đâm bị thóc chọc bị gạo, náo loạn người khác.
« Đúng nha,
Khuynh Thành muội muội nhà chúng ta lúc nào thành muội muội của ngươi ? » Y Ngâm Phong không kém cạnh, cũng tung hứng cùng.
« Tam muội phu… ha ha… hẳn huynh phải gọi ta là Nhị tỷ rồi. » Thiên Khinh Yên cũng tham gia náo nhiệt.
« Nhớ chiếu cố Tuyết Đường nhà chúng ta cho tử tế, bằng không ta thề sẽ lột da huynh. » Mục Thần Phi quơ quơ nắm tay ra bộ định đánh nhau. (cái nhà này nháo quá đi !)
Giang Vô Vân vội đứng lên, vội vã đem
Tuyết Đường mặt đỏ như gấc ôm vào lòng, giơ tay thề. « Tam ca yên tâm,
đệ hứa sẽ đối xử với nàng thật tốt. »
Y Ngâm Phong cố ý bày ra vẻ mặt ghê tởm. « Ban ngày ban mặt trước mặt mọi người đó nha, rùng hết cả mình ! »
Giang Vô Vân cười cười nhìn liếc từ hắn sang Lục Ánh Nguyệt. « Lục cô
nương với Ngâm Phong hẳn chuyện tốt cũng sắp rồi mà phải không ? »
Minh Hà nghịch ngợm trêu. « Hay là song hỉ lâm môn (7) đi thôi ! »
« Được đấy. » Lục Ánh Nguyệt tươi cười xinh xắn. Chuyện giữa Ngâm Phong và nàng vốn đã không còn là bí mật, đều đã sớm tới bước hai nhà bàn
chuyện cưới gả rồi, hơn nữa tuổi tác bọn họ cũng đã không còn nhỏ, cũng
nên nói chuyện hôn nhân thôi ; Nếu không phải nàng bận việc tiếp quản
Bách Hiểu Đường, có lẽ giờ này con nàng đã biết đi rồi cũng nên.
Mọi người vui vẻ bàn tán trêu đùa ầm ĩ, không ai để ý thấy vẻ mặt âu
sầu của Khuynh Thành. Các anh chị em của nàng đều đã có hạnh phúc của
chính mình, có một mái ấm để về cả rồi. Tại sao nàng vẫn không có ? Nàng đã đem cả thân xác lẫn chân tâm ra trả giá, vậy mà cuối cùng cũng chẳng được gì.
« Muội muốn rời đi. » Khuynh Thành thốt ra một câu khiến mọi người ngưng bặt.
« Tại sao ? » Tiêu Diêu khó hiểu.
« Muội muốn về nhà. » Để tránh việc bị hắn tìm thấy, tốt nhất nàng nên trốn về nhà trên núi Điểm Thương.
Khinh Yên khẽ vỗ vỗ lưng nàng. « Tuyết Đường muội muội cùng Ánh Nguyệt
tỷ tỷ đều sắp lập gia đình, muội không định uống chén rượu mừng sao ? »
« Muội… » Khuynh Thành thở dài. « Thôi thì cho muội một nơi nào thanh
tĩnh một chút, muội muốn yên tĩnh nghỉ ngơi. » Nàng cần yên tĩnh suy
nghĩ một chút, nếu không nàng sẽ điên mất.
Ánh Nguyệt cười. « Minh Nguyệt tiểu trúc (8) vẫn luôn để không đấy. » Nếu muốn tĩnh dưỡng vậy đến nơi đó cũng được. »
« Ánh Nguyệt tỷ tỷ, cám ơn. » Trốn vào Bách Hiểu Đường, hắn hẳn sẽ tìm
không thấy nàng chứ ? A, rốt cuộc hắn liệu có thèm đi tìm nàng hay không ? Hi vọng tất thảy không phải nàng tự mua dây buộc mình.
« Khuynh Thành… » Mục Thần Phi nhảy tới cạnh nàng.
« Các vị, muội giờ có thể đi rồi chứ ? Mọi sự thu xếp xin nhờ vào các
ca ca tỷ tỷ vậy. » Nàng chỉ muốn càng nhanh rời đi càng tốt, nàng thật
không muốn chưa ra khỏi Hoàng Sơn đã bị tóm lại.
Tuy không rõ chuyện gì, nhưng Ánh Nguyệt hiểu nàng đang muốn trốn tránh điều gì.
Nàng nhẹ thở dài. « Được thôi. »
« Mọi chuyện thu xếp ở đây cứ giao cho ta là được. » Giang Vô Vân hào hào hứng hứng anh dũng xung phong.
« Nhị ca, muội muốn đi theo Khuynh Thành tỷ tỷ. » Minh Hà làm nũng kéo kéo Y Ngâm Phong.
Y Ngâm Phong nắm chóp mũi muội muội đùa. « Được rồi. »
Khuynh Thành quay đầu đi, không muốn nhìn bất kỳ ai. Vẻ vui cười của bọn họ chỉ làm nàng càng thêm cô đơn.
—
Chú thích :
(1) Linh tú 灵秀 : chữ linh có bộ điểu là chim, vốn chỉ loài chim chìa
vôi, chữ tú có bộ hòa, chỉ vẻ đẹp lạ lùng. Từ Linh tú có nghĩa một vẻ
đẹp kỳ lạ hoàn mỹ.
(2) Chắp tay ở đây không phải chắp tay như
nhà sư bái Phật, mà tay trái nắm thành quyền (nắm đấm), tay phải mở rộng chạm vào tay trái, tư thế chào của nhà võ. Ai xem phim kiếm hiệp nhiều
tất hiểu, nhỉ :D
(3) Chỉ phúc vi hôn 指腹为婚 : đính hôn từ trong bụng mẹ
(4) Muội phu : muội là em gái, phu là chồng, hê hê, là em rể á ! Đại
muội phu là em rể lớn nếu hắn lấy Khuynh Thành tỷ tỷ, còn Tam muội phu
là em rể đứng hàng thứ ba nếu hắn lấy Tuyết Đường.
(5) Tỷ phu : như trên, tỷ là chị, phu là chồng, tỷ phu là anh rể !
(6) Lệnh muội : cách gọi tôn trọng em gái của người đang nói chuyện
trước mặt, cũng như lệnh tôn là cha người đối diện, lệnh đường là mẹ của người đối diện, lệnh huynh là anh của người đối điện, lệnh lang là con
trai của người đối diện, vân vân. Đối lập với cách gọi này là xá muội,
xá đệ, ý gọi khiêm nhường em gái em trai của chính người đang nói.
(7) Song hỉ lâm môn双喜临门如 : Hai việc tốt cùng vào tới cửa : ý ở đây là
hai cặp cùng tổ chức đám cưới chung ấy mà. Ngoài ra còn có thể chỉ việc
anh chồng đỗ đạt làm quan cùng lúc cưới vợ, hay là chị vợ cưới xong đúng đêm tân hôn lăn đùng ra… sinh em bé như truyện Thất thân làm thiếp í,
hị hị !
(8) Tiểu trúc小築 : căn gác nhỏ.