Khuynh Thành cảm thấy mình tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy một cô gái thật
xinh xắn đang ngồi bên cạnh. Nàng ấy thấy nàng mở mắt, liền quay sang
nhìn nàng cười.
« Ngươi là ai ? » Hẳn là tác dụng của thuốc đã từ từ biến mất, Khuynh Thành đã có sức cử động thân mình.
« Muội tên là Giang Di, tỷ có thể gọi muội là tiểu Di. » Đối với cô nương bị thương này, nàng rất có hảo cảm.
« Ơ, sao ta lại ở chỗ này ? » Rõ ràng lúc đó đang ở miếu nát, làm sao tỉnh lại đã thấy mình ở trong phòng ngủ rồi ?
« Cô nương, tỷ đừng sợ, ca ca của muội đã cứu tỷ. »
Giang Di vừa nói xong, Khuynh Thành mới nhớ đến bản thân được gã Giang
Vô Vân lắm chuyện kia cứu đi. Không ổn rồi, nàng bị Giang Vô Vân lôi đi
thế này, Hàn Ngự Tuyệt chẳng phải sẽ không thấy nàng sao ?
Nàng mạnh mẽ túm lấy tay Giang Di. « Ta ngủ bao lâu rồi ? »
Giang Di bị nàng nắm chặt tay liền kêu lên. « Ai da, cô nương đừng
hoảng hốt thế, tỷ ngủ đã một ngày một đêm rồi. » Nàng cũng đã ngồi trông đủ một ngày một đêm.
« Cái gì ??? » Khuynh Thành giận dữ hét lên.
« Cô nương, tỷ đừng giận mà, trước hết buông muội ra đã. » Nàng ta thật mạnh tay quá, còn tiếp tục xiết tay nàng chắc nàng tàn phế mất.
« Tên Giang Vô Vân đáng chết kia đâu rồi ? » Tên hỗn đản này, dám phá hỏng chuyện của nàng, hắn bộ không muốn sống chắc ?
« Cô nương đã tỉnh rồi sao ? » Hắn ta vốn ở ngay phòng bên cạnh, nghe
được một tiếng gào thét, liền biết mỹ nhân hắn cứu về đã tỉnh.
Khuynh Thành buông tay Giang Di ra, nhìn hắn căm tức. « Giang Vô Vân,
ngươi thật hỗn đản, tại sao dám điểm huyệt ta mang tới đây ? »
« Cô nương, tỷ bình tĩnh lại đã. » Giang Di sợ thương thế nàng chưa lành, liền vội vàng dỗ dành.
« Cô nương, cô bị thương nặng, tại hạ chỉ muốn cứu cô nương thôi. »
Khuynh Thành nghiến răng nanh ken két. « Cứu cái đầu quỷ nhà ngươi ấy.
Đã nói ngươi là lang băm, quả thật ngươi đúng là lang băm mà, ta bị
thương hồi nào ? » Thể lực nàng đã hồi phục, chứng tỏ dược lực đã hết.
« Cô nương, đừng như vậy mà. Ca ca của muội vì cứu tỷ đã hao tổn nội
lực của mình để chữa thương, còn tự mình đi sắc thuốc, tỷ sao có thể nói huynh ấy như vậy ? » Cô nương này thật không thể nói lý được.
« Ngươi tự xem lại xem. » Khuynh Thành trợn mắt vươn tay ra.
Giang Vô Vân nghi hoặc đem ngón tay mình hạ xuống cổ tay Khuynh Thành,
rồi giật mình kinh hãi. « Cô không bị thương sao ? » Sao lại thế được ? Y thuật của hắn tốt tới vậy ư ? Rõ ràng nàng ta hôm qua thoi thóp sắp
chết, thế nào chỉ sau một đêm đã hoàn toàn khôi phục được ? (Tự sướng a
tự sướng…)
Khuynh Thành rất bình thản tự nhiên trừng mắt liếc hắn một cái. « Có gì không đúng sao ? »
Giang Vô Vân hoài nghi. « Hôm qua cô vốn bị thương rất nặng kia mà ? »
« Làm ơn đi, ngươi ngốc quá chừng, ta vốn ăn vào một loại thuốc, thoạt
nhìn rất giống bị thương, kỳ thật ta vẫn mạnh khỏe như ai thôi. » Thôi
rồi, đã hơn một ngày trôi qua, Hàn Ngự Tuyệt có đến rồi đi nàng cũng chả biết.
« Sao cô lại phải làm như thế ? »
« Nói cho ngươi làm gì. » Khuynh Thành bỏ mặc không thèm để ý tới vị ‘chồng chưa cưới’ này.
Giang Vô Vân vẻ mặt xấu hổ. « Cô nương, nói như vậy là tại hạ đã phá
hỏng chuyện của cô, mong cô thứ lỗi cho sự lỗ mãng của tại hạ. »
« Tránh ra. » Khuynh Thành đẩy Giang Vô Vân ra, nhanh chóng nhảy xuống đất đi giày vào.
« Cô nương, cô đi đâu ? »
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn. « Không cần ngươi lo, ta đi tìm
người. Hắn mà bỏ đi rồi, ta sẽ không tha cho ngươi. » Nàng sao lại có vị hôn phu như thế cơ chứ, quả đúng là tạo nghiệt mà.
« Cô nương, tỷ đã ngủ một ngày trời, trước hết ăn chút gì đó rồi hẵng đi. » Giang
Di tấm lòng thiện lương thấy nàng giận tới như thế, trong lòng đã hiểu
đại ca mình đã làm một chuyện ngốc nghếch rồi.
« Giang cô nương không cần khách khí, ta đi đây. » Khuynh Thành thấy vị Giang cô nương này thật thuận mắt.
« Cô nương, cô tên là gì ? » Giang Vô Vân không hề suy nghĩ liền bật thốt.
« Ta tên là Khuynh… » Khuynh Thành khẽ cười vài tiếng. « Ta tên là Thanh Thanh. » Thiếu chút nữa thì lộ.
« Thanh thanh. » Giang Vô Vân cúi đầu lẩm bẩm. « Thanh… »
Ngẩng đầu lên, giai nhân của hắn đã sớm không thấy đâu.
Nhìn đến nơi giai nhân vừa đứng, Giang Vô Vân chợt khẽ mỉm cười.
Giang Di mặt vẻ hiểu biết liếc hắn một cái. « Đại ca, huynh với vị
Thanh Thanh cô nương kia cảm thấy thế nào ? » Cùng nhau lớn lên từ nhỏ,
tâm tư của đại ca lẽ nào nàng không nhìn ra.
Giang Vô Vân mỉm
cười, nhìn tiểu muội nói. « Nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu, bị sét đánh, tùy cả nhà chọn :D ), muội có tin không ? »
Giang Di gật đầu. « Muội tin, dù sao nàng ấy cũng thật đặc biệt. » Giang Di cũng
thừa nhận, mình cũng rất thích vị cô nương kia.
« Đúng thế,
nàng thực đặc biệt. » Giang Vô Vân đã gặp không ít cô nương, nhân gia
khuê tú (dạng tiểu thư đại gia), tiểu gia bích ngọc (dạng thiếu nữ nhà
lành), giang hồ nữ tử đủ các dạng người, những cô nương đó đẹp thì thực
đẹp, nhưng lại mất đi sự đặc biệt, ai cũng như ai. Trên người Thanh
Thanh lại có một loại khí chất không nói nên lời, loại khí chất này nữ
nhân bình thường không ai có hết. Thanh Thanh cô nương là cô gái đáng
yêu nhất, có khí chất nhất mà hắn từng gặp, có lẽ bạn đời của Giang Vô
Vân hắn nên là nữ tử như thế này. Từ sau khi hiểu hết vẻ lãnh đạm yếu
đuối của mẫu thân, hắn rất trân trọng những cô gái như vậy. Hắn không
muốn lấy một con búp bê vải chỉ sống vì người khác, hắn muốn lấy một
người có sinh lực, có chủ kiến, có tự tôn, có sinh khí. Đáng tiếc ở thời đại nam tôn nữ ti này, con gái như thế không có nihều lắm. Nhưng hiện
tại, hắn đã gặp một cô gái mà theo lòng hắn, theo mắt hắn, thật sự là
hoàn mỹ.
« Đại ca, huynh đừng quên, huynh với Độc Cô cô nương
đã có hôn ước. » Giang Di bắt đầu cảm thông với Độc Cô cô nương, chưa
cưới vào nhà, trượng phu đã đổi lòng.
Giang Vô Vân cười lạnh. « Muội cũng biết huynh không muốn cưới nàng ta mà. »
Giang Di thở dài. « Đại ca, huynh đừng vậy mà, muội biết huynh hận Mộ
Dung tiền bối, nhưng nàng đâu có tội tình gì. Chuyện tình cảm vốn không
thể miễn cưỡng, cha thích nàng ấy cũng chẳng thể có biện pháp gì. Hơn
nữa, ân oán đời trước nên để đời trước tự xử lí, đừng đem oán hận trút
lên người Độc Cô cô nương. » Cuốn ‘Minh Nguyệt tiên tử truyện’ về Mộ
Dung Ý Vân nàng đã xem qua không biết bao nhiêu lần. Ân oán giữa cha và
Mộ Dung Ý Vân nàng hiểu rất rõ, việc này không thể trách bất kỳ ai, chỉ
có thể nói thiên ý trêu ngươi thôi.
Giang Vô Vân trầm mặt. «
Tiểu Di, ta biết muội tôn trọng Mộ Dung Ý Vân, nhưng muội đừng quên,
chính nàng ta đã phá hỏng cả đời của mẹ đó. »
Giang Di không
phục. « Có trách thì phải trách cha kìa, sao lại trách Mộ Dung tiền bối ? Huynh cũng biết rõ, là cha không muốn thương yêu mẹ, có lỗi với mẹ. Nam nhân các huynh đều thế, thứ không có được mới là tốt nhất ! » (theo
ngôn ngữ hiện đại hại điện : con cá xổng mất là con cá to, hê hê.)
« Các ngươi đều trúng độc của nàng ta sao ? » (cũng theo ngôn ngữ hiện
đại : ăn phải bả :D ) Thật buồn cười, tại sao nữ nhân khắp giang hồ đều
sùng bái Mộ Dung Ý Vân, lấy nàng làm mẫu mực, tranh nhau bắt chước, nàng ta có thật sự tốt đến thế sao ?
Giang Di lắc đầu. « Không
phải, Mộ Dung tiền bối đâu có làm gì khiến chúng muội đều trúng độc chứ, là những thể hiện của nàng đã khiến bọn muội kính phục. »
«
Người đàn bà đó có cái gì hay ho chứ ? Vì một gã đàn ông đâu đó mà đào
hôn, còn không biết liêm sỉ trước mặt đông đảo mọi người liếc mắt đưa
tình. »
Giang Di cười khẩy. « Nam nhi các huynh quyến rũ đàn bà con gái nhà người ta thì gọi là phong lưu, còn nàng ấy chẳng qua thân
mật cùng trượng phu một chút lại gọi là không biết liêm sỉ. Huynh có
biết vì sao có nhiều người sùng bái nàng như vậy không ? Chính là bọn
muội bội phục dũng khí của nàng, đánh vỡ lễ giáo thế tục này nọ, dũng
cảm theo đuổi hạnh phúc của mình, vì chính mình mà sống. Sự thông minh
tài trí của nàng, võ công của nàng, so ra còn hơn ối kẻ nam nhi chi chí
ngòai kia. Huynh có dám khẳng định không đọc ‘Giang hồ nguyệt báo’ (Báo
phát hành định kỳ hàng tháng về giới giang hồ = =’), không xem ‘Võ lâm
tuần san’ (tạp chí hàng tuần về võ lâm ‘_’), không thấy ‘Kỳ nhân truyện
ký’ (những câu chuyện ghi chép về kỳ nhân) không ? Nếu không có Mộ Dung
tiền bối, huynh làm gì có chúng mà đọc ? Hai lăm năm trước, nếu không có Mộ Dung tiền bối đại nghĩa diệt thân, bắt được phần tử Mộ Dung Nghĩa
mang dã tâm có ý đồ độc bá võ lâm, liệu có võ lâm của hôm nay yên yên ổn ổn, để cha lên làm Võ lâm minh chủ không ? Huynh có biết cha thích nhất là đọc bài từ (một loại văn, có vần điệu và có thể phổ nhạc) nào không ? Là bài ‘Giang hồ tiếu’, là của Mộ Dung tiền bối viết. Huynh hẳn đã nghe qua bài từ ấy, một bài kinh điển như thế huynh có thể viết được kôhng ? Muội không nói mẹ chúng ta không tốt, mà là Mộ Dung tiền bối quá tốt
đẹp thôi, tân khí của nàng, võ công của nàng, sự bất thường của nàng
thật sự có sức hấp dẫn lớn. Cha đã gặp Mộ Dung tiền bối phong hoa tuyệt
đại như thế, trong mắt người đương nhiên mẹ không thể bằng. »
« Muội điên rồi ! » Giang Vô Vân giận dữ không kìm được tát cho muội muội một cái. Mộ Dung Ý Vân thật tốt quá mà, tốt tới mức khiến muội muội của hắn tự hạ thấp chính mẫu thân của mình.
Giang Di liếm liếm
khóe môi. « Đại ca, muội chính là lời nói thật lòng, huynh trong lòng
cũng biết rõ như thế, chỉ là không dám đối diện với sự thật mà thôi. »
Giang Di vỗ vỗ bả vai hắn. « Muội nói nhiều như vậy, chỉ để muốn nói với huynh một điều, Thanh Thanh cô nương tất nhiên rất tốt đẹp, nhưng xin
huynh đừng phụ rẫy Độc Cô cô nương. Năm đó cha thật ra yêu thích một
thân phận khác của Mộ Dung tiền bối, nên mới có thể không muốn nàng.
(đoạn này không hiểu lắm vì chưa đọc Cực phẩm khí phụ, haizzz, bị drop
rồi còn đâu…) Độc Cô cô nương là con gái của Mộ Dung tiền bối, hẳn sẽ
không giống nữ giới thông thường, có lẽ huynh sẽ có thể tiếp nhận nàng. »
« Bảo ta tiếp nhận con gái người đàn bà kia, đừng nói đùa ! »
« Đại ca, muội cũng thích Thanh Thanh cô nương, nhưng không hẳn muốn
nàng ấy thành đại tẩu của muội. Huynh cũng hiểu mà, đừng phạm vào sai
lầm như cha năm đó, có lẽ Độc Cô cô nương kia còn tốt hơn Thanh Thanh cô nương. Đừng đem trái tim mình đặt vào Thanh Thanh cô nương làm gì,
huynh đã có hôn ước rồi. » Giang Di bất đắc dĩ lắc đầu, bước ra ngoài để lại một Giang Vô Vân ngẩn người.
Giang Vô Vân thật không cam
tâm, Mộ Dung Ý Vân rốt cuộc có gì tốt đẹp ? Có thể khiến cha lưu luyến
một đời, có thể làm vô số người sùng bái ? Mẹ hắn đường đường là thiên
kim tiểu thơ của tuần phủ Giang Nam, gả cho một kẻ giang hồ như cha đã
đủ ủy khuất rồi. Lại thêm cha đối với mẹ căn bản không hề có chút tình
cảm nào, trong lòng chỉ có Mộ Dung Ý Vân. Ông ấy sở dĩ cưới mẹ hắn,
chính là vì mẹ có vài nét dung mạo tương tự Mộ Dung Ý Vân mà thôi. Hắn
ra đời, mẹ kiên trì muốn đặt tên hắn là Giang Vô Vân, vô là không có,
chính là để nhắc nhở cha, cả đời ông ta không bao giờ có Mộ Dung Ý Vân
cả. Bà mới là thê tử của ông, mới là nữ nhân sẽ làm bạn cả đời với ông.
Vậy mà cha vẫn không thương mẹ, thủy chung vẫn không quên được Mộ Dung Ý Vân. Mỗi lần nhớ tới lai lịch tên của mình, Giang Vô Vân căm giận đến
mờ mắt. Hai mẹ con hắn luôn sống dưới cái bóng của nữ nhân kia, hắn phải báo thù, muốn cho con gái bà ta nếm thử tư vị bị bỏ rơi, lạnh lùng.
Nhưng nếu hắn thật sự cưới Độc Cô Khuynh Thành, Thanh Thanh phải làm sao ? Giang Vô Vân một cơn giận dữ không có chỗ phát tiết, liền đập xuống
bàn một cái, nát bét. (Vừa thương vừa giận anh này ! = =”)
Độc Cô Khuynh Thành đã hoàn toàn bị bỏ lại.
Khuynh Thành trở lại khách điếm ban đầu tìm Hàn Ngự Tuyệt, phát hiện
hắn đã sớm rời đi. Theo lời của chưởng quầy, đêm nàng bị bắt đó, hắn một mình đi rồi. Nguyên lai hắn thật sự chán ghét nàng như vậy, không muốn
gặp nàng. Dù biết nàng bị bắt cóc cũng chẳng thèm đi cứu nàng. Nàng đã
hoàn toàn hiểu, trong lòng hắn nàng một chút địa vị cũng không có.
Khuynh Thành không biết bản thân nên làm gì đi đâu, đột nhiên cuộc sống
của nàng mất hết mục tiêu. Nàng yêu Hàn Ngự Tuyệt, nên mới đào hôn. Hàn
Ngự Tuyệt không cần nàng, nàng đi đâu bây giờ ? Tuân theo quyết định của cha mẹ đi thực hiện cái hôn ước buồn cười kia sao ? Không, nàng không
muốn lấy chồng. Gặp Giang Vô Vân xong, nàng hoàn toàn xác định mình
không hợp với hắn. Giang Vô Vân quả là rồng trong biển người (nhân trung long phượng : chỉ người xuất sắc so với người khác), nhưng không thích
hợp với nàng, Khuynh Thành nhìn hắn, một chút cảm giác cũng không có,
làm sao có thể sống chung cả đời cơ chứ ? Sáng sớm hôm sau, Khuynh Thành nắm cương con ngựa của ca ca, đứng ở ngã tư đường mắt mê man nhìn về
phía trước, tùy tiện chọn một đường, tới đâu hay tới đo chăng ? Đúng
thế, cứ vậy mà làm. Khuynh Thành quyết định xong liền nhảy lên ngựa,
chọn một đường có vẻ thuận mắt. Ngựa vừa tung vó, bóng người liền biến
mất trong làn bụi bốc lên trên đường.
« Nha đầu này, tức chết đi được. » Vừa xem xong bồ câu đưa thư của Giang Tử Ngang, Độc Cô Hàn tức tới râu vểnh mắt trừng.
« Lại sao thế ? » Mộ Dung Ý Vân vẫn vẻ mặt nhàn nhã ngồi uống trà.
« Nha đầu kia đào hôn rồi. » Độc Cô Hàn đưa thư cho ái thê nhìn.
« Thế à ? » Mộ Dung Ý Vân không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, quả nhiên
mẹ nào sinh con nấy. Từ lúc nha đầu kia xuống núi nàng đã đoán ra rồi.
« Nha đầu kia xuống núi đã hơn ba tháng, căn bản không đến Giang gia.
Giang Tử Ngang thư viết, lúc hắn phái người tìm kiếm, tìm hiểu ra nha
đầu kia đang ở cùng với một nam tử xa lạ. » Nha đầu kia tám chín phần là thích người khác nên không muốn đi thực hiện hôn ước.
« Vậy sao ? » Mộ Dung Ý Vân hưng phấn kêu lên, quả nhiên là lợi hại.
Độc Cô Hàn nhìn thấy vẻ mặt ái thê liền hồ nghi. « Vân nhi, lần này nàng vẫn muốn dung túng con bé sao ? »
Mộ Dung Ý Vân cười hắc hắc. « Không phải là dung túng, mà hi vọng nó
được hạnh phúc. Nếu nó có người trong lòng, có gì không tốt đâu ? Chàng
hỏi Giang đại ca xem thằng bé kia là ai ? Nhân phẩm thế nào ? Có xứng
với Khuynh Thành nhà chúng ta hay không ? »
Độc Cô Hàn hết nói
nổi với thê tử, liền trầm mặt xuống. « Vân nhi, là do nàng dung túng nó, nó mới có thể phóng tứ (tự do, theo nghĩa xấu) như thế. Việc cưới xin
này là chúng ta thay nó nhận lời, nó không thể trốn thế được. »
Mộ Dung Ý Vân lại khẽ hớp một ngụm trà. « Thiếp lúc đó là bị bắt phải
đáp ứng đấy chứ, căn bản thiếp vốn không muốn gả nó tới Giang gia. Nó
tìm được tình yêu của mình thiếp mừng còn không hết. » Con bé đào hôn
chính hợp ý nàng.
Độc Cô Hàn bất đắc dĩ lắc đầu. « Nàng nha… »
Mộ Dung Ý Vân nhanh chân chạy lại cười cười. « Được rồi được rồi, đi
tìm nó là được. » Chỉ cần nàng đề nghị, Bách Hiểu Đường bồi dưỡng nhiều
mật thám đến thế, chính là công phu tìm người giỏi nhất thiên hạ rồi.
« Đương nhiên phải đi tìm nó rồi, hiện tại giang hồ đều đi tìm bảo tàng của nàng, nếu làm cho đám người bất lương biết nó là con gái chúng ta,
hậu quả thật khó lường. » Điều hắn thật sự lo là điều này.
«
Đều do thằng con mình vô dụng, đánh mất muội muội. » Nàng đột nhiên nhớ
ra cái gì. « Hắc hắc, thiếp nghe Lục đại ca nói, con trai chúng ta mang
một cô gái đến Bách Hiểu Đường nhỉ. Thằng bé với người ta âu yếm bảo hộ, mà cô nương ấy với thằng bé nhà mình cũng có ý có tứ. Không bao lâu
nữa, chúng ta sẽ vừa có con dâu vừa có con rể. Lại thêm cháu nội cháu
ngoại chơi cùng, tới ngày đó thật là tốt đẹp. »
« Chơi cùng ? » Độc Cô Hàn thật muốn té xỉu, đều đã có tuổi như vậy, tính trẻ con của
nàng vẫn không có giảm, lại càng thêm mạnh mẽ sao ? Đều là hắn sai lầm
mà, lại đem nàng sủng lên tận trời. (Người qua đường: cháu cũng muốn té
xỉu theo bác Hàn mất =)))