« Ngươi có thể đi được rồi. » Vừa mới vào cửa thành, Hàn Ngự Tuyệt
nghiêm mặt tuyên bố với tiểu nha đầu quấn quít bên hắn năm ngày qua. Ở
nơi không có bóng người hắn còn lo lắng nha đầu kia thành bữa tiệc của
dã thú, còn giờ đã vào tới chốn đô thị phồn hoa, hắn có thể an tâm mà
buông nàng ra. Hắn còn có chuyện phải làm của chính mình, không thể tha
theo một con nhóc này cho mệt.
Khuynh Thành ngàn vạn không
muốn, không biết vì sao nàng có cảm giác muốn ở cùng chỗ với hắn. Nhưng
nàng lại không có lý do gì để theo hắn cả. Bọn họ trước giờ nhiều lắm
chỉ có thể coi nhau là bằng hữu, thậm chí còn không tính là bằng hữu
thân thiết gì hết.
« Huynh có nói muội có thể đi theo huynh mà. » Nàng lôi ra một cái lý do thật ngu ngốc.
« Ta chưa nói bao lâu. » Lúc còn trong núi vì an toàn của nàng, hắn chỉ có thể để nàng đi cùng, nhưng đúng là hắn cũng có đáp ứng thu nhận
nàng.
« Thôi vậy. » Khuynh Thành bĩu môi, mặt tràn ngập vẻ thất vọng.
Nàng ôm tay nải, buồn bã xoay người đi. Thấy bộ dạng đáng thương thê
thảm của nàng, Hàn Ngự Tuyệt trong lòng chợt động, bật thốt. « Ngươi
muốn đi đâu ? » Đáng chết thật, hắn sao lại có thể bị một tiểu nha đầu
ảnh hưởng tới cảm xúc của mình chứ.
Bộ dạng nàng càng đáng
thương hơn. « Không biết. » Chủ ý của nàng vốn là đào hôn, nhưng nàng có thể khẳng định, chỉ cần cha mẹ nàng có ý định, tuyệt đối có thể tìm
được nàng trong khoảng thời gian ngắn nhất. Tuy cha mẹ đã thoái ẩn,
nhưng quan hệ bằng hữu không thể xem nhẹ. Dù là ‘Bệnh Thần Kinh’ thúc
thúc đang làm võ lâm minh chủ so ra cũng kém cha mẹ nàng. Cao nhân cả
hai phái chính tà, đa phần đều có giao tình rất tốt đẹp với cha mẹ nàng.
« Về nhà đi. » Giọng hắn có vẻ hơi giận dữ. Cô nương này đơn thuần như
thế, bộ dạng lại xinh đẹp như thế, nhỡ gặp người xấu làm sao bây giờ ?
Khuynh Thành lắc đầu. « Muội không về đâu, về cha mẹ sẽ bức bách lấy
chồng. » Nàng tình nguyện lưu lạc bên ngoài cũng không muốn gả cho một
người mình không thích. Trong lòng nàng vốn chán ghét con của ‘Bệnh Thần Kinh’ thúc thúc, làm sao có thể bồi dưỡng nổi tình cảm với hắn.
Biểu tình của nàng càng đáng thương, Hàn Ngự Tuyệt càng thấy một cỗ cảm xúc trong lòng dâng lên, có cảm giác muốn ôm nàng vào ngực an ủi. Hắn
cố gắng ép cỗ cảm xúc kỳ lạ đó xuống, khó thở văng tục. « Mẹ kiếp, ngươi mau cút, thích đi đâu thì đi. » Đối mặt với thiếu nữ đơn thuần này, hắn cư nhiên chỉ biết mỗi trốn tránh làm biện pháp. Hắn chính là Lãnh Diện
Diêm La nha, giết người như ngóe, sao lại sợ một tiểu cô nương như thế ?
« Muội không thể đi theo huynh sao ? » Nàng mở to đôi mắt tròn trong
vắt tràn ngập hi vọng nhìn hắn. (Tự dưng nhớ con mèo đi hia trong phim
Shrek quá = =)
« Không được. »
« Tại sao ? »
« Ngươi ngốc nghếch quá chừng, đi theo ta chỉ thành gánh nặng thôi. Thích đi đâu thì đi, đừng để ta lại nhìn thấy người. » Hắn theo bản năng liếc ra chỗ khác không dám nhìn nàng.
Một thứ cảm giác mất mát tràn ngập lòng nàng, Khuynh Thành cố gắng gật đầu vẻ thoải mái. « Được, muội đi, huynh bảo trọng. » Khuynh Thành thấy thật khó chịu, nàng không nói
nổi cảm giác đó là cái gì. Kỳ quái thay, cha nàng hay mắng nàng như thế, ca ca cũng hay mắng nàng như thế, nhưng nàng chỉ cảm thấy bị ủy khuất,
chưa bao giờ có cảm giác mất mát như bây giờ. Có thể nào nàng bị bệnh
không ? Bệnh này thật nghiêm trọng nha.
Nàng máy móc bước tới
phía trước, người đi đường không cẩn thận va phải nàng. Vốn thất thần,
nàng lảo đảo vài bước rồi ngã ngồi xuống đất. Khuynh Thành nghẹt nghẹt
mũi, hai mắt phủ một tầng sương mù mịt. Nàng quả là thật sự ngốc nghếch
mà, đi đường cũng bị xô ngã. Không trách được Hàn đại ca nói nàng là
gánh nặng của hắn, nàng quả thật là một gánh nặng mà.
Hàn Ngự
Tuyệt đứng xa xa, mắt nhìn rõ một màn này diễn ra, ngực chợt thắt lại
phiền não. Nữ nhân này không hổ là ngu ngốc mà, đi đường thôi cũng ngã,
lại còn ngồi yên dưới đất không đứng dậy. Người qua người lại như nêm,
nàng có nghĩ ngồi đó ngẩn người trông chướng mắt lắm không ?
Tập trung tới nàng quá mức, hắn hoàn toàn không chú ý tới có người tới
gần. Mãi tới khi người đó tới sát hắn, nhanh chóng nhét vào tay hắn một
tờ giấy nhỏ, hắn mới lại hồi thần. Xiết chặt tờ giấy trong tay, hắn một
lần nữa tự nhắc bản thân tuyệt đối không thể vì một nữ nhân mà làm hỏng
đại sự. Hắn dứt khoát quay đi, bỏ nàng thiếu nữ kia vào góc xa nhất
trong não.
Đói bụng ghê, Khuynh Thành sờ sờ bụng rồi vào một quán tửu lâu. Từ sau khi hạ sơn, nàng chưa có ăn tới đồ ăn thật sự.
Nàng tới một góc ngồi xuống, tiểu nhị lập tức lon ton chạy tới. « Cô nương, muốn ăn gì ạ ? »
Khuynh Thành cúi đầu nghĩ nghĩ, thuận miệng nói. « Chân gà nướng giòn,
bào ngư Long Tỉnh, canh măng nấm tươi, cá chép đuôi phượng, gà xé trộn
Quân Sơn ngân châm, tổ yến ngâm đường phèn, tay gấu bỏ lò… » (o__O) Tuy
nàng bốn năm qua không xuống núi, trước đó đã sớm đi khắp nam bắc giang
sơn.
« Ách, cô nương à… » Tiểu nhị vội ngắt lời nàng. « Cô
nương, tiểu điếm chúng tôi chỉ là ở nơi nhỏ bé hoang vu này, những món
cô nương vừa nói… » Địa phương này cũng không quá hẻo lánh, nhưng nha
đầu kia mở miệng là muốn ăn bào ngư tổ yến tay gấu này nọ, có một trong
số đó chỉ sợ cũng không dễ dàng gì.
« Hả, thế có gì thì mang
lên nấy đi, bảng hiệu có món gì thì mang mỗi thứ lên một ít. » Nói thật, tay nghề nấu bếp của cha nàng thật tốt lắm, nhưng nàng đã ăn 20 năm
qua, ngán rồi. Bốn năm gần đây lại chỉ quanh đi quẩn lại mấy món, nàng
thật sự là nhớ hương vị thức ăn bên ngoài. Còn về phần tay nghề của mẹ
nàng… nàng thường nhớ tới mấy ngày đầu tiên, ăn thảm không nổi mà không
được đổ đi. Cha lại bắt huynh muội nàng giả bộ tỏ ra rất là hưởng thụ,
thỉnh thoảng còn phải khen ngon. Sau đó tài nghệ của mẹ nàng đã khá hơn
thật, nhưng quyền lợi to lớn vào bếp nấu cơm cũng đã bị cha tốt bụng
giành lại, vì còn tiếp tục ăn cơm mẹ nấu, huynh muội bọn nàng nhất định
sẽ bị suy dinh dưỡng. Mẹ thỉnh thoảng cũng sẽ vào bếp, nhưng bọn nàng cứ nhớ tới chuyện trước đây là mất hết khẩu vị. Đương nhiên, bất luận có
sợ ăn tới đâu, vẫn phải làm bộ ăn uống ngon miệng, trừ phi muốn bị cha
đánh chết. Ngoại trừ việc làm điểm tâm linh tinh mấy thứ ra, huynh muội
nàng luôn tận lực ngăn cản mẹ bước vào bếp nấu ăn.
Khuynh Thành tận hưởng hương vị mới lâu ngày không ăn, hoàn toàn không chú ý đến ở
xa xa có một đôi mắt lợi hại thâm sâu đang nhìn chằm chằm vào nàng. Xem
ra nha đầu kia xuất thân không phải bình thường, mở miệng là danh hào mĩ thực (kiểu của ngon vật lạ ấy), làm sao có thể con gái nhà dân thường
được ? Nhìn tới quần áo trên người nàng, chính là gấm tuyết thượng hảo
hạng nha. Rốt cuộc nàng lai lịch ra sao ? Cớ sao một mình tới vùng núi
sâu hẻo lánh này ? Chẳng lẽ là vì đào hôn sao ? Đúng, nhất định là đào
hôn. Chỉ có một thiên kim tiểu thư muốn trốn hôn mới không biết trời cao đất rộng gì mà chạy vào thâm sơn cùng cốc. Lý do này thật chả đúng tí
nào, mà chả hiểu kỳ diệu ra sao hắn lại cực kỳ tin tưởng, nói là dối
mình gạt người lại càng chuẩn xác.
« Đúng là ở Hoa Sơn sao ? »
« Đương nhiên đúng vậy, có người cứu được một gã nằm trong số người đi
khuân vác năm đó, chính miệng hắn nói ra. Nghe nói Lục Tây Lâm đã đem
giết toàn bộ đám người đó để diệt khẩu, chỉ còn mỗi hắn còn sống thôi. »
« Nói thế đống bảo tàng kia đích xác là ở Hoa Sơn ư ? »
« Chuỵện này vốn đã không còn là bí mật nữa, nhân mã khắp các môn phái đang lũ lượt khởi hành tới Hoa Sơn rồi. »
« Vợ chồng bọn họ võ công cao như vậy, người nào có ý đồ cướp tài bảo của họ, không phải tương đương đi tìm chết sao ? »
« Vợ chồng bọn họ đã biệt tích hơn 20 năm, tám phần là đã du tiên
(thành tiên = chết hở ‘= =) rồi. Cho dù không phải du tiên, cũng chẳng
biết ẩn cư nơi chốn nào. Nghe nói là ẩn cư ở thế ngoại đào tiên, chỉ cần lặng lẽ cuỗm tài bảo, ai biết đâu được. »
« Độc Cô Hàn có cừu tất báo, ta chỉ sợ lại tự rước phiền vào thân thôi. »
« Vợ chồng họ đã ẩn cư, sớm xem nhẹ chốn hồng trần, chỉ cần sau khi lấy tài bảo tích cực làm việc thiện, vợ chồng họ dù biết hẳn cũng sẽ không
làm khó chăng ? » (gì, ăn cắp còn giả từ bi là sao…)
« Nói cũng có đạo lý, ngươi có đi không, không chừng có thể tham dự vét một phần đấy ? »
« Tam đại thế gia cùng Bát đại môn phái đều đã động thủ, chúng ta chỉ sợ không rớ được cái móng tay. »
« Nghe đồn Độc Cô Hàn cùng Mộ Dung Ý Vân tinh thông kỳ môn thuẫn giáp,
năm đó Độc Cô Hàn bày trận pháp vây khốn tất cả mọi người của bái đại
môn phái, toàn bộ đều không thoát, muốn lấy tài bảo chỉ sợ không dễ dàng thế. »
« Nhiều người như thế, hẳn phải có kẻ phá được chứ ?
Huynh đệ, có muốn đi không nào ? Biết đâu có thể có chút ưu đãi chăng ?
Kể cả lấy đồ thừa người khác để lại, cũng đủ cho ngươi ăn sung mặc sướng mấy đời ấy chứ. Năm đó đồ Mộ Dung Ý Vân lấy đi, chính là toàn bộ tài
bảo Bách Hiểu Đường tích lũy hơn 30 năm đó nha. »
« Mộ Dung Ý Vân thật ác mà, lúc thoái vị lại còn lấy đi bao nhiêu kỳ trân bảo vật như thế. » Không biết đừng nói nhảm.
« Kỳ nhân một đời, vậy mà lại yêu tài bảo như mạng sống, thật là việc lạ. »
Độc Cô Khuynh Thành ngồi bên nghe thấy trợn tròn mắt, mẹ nàng nào có
yêu tài bảo như mạng sống, nếu có thật như thế đã không thèm thoái ẩn
giang hồ. Nàng bỏ qua chức vị Đường chủ Bách Hiểu Đường phú khả địch
quốc (giàu ngang quốc khố) không làm, còn bảo nàng yêu tiền sao ? Đống
bảo vật đó là Lục thúc thúc tặng mà, chưa kể đống bảo vật đó rõ ràng ở
Điểm Thương sơn, cớ sao lại bảo ở Hoa Sơn ? Đương nhiên nàng sẽ không
thèm giải thích, nàng có ngốc đâu.
« Hoa Sơn ? » Hàn Ngự Tuyệt
tay cầm chén rượu lẩm bẩm. Người đó rõ ràng nói có thể ở Điểm Thương
sơn, cớ sao lại thành Hoa Sơn cơ chứ ? Hắn ở Điểm Thương sơn tìm lâu lắc mà không có kết quả, có thể nào thật sự ở Hoa Sơn chăng ? Rốt cuộc là
ai tiết lộ ? Mà vì sao cả giang hồ đều biết ? Không lẽ là sư phụ sau
lưng hắn bày trò, vì không muốn hắn rời đi, ông ta chịu bỏ qua cái bảo
tàng được cho là phú khả địch quốc kia sao ? Bất luận ai giở giò, bất
luận đống tài bảo đó ở đâu, hắn nhất định muốn tìm cho ra.
Nghe mọi người bàn tán sôi nổi, bốn phía đều to mồm nói tài bảo ở Hoa Sơn,
rốt cuộc nàng nhịn không nổi cười phá lên. Không biết thì đừng có tỏ ra
chuyên nghiệp thế chứ, ai mà nhịn cười cho nổi.
Tiếng cười của
nàng quả thực khiến người ngồi bàn bên kia chú ý. Cả bàn có năm người,
ai cũng mang binh khí, cách ăn mặc cũng của người trong giang hồ.
« Tiểu cô nương, ngươi cười cái gì ? » Một người đến trước mặt nàng, vênh vênh váo váo nhìn nàng.
Khuynh Thành vội tiếp tục ăn, nhanh nhẹn lắc đầu. « Không có không có,
ta không có cười nha. » Trên giang hồ kẻ xấu không ít, tốt nhất không
nên chọc vào. Cha thường xuyên cảnh báo nàng, võ công nàng chỉ được dùng để bảo hộ chính mình, không phải để đánh nhau.
« Nha đầu phiền phức, cái gì cũng không biết. » Lại một người nữa tới gần miệt thị nhìn nàng, gác chân lên ghế, thập phần cao ngạo.
Khuynh Thành cười lạnh. « Hai vị, ta còn ăn cơm, có thể đi ra chỗ khác được không ? »
« Tiểu mỹ nhân à, nàng vừa mới đắc tội ta đó biết không ? » Địa phương
hẻo lánh này, người đẹp như vậy thật là khó kiếm.Xem dáng vẻ nàng không
biết võ công, tựa hồ dễ dàng ăn hiếp, gã kia bắt đầu động tâm háo sắc.
« Ta không biết. » Vẻ mặt nàng lập tức lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo liếc quanh kia vốn không phải giống nàng lúc thường. Đúng là nàng kế thừa
tính cách ấm áp của mẫu thân, nhưng xét cho cùng vẫn là nhi nữ của Độc
Cô Hàn, khí chất vẫn có đủ phong thái của cha.
« Tiểu mỹ nhân
khó tính thế. » Hắn đưa mắt liếc liếc Khuynh Thành, ánh mắt dâm tà như
một lột trần hân thưởng một mỹ nữ không mặc đồ vậy.
Khuynh
Thành đập mạnh tay lên bàn, lạnh băng thốt. « Cút. » Ngoài mặt nhìn có
vẻ đơn thuần, kỳ thực nàng không có dễ bị khi dễ như thế, ‘sói đội lốt
cừu’ là nghề của nàng mà. (Nguyên văn thành ngữ là Phẫn trư thực lão hổ, nghĩa là hổ đội lốt heo, cũng giống cáo đội lốt thỏ, sói đội lốt cừu,
nhưng để hợp với tính của nàng Khuynh, Lãnh Vân dùng sói đội lốt cừu nhé ^^ Hic tra từ điển mãi mới ra…)
« Cho ta sờ nàng một chút. »
Hắn vừa nói, tay đã muốn vươn qua. Ngón tay Khuynh Thành khẽ khép lại
trên bao kiếm đeo bên hồng, chỉ cần hắn đụng tới mặt nàng, bàn tay hắn
nên chào tạm biệt cánh tay được rồi.
« AAAA… » Khuynh Thành còn chưa xuất kiềm, bàn tay gã kia đã sớm bị chém đứt. Máu chảy như suối,
Khuynh Thành quay đầu đi chán không muốn xem cảnh huyết tinh này.
Người nọ bị chém đứt tay nằm lăn lộn trên đất không thể đứng dậy, bốn
kẻ còn lại sắc mặt đại biến, chụp lấy vũ khi chỉ vào kẻ hung thủ vừa ra
tay kia. « Ngươi là ai ? Sao dám xen vào việc của người khác. »
« Hắn đáng chết. » Mũi kiếm của Hàn Ngự Tuyệt chống xuống đất, hai tay chồng lên nhau nắm lấy cái chuôi.
« Ngươi mới đáng chết. » Một trong số đó nắm chặt vũ khí làm như muốn
động thủ., nhưng áo hắn lập tức bị một kẻ đồng bọn giữ chặt lại.
Kẻ đồng bọn đó toàn thân run lên, nhìn chằm chằm thanh kiếm kia không chớp mắt.
« Truy Hồn Kiếm. »
Đó là một thanh ngân kiếm, tròn tròn hình trụ, thô kệch, chừng to bằng
ngón cái, mặt trên không có hoa văn chi hết, chỉ lóe ra một ánh hàn
quang lạnh lẽo.
Hàn Ngự Tuyệt thần bí, kiếm của hắn lại không
hề thần bí. Từ khi hắn xuống tay giết người lần đầu tiên, Truy Hồn kiếm
cũng đã trở thành biểu tượng của hắn.
Lời này vừa thốt, khiến cả gã bị chém tay, năm kẻ nhất loại quỳ trên mặt đất.
« Hàn… hàn… đại hiệp… tha… tha… mạng. »
« Cút. »
« Tạ ơn… Hàn đại hiệp. » Hắn cũng không thích giết người, trừ ra người
đáng chết hoặc người hắn muốn giết. Bọn này tuy tệ hại, tội chưa tới mức trí tử.
Độc Cô Khuynh Thành quay đầu lại nhìn hắn cười cười. « Xem ra huynh cũng không tới mức đáng sợ như thế nhỉ ? » Nếu là Khuynh
Thành ra tay, nàng hẳn là giết cái gã vừa khinh bạc nàng. Mẹ có dạy,
nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình. Hôm nay hắn khinh
bạc Khuynh Thành, biết đâu ngày mai lại khinh bạc nữ nhân khác, giết hắn có phải là giải quyết xong không. (= =’)
Hàn Ngự Tuyệt liếc
nàng một cái lạnh lùng thốt. « Còn muốn đi theo ta không ? » Nha đầu
ngốc này quả thật là một mỹ nữ, dung mạo đẹp như nàng, nhất định sẽ rước tới nhiều phiền toái. Nàng không có khả năng tự bảo vệ (ai bảo anh thế = =’), lại cố tình không hiểu thế sự, xem tính cách của nàng, sớm muộn
cũng hại vào thân. Vừa rồi vẻ lạnh như băng của Khuynh Thành hoàn toàn
lọt vào mắt hắn. Hắn đã biết nha đầu kia quật cường táo bạo, nào biết
Khuynh Thành cũng có một bộ mặt lãnh khốc như vậy.
« Không sợ muội là gánh nặng cho huynh sao ? » Nàng ảm đạm cười, nhìn lên hắn, trên mặt lộ ra một phong thái mê người.
Hàn Ngự Tuyệt lạnh lùng nhìn nàng, rồi nhấc kiếm lên bỏ ra ngoài.
Khuynh Thành cười cười đi theo sau hắn. Trong lòng thật là ngọt ngào,
hắn vẫn là có để ý tới nàng đi. Dù có đôi khi nàng biểu hiện ra có điều
ngây thơ, nhưng là nàng đã hai mươi tuổi rồi. Một thiếu nữ hai mươi tuổi được hưởng một nền giáo dục hiện đại mà lớn lên, thực sự thành thục hơn so với bạn bè cùng lứa tuổi nhiều lắm. Trong mắt hắn hiện lên điều gì,
nàng há lại không hiểu sao ?