_Huyên Hy cung_
Hy phi cầm chén cháo loãng lên bực bội đập mạnh xuống rồi lại nhìn nó như có cừu thù đại hận nhấc lên một hơi uống sạch. Hy phi đặt mạnh xuống bàn “chết tiệt rốt cuộc là ai hạ độc bổn cung, nếu để bổn cung biết ta nhất định lôi hắn ra đánh trăm đại bản“.
Hy phi cũng thật không ngờ mình lại có ngày hôm nay, đường đường là thiên kim cao qúy, là nữ nhân được hoàng thượng sủng ái ấy vậy mà giờ như dân chạy nạn suốt ngày húp cháo loãng. Mỗi kia trời vừa tốt thì cứ tiêu chảy liên tục, vì toàn húp cháo loãng nên bụng vừa đau vừa mệt đến xuýt nằm bẹt trong nhà xí.
Yến Nga thấy chủ tử nhà mình bực bội liền tới vuốt lưng an ủi “Nương nương xin người bớt giận, nếu nô tỳ biết ai hại nương nương khổ như vậy, nô tỳ nhất định sống chết với hắn“. Hy phi hừ một tiếng trầm ngâm “là con tiện nhân vô sỉ nào? Vân phi? Thủy phi? Hay Kim qúy phi? Là ai nhỉ?”
Yến Nga thuận tiện nói “nghe nói Hoa Mai và ba cung nữa thường hầu hạ bên người cũmg bị hạ độc, toàn thân nổi mụn nước hôi thối vô cùng“. Hy phi sửng sốt “ngươi nói gì?” bỗng cô ta cười tàn ác “là ả tiện tỳ kia, chính là ả hại ta”
Hy phi nghiến răng nghiến lợi “ả tiện tỳ vô sỉ đó lại dám hại ta, ta nhất...aaa đau bụng...Yến Nga mau mời thái y...a...” đang chửi nữa chừng cô ta bỗng ôm bụng kéo kéo Yến Nga. Yến Nga hoảng hốt vội đi tìm thái y
___________________________________
“Khanh Khanh hoàng thượng sắp hạ triều rồi đấy” Bạch Nhi kéo tay Lam Khanh Khanh thúc dục, “vội gì sắp xong rồi” nàng loay hoay ngồi trên bật thềm tô tô vẽ vẽ. “Hắn có về cũng không sao đâu đừng lo” Lam Khanh Khanh tiếp tục vẽ, thị vệ canh giữ bên ngoài ngự thư phòng chỉ biết lắc đầu, từ trước nay họ chưa thấy cung nữ nào như nàng.
Phong Nguyệt Phủ Hàn hạ triều đi về ngự thư phòng cùng Phong Nguyệt Hoành Ân xa xa đã nhìn thấy hai bóng dáng nhỏ nhắn ngồi trên bật thềm. Phong Nguyệt Hoành Ân càng nhìn nàng càng cảm thấy con người nàng, thú vị “cung nữ kia làm gì thế nhỉ?“.
Lam Khanh Khanh đặt bút xuống giơ bức họa nàng vẽ hơn một canh giờ lên hài lòng nói “xong rồi người xem đẹp không?“. Bạch Nhi nhìn ngang rồi nhìn dọc nghiên đầu qua nghiên đầu lại nhìn bức họa khó hiểu “đây là thứ gì?“.
Lam Khanh Khanh cười khanh khách “đây á gọi là thành phố hiện đại, có cao ốc rất rất cao xe chạy rất nhiều“. Bạch Nhi chỉ vào chiếc xe ôtô với xe máy nàng vẽ hỏi “đây là xe á, nhìn thật giống cái hộp gỗ, còn này ngựa gì mà sao không có chân, ở đây sao toàn thấy núi không vậy“. Nàng gõ đầu cô một cái “cái cô gọi là núi đó chính là nhà đấy ở đó có rất nhiều tầng, thú vị lắm đúng không?”
Bạch Nhi gật gật đầu thú vị nhìn nhìn bức họa Lam Khanh Khanh vẽ không rời mắt.
Phong Nguyệt Phủ Hàn cùng Phong Nguyệt Hoành Ân đi tới ra hiệu cho công công không cần thông báo đứng phía sau hai nàng nhìn bức họa Lam Khanh Khanh vẽ sống động như thật, như đem những thứ đó nhét vào tờ giấy.
Phong Nguyệt Hoành Ân tò mò nhìn nhìn bất thình lình nói “lạ mắt thật”, Lam Khanh Khanh cùng Bạch Nhi giật mình giấu bức họa quay lại nhìn mặt tái mét. “Hoàng...hoàng thượng vạn tuế vạn tuế” Lam Khanh Khanh và Bạch Nhi qùy xuống đồng thanh hành lễ trán toát cả mồ hôi.
Phong Nguyệt Phủ Hàn ho khan một tiếng nói “dạo này có nhiều người lười biếng ăn lọc ngồi không nhỉ? Trẫm thấy nên đánh năm mươi đại bản”, Phong Nguyệt Hoành Ân gật đầu “đúng vậy“. “Ngươi tên gì?” Lam Khanh Khanh ngẩn đầu nhìn Phong Nguyệt Phủ Hàn đang nhìn mình đưa tay chỉ bản thân “nô tỳ?”, “vậy ngươi nghĩ trẫm hỏi ai?”
“Nô tỳ gọi là Lam Khanh Khanh”, Phong Nguyệt Phủ Hàn gật đầu “ngươi nghĩ sao về vấn đề trẫm vừa nói”, nàng trầm ngâm “đúng vậy, nên đánh rất đáng đánh“. Phong Nguyệt Phủ Hàn cười đến nguy hiểm “người đâu lôi Lam Khanh Khanh và Bạch Nhi ra đánh năm mươi đại bản cho ta“.
Bạch Nhi mặt mũi trắng bệch ngồi xụ lơ trên đấy, Lam Khanh Khanh nhướng mày “khoan đã tại sao lại đánh nô tỳ?”, “ngươi, thật không biết mình mắc lỗi gì?“.
Lam Khanh Khanh thành thật gật đầu, hắn chỉ chỉ xuống đất, nàng nghiên đầu nhìn sân đầy lá khồ, nàng khẽ đảo mắt một cái nghiêm mặt chỉ vào đống lá cây khô nói rồi lắc đầu “chậc ngọn gió nào thổi tụi bây đến đây vậy hả“. Phong Nguyệt Phủ Hàn, Phong Nguyệt Hoành Ân cùng Bạch Nhi nhìn nàng như kẻ vừa trốn trại.
Lam Khanh Khanh không màng bọn họ nhìn mình như người có vấn đề về thần kinh tiếp tục “chấp vấn” lá khô “nói đi là ai bảo các ngươi đến đây làm bẩn mỹ quan tầm mắt của hoàng thượng hả? Gió, là cơn gió nào to gan đến vậy?”
Phong Nguyệt Hoành Ân tốt bụng nhắc nhở “mấy hôm nay vào giữa hạ thời tiết hanh khô, không... không có gió“.
Lam Khanh Khanh ho khan vài tiếng khẽ đảo mắt vài vòng nhìn “tội nhân” nhà lá nói “ngươi thật to gan không có gió mà còn dám nghịch thiên mệnh tự cắt cuốn rụng bay xuống, haiz ta biết hoàng thượng nhà ta...à nhầm hoàng thượng của vương triều ta anh minh tuyệt đỉnh, là hoa quân tử lan, đúng chuẩn soái ca nhưng ngươi cũng không nên làm vậy nha”
Nàng ngồi xổm xuống vẻ mặt nhăn nhó đầy không cam chịu chóng cằm nhìn đống lá khô “bây giờ hay rồi ngươi được thoả mãn ước mơ cao cả là được hoàng thượng của chúng ta để ý, long nhãn nhìn qua các ngươi rồi đó. Còn ta...”
Nàng mếu máo như muốn khóc “còn ta bị ngươi hại đến sắp đoán nhận thánh ân năm mươi đại bản rồi, huhu ăn năm mươi cây côn to đùng đó làm sao ta sống tiếp đây, huhu là tại ngươi cả”
Phong Nguyệt Hoành Ân che miệng bả vai rung rung muốn cười mà không dám cười nghẹn đến sắp bị nội thương. Phong Nguyệt Phủ Hàn khoé môi giật liên hồi, vô sỉ, hơn cả vô sỉ lại còn dám đổ tội cho vật vô tri vô giác.
Bạch Nhi trợn mắt há hốc mồn nhìn nữ nhân điên điên khùng khùng đang nói chuyện với lá cây, nàng thề nàng không quen biết nữ nhân này.