_Hoàng cung_
“Có chuyện gì à?” Lam Khanh Khanh nhìn đám người cứ tấp nập từ sáng đến giờ kia có chút khó hiểu
Bạch Nhi kéo một cung nữ gần đó lại hỏi chuyện, cung nữ kia nhìn hai người một lúc lâu mới mở miệng “Các người không biết gì sao? Sau hai hôm nữa hậu cung sẽ đón thêm vị chủ tử mới”
“Nạp phi? Ta còn tưởng đang nạp hậu...” cung nữ kia vội bịt miệng Lam Khanh Khanh lại “Suỵt! Cô muốn mất đầu à?”
Cung nữ đó nhìn xung quanh đảm bảo không có ai mới khe khẽ nói “Vị chủ tử này chẳng biết mặt mũi ra sao nhưng nghe nói là một mỹ nhân khuynh thành. Người chưa vào cung nhưng đã nghe lời đồn tứ phía, các vị chủ tử ai cũng lo sợ...”
“Nạp thêm một phi tần thôi mà sợ gì?”- Bạch Nhi thắc mắc. “Người này vừa vào cung đã giữ ngay chức lương đệ so về vai vế đã ngang hàng với chiêu nghi và qúy phi. Ngôi hậu vị này cũng có thể...”
Lam Khanh Khanh chau mày nhanh chóng bắt được ý không đúng “Khoan đã, ngươi nói qúy phi? Trong hậu cung ngôi qúy phi vẫn còn trống mà”
Mặt cung nữ đó tái đi nói năng cũng lắp bắm “Ta...ta...coi như ngươi chưa nghe ta nói gì cả...ta không có nói gì cả” cô ta vội vàng chạy đi như có ma đuổi
“Bạch Nhi, có chuyện gì mà ta không biết sao? Qúy phi gì đó...” Bạch Nhi lắc đầu “Ta cũng không biết, ta cũng chỉ mới nhập cung hai năm. Nhưng mà nghe nói trong hậu cung có một cấm địa phàm là ai từng đặt chân đến đều bị chém đầu”
Lòng hiếu kì của nàng lại nổi lên mảnh liệt, Bạch Nhi cảm thấy không ổn lay lay Lam Khanh Khanh “Khanh Khanh cô đừng nói là...”
“Yên tâm ta không muốn chết sớm vậy đâu” Bạch Nhi thở phào nhẹ nhõm. “Ta muốn đi đâu còn có người bắt được sau” câu sau của nàng làm Bạch Nhi có cảm xúc muốn khóc
Khanh Khanh à! Cô đừng có vậy mà, ta sớm muộn gì cũng vì lo cho cô mà thành lão bà mất.
Lam Khanh Khanh cười cười lòng thầm tính chuyện gì đó
******
_Tư Uyển cũng_
Mùa hạ cũng đã sắp rời đi để lại một mùa thu xinh đẹp, hoàng cung lộng lẫy huy hoàng nhưng dường như đã bỏ quên mất Tư Uyển cung
Nơi đây như một biệt viện hoang lạnh lẽo, lá cây khô rơi rụng khắp sân nhưng chẳng ai quét tước. Đêm đã tối mà trong cũng rộng lớn chẳng có lấy một ngọn đèn, nhìn u ám đế cùng cực
“Tỷ tỷ, Khiết Tử tỷ, tỷ có ở đó không?“. Nữ tử vận hồng y che mặt bằng tấm lụa mỏng, trên tay cầm một cây đèn cung đình
Bên trong phòng vọng ra tiếng nói của một nữ tử “Mời Lan phi về cho, nơi này dơ bẩn không tiện đón tiếp nương nương”
Nữ tử được gọi là Lan phi kia vừa nghe tiếng liền mở cửa bước vào “muội đến đây với tư cách là Lan Nhi muội muội của tỷ, không phải là Lan phi”
Căn phòng là một mảnh tối đen chẳng có chút ánh sáng chỉ có ánh trăng mập mờ chiếu vào khắc họa một nữ tữ xinh đẹp đang đứng bên bệ cửa sổ.
Chẳng nhìn rõ mặt nữ tử đó chỉ là khí chất của nàng mang vẻ u buồn nhưng lại thanh tao. Nàng ăn mặt giản dị đúng với một phi tần bị đầy nhưng khí chất cao qúy của nàng chẳng vơi đi
Kiều Hữu Lan nhìn Hàn Khiết Tử như vậy càng đau lòng, nàng đi đến định thắp nến lại nghe tiếng Hàn Khiết Tử vang lên
“Đừng thắp đèn“. Kiều Hữu Lan cũng nghe lời nàng không thắp đèn nữa, nàng đặt cây đèn cung đình trên tay xuống đi lại gần Hàn Khiết Tử. Nàng chỉ lẵng lặng đứng đó chẳng nói gì
“Muộn đến đây làm gì?“. Hữu Lan chần chừ một lúc mới mở miệng “Hậu cung lại sắp đón một vị chủ tử mới, người này có thể sẽ trở thành hoàng hậu. Tỷ tỷ...”
“Muội đến để nói chuyện này sao? Ta chẳng còn liên quan đến hắn rồi” ánh trăng rọi vào khuôn mặt nàng mang một vẻ u buồn đến khó tả, Hữu Lan đau lòng thay nàng.
Nàng từng là một tuyệt sắt giai nhân khuynh nước khuynh thành, tài sắc vẹn toàn. Nàng từng là nữa tử được nhiều người mến mộ, nhiều nữ tử ganh tỵ. Cớ sao nàng lại lâm vào cảnh này?
Có lẽ khúc mắt này mãi mãi chẳng sáng tỏ, nàng từng là người được sủng ái nhất nhưng chẳng ai biết được nàng lại lâm vào hoàn cảnh thế này
“Lan Nhi muội về đi, nếu muội ở đây quá lâu sẽ bị nói ra nói vào đấy”
Hữu Lan có chút chần chừ, Khiết Tử rõ ràng muốn đuổi nàng đi nàng cũng nghe lời Khiết Tử cầm đèn lên rời đi. Đến cửa Hữu Lan còn luyến tiếc nghoảnh đầu lại
“Khiết Tử tỷ lần sau muội lại đến thăm tỷ”
Khiết Tử nhìn theo Hữu Lan đến khi khuất bóng, gió thổi nhè nhẹ khép cánh cửa đã mục không ít lại, dường như đang khép lại cuộc đời nàng. Khiết Tử giương môi con lên hình bán nguyệt như tựa cười bản thân
Từ trong tay áo nàng lấy ra con rối hình một cô bé vận hồng y được làm bằng gỗ xinh đẹp, phía sau khắc dòng chữ nhỏ “Linh Nhi yêu tỷ”
“Chỉ khi đánh mất mới nhận ra quan trọng đến mức nào, Linh Nhi...Phủ Hàn...Linh Nhi...”
Mọi chuyện trước đây như tái diễn lại trong mắt, đau có buồn có vui vẻ, hạnh phúc đều có...
Vệt nước mắt từ khoé mắt Khiết Tử lăn dài trên má, chẳng biết nàng đang nghĩ về cố nhân hay người đang ở trong cố cung kia