Giọng nữ nhân thập phần mệt mại dễ nghe. Liễu Mộng một thân lục y đi đến, bên cạnh hiểu nhiên tồn tại thêm Nhan Nhi.
Liễu Mộng cười nhẹ khuôn mặt vui vẻ không chút giả dối, Khanh Khanh đối với người vừa tới nhìn càng thật quen mắt, trí não nàng càng ngày càng tệ nha
Liễu Mộng cười một tiếng nói trúng tim đen của nàng “Không lẽ ngươi quên Liễu Mộng ta rồi sao?“. Một lời của nàng ta liền làm Khanh Khanh thông não “À thì ra là Liễu cô nương”, Khanh Nhìn qua hai người trang phục lòe loẹt kia có chút suy tư “Hình như trong hai người một là Cơ Thủy một là Ngọc Mai, thiếp thất tam vương phủ?”
Cư nhiên nàng còn không nhớ rõ hai người ai là ai, hẳn là những người không liên quan nàng không hề nhớ đi, phải nói là không nhất thiết phải nhớ. Liễu Mộng bật cười xua xua tay “Ngọc Mai tỷ, ta nghe nói phía trước có một trà lâu, hai người cứ đến đó thưởng trà hạ hỏa đi”
Cơ Thủy có chút giận dỗi cũng bị Ngọc Mai biết điều đưa đi, hiện tại Liễu Mộng được Vương gia sủng ái như vậy, tốt nhất không nên động vào nàng ta.
Mộc Vân nhìn Liễu Mộng trước mặt lại nhìn Khanh Khanh “Ah thì ra là thiếp thất của Phong Nguyệt Vô Thần“. “Nàng là...?”, “Ta là muội muội tỷ ấy gọi là Hàm Mộc Vân” Liễu Mộng bừng tỉnh đại ngộ nhận ra thân phận nàng đương định hành lễ liền bị Mộc Vân ngăn “Ta hiện là một người bình thường nha”
Các nàng ghé vào một khách điếm gần đó bên, dưới là sảnh trà chọn một bàn bên cửa sổ liền ngồi thưởng trà đàm đạo. Khanh Khanh nhìn cô nương bên cạnh Liễu Mộng có chút do dự mở miệng “Ngươi...gọi là Nhan Nhi sao?“. Nhan Nhi giật mình cười nhẹ “Nhan Nhi thật vinh hạnh khi Lam cô nương còn nhớ tên”
Khanh Khanh vuốt mũi xấu hỗ, người ta như vậy liền bị nàng quên mất. “À Khanh Khanh ngươi biết chuyện này chưa?” Khanh Khanh hử một tiếng chờ Liễu Mộng nói tiếp “Vương phủ mấy hôm trước sắp xếp lại nhân sự, Vương gia ấy vậy mà cho mấy người thông phòng ngân lượng liền đuổi đi“. “Nói cách khác là trong vương phủ chỉ còn Cơ Thủy và Ngọc Mai”
Khanh Khanh cảm thấy có chút buồn cười, sao nàng lại kể chuyện này cho nàng nghe? “Thì sao?“. Liễu Mộng gãi gãi đầu “Ta chỉ muốn nói cho cô biết”, Liễu Mộng bỗng nhiên ah một tiếng liền vội vàng đứng dậy “Ta quên mất còn có chuyện phải làm, thứ lỗi ta xin phép đi trước“. Khanh Khanh xua tay “Ngươi đi đi”
Hai người đi liền cảm thấy an tĩnh, Khanh Khanh nhìn xuống dưới đường phố bỗng nhiên giật mình, hình như tại trà lâu này là nơi trước đây nàng lần đâu tiên gặp Mộ Dung Xuất. Thiện cảm nơi này cũng không mấy tốt lắm thấy bên ngoài dần tản đi liền đứng dậy “Chúng ta đi thả đèn”
Mộc Vân cùng Khanh Khanh đi tới một ngọn đồi cao phía Tây kinh thành, quả nhiên mọi người rời khỏi đường lớn là để đến đây thả đèn. Mộc Vân đưa cho nàng một chiếc đèn và một cây bút “Cho tỷ“. Nàng nhìn chiếc đèn hồi lâu cũng không xuống bút, Mộc Vân viết xong ước nguyệt liền nhìn sang nàng “Sao tỷ không viết? Tỷ nhất định phải viết đó”
Khanh Khanh nghĩ ngợi một chút cuối cùng cũng đặt bút viết, Mộc Vân cố nhót chân xem nàng viết gì cũng không thành công. Đèn phía dưới được đốt, vải trên đèn phồng lên chỉ chờ người thả tay ra bay lên trời.
Tất cả người dân trong thành đều tụ tập nơi đây họ hô một tiếng liền có hàng ngàn đèn khổng minh bay lên, khung cảnh thật quá mức xinh đẹp. Mỗi một chiếc đèn là mỗi một điều ước của họ, chúng cứ bay lên như thế với hy vọng ước nguyện sẽ được đáp ứng.
“Tỷ Tỷ thả đèn đi” Mộc Vân cũng đã thả đèn, Khanh Khanh nhìn trời đêm đầy đốm nhỏ bất giác nới lỏng tay.
Khanh Khanh nhìn theo đèn của Mộc Vân thấy rõ từng chữ trên đèn [Mong Tỷ tỷ sẽ luôn cười hạnh phúc... Nam nhân của ta sẽ là vị minh quân, trượng phu tốt]
Mộc Vân biết Khanh Khanh đã thấy được lời cầu nguyện của nàng mặt đã sớm đã đỏ như quả cà chua chín. Khanh Khanh bật cười cố ý lẩm bẩm “Nam nhân của ta? Là nam nhân của ngươi sao? Ai vậy nhỉ?”, Mộc Vân vừa thẹn vừa giận đánh vai nàng một cái “Là nam nhân của ta đó thì sao, ta... ta mặc kệ tỷ“.
Mộc Vân đỏ mặt muốn trả thù thì đèn của Khanh Khanh sớm đã bay cao, nàng bĩu môi hờn dỗi chạy đi.
Mộc Vân và Khanh Khanh đi qua con phố lớn trở lại hẻm nhỏ đầu phố Kim Vương. Hình như bọn Bạch Nhi vẫn chưa về, Mộc Vân vẫn còn đỏ mặt hờn dỗi chui vào trong xe ngựa.
Lam Khanh Khanh cười cười nhìn vị cô nương nào đó trông như con nít hờn dỗi, định nhấc chân vào trong thì đã nghe tiếng thét của Hàm Mộc Vân, chưa kịp để Khanh Khanh tiến thêm bước nào đã có một thanh kiếm cách màn xe ngựa kề vào cổ nàng.
Xung quanh ngay lặp tức xuất hiện hơn mười tên hắn y nhân, thanh kiếm trên cổ khẽ động y bảo nàng lùi ra. Khanh Khanh cười lạnh liền lùi ra, một nữ tử vận hắc y che mặt một tay đỡ Hàm Mộc Vân hôn mê một tay cầm kiếm kề cổ nàng.
Phía sau một nam tử bạch y đi lại gần đỡ Mộc Vân từ tay nữ tử kia, hiển nhiên nam tử đó nàng quen biết, là tên nữa người nữa ma đó.
Khanh Khanh nhếch môi cười lạnh, xem ra là có kế hoạch từ trước, hẳn là người trong cung sắp xếp đi, nàng càng tò mò là ai lại uy quyền như thế.
Bạch Kết nhếch môi hướng nàng có chút kiêu kích “Thế nào? Chẳng phải ngươi võ công cao cường lắm sao? Như vậy lại không cứu nổi một nữ tử?” Hắn nói đồng thời tay cũng xuất hiện một thanh chủy thủ kề sát vào cổ Mộc Vân, phía dưới lưỡi dao cơ hồ còn nhìn thấy vệt máu.
Lam Khanh Khanh khẽ cười “Thật không thể chạy thoát, đã không thoát thì liều lĩnh làm gì? Chi bằng nhận một chút khoan hồng“. Dựa vào thân thủ của nàng đối phó với bọn họ quả là dư sức nhưng bên đó còn Hàm Mộc Vân đang bị hôn mê, nội lực của Bạch Kết quả thật kinh người.
Lam Khanh Khanh đưa hai tay ra “Ta tình nguyện bị trói” nữ tử đó nhìn nàng một cái bỗng cúi người sờ sờ đươi chân nàng tháo đi chủy thủ. Khanh Khanh bật cười thản nhiên “Bên hông trái còn một cái chủy thủ, hông phải còn vài lại ám khí, có cần ta lấy ra giúp không?“. Nữ tử đó hừ một tiếng theo lời nàng lấy hết vũ khí trên người nàng ra, Khanh Khanh nhìn bọn họ bằng ánh mắt lạnh lẽo, họ không biết nàng vẫn còn một cái Khổng Y kiếm
Nữ tử đánh vào gáy Khanh Khanh một cái nàng liền mất ý thức ngã xuống. Cô ta lấy từ sau lưng ra một đoạn dây cột cổ tay Khanh Khanh lại, trói tay nàng ra phía sau lưng đẩy vào trong xe ngựa. Hàm Mộc Vân cũng bị bọn họ trói hệt như nàng đẩy vào trong, xe ngựa bắt đầu di chuyển.