Lam Khanh Khanh đi dạo trong hoa viên của Dạ Nguyệt sơn trang, tính đến nay nàng đã ở nơi này được ba ngày, phải nói ba ngày này trôi qua với nàng ngoài nhàm chán thì vẫn là nhàm chán.
“Tỷ tỷ xinh đẹp tỷ là ai? Sao lại ở đây” tiếng trẻ con non nớt vang lên kéo hồn đang bay phất phơ của Lam Khanh Khanh lại, nàng đưa mắt nhìn xuống là một tiểu oa nhi tầm ba tuổi. “Tỷ tỷ xinh đẹp?” cô bé nghiên đầu xinh xắn nhìn Lam Khanh Khanh, “phụ thân bảo ngươi không được nói chuyện với người lạ rồi mà” một tiểu tử khoảng tầm năm tuổi đi đến cau mày kéo cô bé lại
Cậu bé nhìn Lam Khanh Khanh cau mày ra vẻ người lớn “ngươi là ai tại sao lại đột nhập vào đây, nếu không đi phụ thân sẽ đánh chết ngươi”, nàng nhìn hắn hơi buồn cười ngồi xổm xuống “tiểu tử mới tí tuổi đầu đã ngạo mạn vậy rồi”
Cậu bé kéo tay cô bé lùi lại “ta không cần ngươi quản”, “này ta thấy tỷ tỷ xinh đẹp không có ác ý” Lam Khanh Khanh thầm lắc đầu, trẻ con cổ đại thật hiểu chuyện.
“Sao ngươi biết” cậu bé hất cằm nhìn cô bé, “ta là tỷ tỷ của ngươi đấy“. “Xí sinh sớm hơn ta gần nữa khắc thôi mà” cô bé ra vẻ ta đây là lớn nói “dù vậy ta vẫn là tỷ tỷ”
Lam Khanh Khanh không kiềm được khẽ nhếch môi tựa tiếu phi tiếu, hai đứa trẻ này thật đáng yêu. Nàng mở miệng “cha nương các con là ai?” chưa kịp để bọn nó trả lời đã có một nữ tử vận huyết y đi tới “Hạo Nhi, Viên Nhi các con sao lại chạy đến đây?”
Nữ tử đó đi đến nhíu mày nhìn Lam Khanh Khanh “cô là...?”, “mẫu thân tỷ tỷ xinh đẹp này ở đây mà Đông Phương Hạo hắn cứ nói tỷ là người xấu” cô bé chạy đến ôm lấy nữ tử đó, “Đông Phương Viên Nhi ngươi đủ rồi đó, ai biết nàng ta có ý gì”
Lam Khanh Khanh lúc này mới vỡ lẽ, thì ra là hài tử của đại ca, nàng hướng nữ tử đó chào “đại tẩu có lễ” nữ tử đó nhíu mày gật đầu định nói gì đã bị cô bé gọi là Đông Phương Viên Nhi cắt “a tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ không phải người xấu phải không?”
Đông Phương Hạo gõ đầu cô bé một cái “ngốc không nghe người ta gọi mẫu thân là đại tẩu sao”, “ơ khi nảy ai bảo tỷ ấy là người xấu“. Đông Phương Hạo hất cằm “khi nảy với bây giời không tính”
Hai cô cậu cứ người nói qua kẻ nói lại, bất giác Lam Khanh Khanh giương lên nụ cười mà chính nàng không phát giác.
“Ây nha ta đang hoa mắt sao?”, “không phải hoa mắt mà Khanh Khanh nhà chúng ta cười đấy” giọng nói của hai kẻ trời đánh phá mất không khí, lập tức có hai cây phi tiêu phóng tới hai người họ.
Lam Khanh Khanh lườm hai tên giở hơi đó một cái “từ khi nào ta lại trở thành “Khanh Khanh của các người” thế nhỉ, tam ca, lục ca?“. Mộ Dung Xuất cười hì hì ai oán “Khanh Khanh ta đã nói muội đừng đánh mặt ta mà”
Nữ tử áo đỏ che miệng cười hỏi “không biết vị cô nương này là...?“. Lam Khanh Khanh quay sang nói “thất lễ, đại tẩu muội là Lam Khanh Khanh, thập nhị tiểu thư mới của Dạ Nguyệt”, “à thì ra là thập nhị muội, thứ cho ta thất lễ”
Mộ Dung Xuất thúc tay Lam Khanh Khanh “tiểu Khanh Khanh khi này muội cười à”, nàng giật mình lắc đầu “không biết”, “aiz Khanh Khanh à ta thật không biết muội từ hồ yêu lạnh lùng nếu biến thành tiểu bạch thố sẽ ra sao haha”
“Hình như huynh không cần cái miệng nữa thì phải” Lam Khanh Khanh quăn cho hắn một ánh mắt cảnh cáo, “ồ ta vẫn còn muốn nói chuyện nha“. “Tốt” nàng nói xong phất tay rời đi, Vương Lăng Thần kịp thời nói vọng tới “Khanh Khanh đại ca tìm muội đấy”
*****
“Đại ca” Lam Khanh Khanh đi vàp thư phòng thấy bên trong đã có vài người vận hắc y, Đông Phương Chính ngẩn đầu nhìn nàng cười “Khanh Khanh muội lại đây” hắn phất tay bảo Lam Khanh Khanh đi đến chỉ vào một nam tử áo đen trong khá tuấn tú nói “đây là bát ca của muội Diêu Chính Vũ, hôm đó là đệ ấy bận nên không thể gặp muội”
Lam Khanh Khanh nhìn Diêu chính Vũ “Bát ca”, hắn cười bước tới gần nàng đưa tay quấn lấy loạn tóc nàng xoã bên vai “nha thập nhị muội xinh đẹp vậy à“. Lam Khanh Khanh mím môi đưa tay đánh hắn lại bị hắn chặn lại, nàng cười nguy hiểm bất ngờ đưa chân lên đá. Diêu Chính Vũ trợn mắt xoay người buông Lam Khanh Khanh ra mới tránh khỏi một màn làm cho tuyệt tử tuyệt tôn.
Diêu Chính Vũ bĩu môi nhìn nàng “thập nhị muội, muội thật ác ra tay mạnh thật xuýt chút hại ta tuyệt tử tuyện tôn rồi, nha muội phải chịu tránh nhiệm“. Lam Khanh Khanh cười như không cười “ồ nếu đã là “xuýt” hay ta cho nó đi gặp tổ tông luôn nhé, để “ta chịu trách nhiệm” hử?” nói xong nàng rút chủy thủ bên hông ra.
Diêu Chính Vũ đoạt lấy chủy thủ của nàng ném đi “nha thập nhị muội, muội cho nó đi gặp tổ tông rồi lấy gì thoả mãn muội đây” hắn cà lơ phất phơ nháy mắt với nàng. “Ồ thì ra Dạ Nguyệt sơn trang cũng có kẻ biến thái, mặt dày, vô sỉ đến nổi đao thương bất nhập“.
Mọi người ở trong thư phòng phì cười, bọn thủ hạ thật không ngờ vị thập nhị Tiểu thư này lại có bản lĩnh như vậy dám đánh còn chửi cả thủ lĩnh. Đông Phương Chính lắc đầu “Bát đệ đừng đùa nữa, khụ sau này đừng chọc muội ấy ta sợ đệ không chết mà la lết thôi“.
Diêu Chính Vũ cười cười đưa tay xoa đầu Lam Khanh Khanh “thôi không đùa muội nữa”, hắn nhìn qua Đông Phương Chính nói “Đại ca vụ này có làm không đây“.
Lam Khanh Khanh cau mày nhìn bức họa vẽ đôi ngọc bội trên Bàn, thật đẹp nha.