“Liễu An Nhiên đó là ai?”
Vân khó xử không biết nên trả lời Khanh Khanh thế nào, nếu nàng chỉ là một thủ vệ bình thường đương nhiên hắn sẽ nói hết chuyện giữa Liễu An Nhiên và Phong Nguyệt Vô Thần cho nàng nghe
Nhưng mà nàng có vẻ đã được Tôn chủ coi trọng, nếu hắn nói ra liệu có bị giết người diệt khẩu không ah?
Vân đưa mắt cầu cứu Thiên
Khanh Khanh nhìn vẻ mặt Vân cũng đoán được phần nào thân phận của Liễu An Nhiên kia, nàng nhìn thoáng qua cánh cửa đang đóng chặt buộc miệng hỏi “Không phải là tình nhân cũ của hắn chứ”
“Sao ngươi biết...” lời vừa nói ra Vân nhanh chóng bị miệng mình lại. Khanh Khanh cười lạnh “Quả nhiên bị ta đoán đúng rồi”
Tình tiết câu chuyện đúng thật quá cẩu huyết đi, tình mới vừa đến tình cũ đã về? Khanh Khanh cau mày lắc lắc đầu đuổi đi ý nghĩ trong đầu. Cái gì mà tình mới tình cũ, người mà tình cũ tìm về là Phong Nguyệt Vô Thần chứ có phải nàng đâu, quan tâm làm cái quái gì chứ?
Tuy trong lòng nói vậy nhưng Khanh Khanh vẫn cảm thấy lòng ngực có chút khó thở, có chút đau đớn. Nếu đã luôn giữ trong lòng mình giai nhân tuyệt sắc như vậy tại sao còn chọc ghẹo nàng chứ? Nàng chỉ là thuộc hạ của hắn, giống như Thiên và Vân mà thôi, đúng không?
“Khanh Khanh, ta không cố ý, không phải như cô nghĩ đâu, tôn chủ và Liễu đường chủ...” Vân nói càng ngày càng rối
Khanh Khanh cười lại nắm bắt nhanh trong lời nói của Vân “Liễu đường chủ? Là nói Liễu An Nhiên sao?”
Vân ngậm chặt miệng thầm mắng bản thân ngốc, muốn giải thích cho Tôn chủ lại khiến Khanh Khanh hiểu lầm thêm.
Khanh Khanh giương môi nhưng không có ý cười đôi mắt khôi phục vẻ lạnh lẽo như trước đây vẫn thường thấy ở nàng. Khanh Khanh lười biếng vươn vai thanh âm lạnh nhạt “Nên về ngủ rồi”
Vân nhìn theo bóng dáng Khanh Khanh dần khuất ánh mắt đáng thương nhìn Thiên “Tôn chủ có khi nào bâm thây ta ra cho chó ăn không đây?“. Thiên nghiêm túc suy nghĩ rồi gật đầu “Rất có thể”
Động tĩnh bên ngoài hết thảy đều lọt vào tai Phong Nguyệt Vô Thần, tay đang cầm chén thuốc hơi rung một chút đổ ra ngoài. “Vương gia hay cứ để Tiểu Lan đút thuốc cho chủ tử”, “Không cần, ngươi lui ra ngoài đi để bản vương chăm sóc nàng”
Tiểu Lan nhìn người trên giường một chút cuối cùng cũng rời đi, nhưng lời nói khi nảy của họ ở bên ngoài cô cũng nghe thấy tất phần nào cũng biết được thân phận của Khanh Khanh. Tiểu Lan nàng đi theo Liễu An Nhiên cũng được một thời gian cô cũng biết ít nhiều chuyện của hai người
Lỡ may Lam Khanh Khanh và Liễu An Nhiên biến thành tình địch thì phải làm thế nào đây?
Khanh Khanh về biệt viện của mình liền sai người chuẩn bị nước nóng tắm, nàng đi ngang qua thư án khẽ chau mày, nàng nhớ hôm qua nàng có vẽ một đôi uyên ương hí thủy, bức tranh đâu rồi?
Nàng nhìn cửa sổ đang mở khẳng định bức tranh đã bị gió thổi đi, nàng còn định trong đầu sẽ đốt đó bức tranh đi, còn việc tại sao phải đốt nàng cũng không biết. Có lẽ không muốn cho Phong Nguyệt Vô Thần nhìn thấy tránh cho hắn nghĩ nàng trèo cao? Nhưng nàng không biết bức tranh đang ở trong tay hắn
Khanh Khanh ngâm mình trong bồn nước nóng, khói bốc lên nghi ngút khiến lành da nàng ửng đỏ trong vô cùng xinh đẹp. Nàng ngồi xuống để toàn thân ngâm trong nước nóng chỉ chừa cái đầu nhỏ trên mặt nước
“Két...”
Tiếng cửa nhỏ như tiếng muỗi kêu vang lên, Khanh Khanh cau mày đề phòng nhìn về phía màn ngăn. Phía trước bức bình phong lóe lên bóng màu đen Khanh Khanh liền nhanh chóng từ bồn tắm đứng lên kéo tấm mạn sa mỏng tạm thời che thân. Tóc nàng ướt một mảnh xõa ngang hông, đôi má vẫn còn bị hơi nước làm ửng hồng trên khuôn mặt lạnh lùng
Trong nàng lúc này thập phần xinh đẹp!
Hắc y nhân thấy nàng trong cảnh này bỗng ngẩn người, hắn thật không ngờ vừa vào phòng lại bắt gặp cảnh này. Nàng tuy nhanh tay lấy mạn sa che người nhưng mạn sa quá ngắn không che đươc đôi chân thon dài đứng trong nước
“Ngươi không cần dùng mắt nữa?”
Thanh âm lạnh lùng vang lên khiến hắc y nhân định thần lại, dưới lớp khăn che mặt hắn giương lên nụ cười. Nụ cười này đơn giản chỉ vì hắn cảm thấy nàng thú vị, không lẫn một tia tạp chất, dục vọng nào cả
Hắc y nhân tựa lưng vào cột nhà “Mắt đương nhiên là vẫn cần, mất rồi làm sao còn được ngắm mỹ nhân nữa chứ. Ta cho nàng thời gian một chén trà, mặc lại y phục đi, kẻo nàng lại cho rằng ta là một sắc lang vô liêm sỉ”
Nói rồi hắn đi ra trước tấm bình phong, cách một bước bình phong nàng thấy hắn quay lưng lại ngồi trên bàn trà. Khanh Khanh không biết nên khóc hay nên cười, hắn là người đột nhập vào phòng nàng mà ra vẻ như chủ nhân
“Nàng không muốn thay y phục sao? Hay muốn ta giúp nàng?”
Khanh Khanh hừ một tiếng leo ra khỏi bồn tắm, nam nhân cổ đại tên nào cũng vô sỉ mặt dày như nhau!
Đến khi Khanh Khanh chỉnh tề y phục đi ra đã thấy hắn đứng nấp phía sau cánh cửa, thần sắc cẩn trọng. Hắn cười nhẹ giọng điệu bất đắc dĩ
“Xem ra không thể nương nhờ chổ nàng được nữa rồi, Tiểu Khanh Khanh vốn có chuyện muốn nói với nàng nhưng hiện tại nam nhân của nàng tới rồi”
Hắn phi thân ra cửa sổ tốc độ cực nhanh khiến Khanh Khanh không thể nhìn rõ hắn đi lúc nào, chỉ còn âm thanh hắn vọng lại “Có duyên tức gặp lại”
Ngay lúc đó cửa phòng bật mở, nàng nhìn thấy người bước vào chính là nam nhân khi nảy gặp nhau ở biệt viện Liễu An Nhiên, trong lòng bỗng nhiên khó chịu.
Phong Nguyệt Vô Thần bước vào phòng khẽ chau mày “Có người vừa đến?“. Nàng nhúng nhúng vai không chút dấu diếm “Một hắc y nhân“. Hắn nhìn mái tóc ướt tùy tiện buộc lên cùng với khuôn mặt của nàng liền chau mày “Lúc ngươi đang tắm?” thanh âm hắn cao hơn một chút rõ sự nguy hiểm
Nếu là trước đây nàng trong tình huống này nhất định sẽ chân chó lấy lòng hắn tránh gặp rắt rối thế nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy lời nói hắn có chút khó nghe. Cảm giác như là nàng là cô vợ lẳng lơ bị trượng phu bắt gian tại trận thế nhỉ? Khanh Khanh bướng bỉnh nhẹ cười “Thì sao?”
Ngươi bao nuôi nữ nhân khác ngay tại doanh trướng này thì sao ta không thể phóng túng với nam nhân khác chứ?
Phong Nguyệt Vô Thần không nói gì nhưng không khí xung quanh giảm một cách kì lạ. Khanh Khanh khẽ rung một cái, mũi ngứa ngứa muốn hắc xì vì lạnh, nàng chợt nhớ ra nàng vẫn chưa lấy thuốc về nha
Nàng cáu kỉnh bĩu môi “Người bị nhìn thấy là ta, người chịu thiệt cũng là ta, ngươi tức giận làm cái quái gì chứ”
Phong Nguyệt Vô Thần bật cười tà mị, bước lại gần Khanh Khanh, nàng cảm nhận được nguy hiểm bất giác lùi về phía sau. Kết quả bị hắn ép tới góc tường, mẹ nó chứ sao lần nào nàng cũng bị dồn vào góc tường thế này!
“Ta đã từng nói những thứ của ngươi đều là của ta chưa nhỉ?”, Khanh Khanh chau mày mạnh miệng cãi “Ta chỉ là thuộc hạ của ngươi, ta... Ta bán nghệ không bán thân” lời nói ra Khanh Khanh mới ý thức được, thật muốn cắn lưỡi chết quách đi cho xong
“Bán nghệ không bán thân? Ngươi có cầm kì thi họa sao?” Phong Nguyệt Vô Thần nén cười nói, nàng lí nhí yếu ớt phản bác “Ta bán võ không bán thân...”
Phong Nguyệt Vô Thần bật cười “Ta thấy ngươi vẫn nên bán thân thì hơn...” lời nói vô cùng mập mờ mơ hồ, Khanh Khanh mở to mắt nhìn hân đã bị bàn tay lớn của hắn che lại, môi là một mảnh ấm áp
Hắn lại cưỡng hôn nàng? Trong đầu Khanh Khanh lại xuất hiện nữ tử xinh đẹp bệnh tật. Hắn đã có giai nhân rồi tại sao vẫn còn chọc ghẹo nàng?
Đương lúc thất thần đã thấy bã vai đau nhức, cảm giác máu tươi theo vết cắn của Phong Nguyệt Vô Thần đua nhau chảy ra