“Người của ta lại có người muốn đoạt, trong mắt các người ta là cái gì đây?”
Hàm Mộc Vân thong dong đi vào chắn trước Lam Khanh Khanh. Kiều Hữu Lan từ trên tràng kỉ đi xuống hành lễ “Lan Phi tham kiến Hàm nương nương“. Mộc Vân phất phất tay “Ngươi dứng lên” cô nhìn Kiều Hữu Vân chau chau mày “Khanh Khanh là người của ta, cảm phiền Lan phi tìm người khác“. Nói đoạn Hàm Mộc Vân liền kéo Khanh Khanh đi
“Tỷ sao lại đến đây?” Nàng không trả lời hỏi lại “Sao ngươi lại đến”, Hàm Mộc Vân bĩu môi “Muội nghe nói tỷ bị gọi sang đây nên chạy qua xem“. Lam Khanh Khanh thở dài nhìn lên khoảng trời “Ta có cảm giác ở trong cung luôn có người theo dõi ta”, Hàm Mộc Vân nhìn trái nhìn phải chau mày “Sao muội không thấy?”
“Hiện thì không có ai theo dõi”, dường như từ sau khi Hàm Mộc Vân xuất hiện, nói đúng hơn là từ khi từ Lan Uyển về nàng luôn có cảm giác có ai đó luôn đi theo nàng. Hẳn là một nữ tử, võ công không cao cũng không có sát khí, nàng ta chỉ ở trong góc tối theo dõi nàng, cũng chẳng có động tĩnh gì. “Tỷ nói xem rốt cục là ai?”, nàng lắc đầu “Nàng ta cũng không có ý gì, cứ mặc kệ đi“. Hàm Mộc Vân lẩm bẩm “Nữ nhân?”
“Ngươi có tin ma quỷ không” Lam Khanh Khanh buộc miệng hỏi, “Sao tỷ tự dưng lại hỏi chuyện này?” Hàm Mộc Vân nghĩ nghĩ “Cũng có thể có, hiện đại không phải rất nhiều ma quỷ sao?“. Nàng đăm chiêu “Hắn cũng có thể không phải là ma, sát khí đó người thường càng không thể có” nàng đột nhiên dừng lại “Giống Tử Thần”
“Muội tìm nàng đến làm gì?” Kiều Hữu Lan nhìn Hàn Khiết Tử đang chấp vấn nàng lắc đầu “Không có chỉ là tò mò...”, “Muội đã biết cái gì?”
Kiều Hữu Lan dừng một chút “Muội... muội đã thấy qua bức họa vẽ Linh Nhi điện hạ”, “Cho nên?” Giọng điệu Khiết Tử có hơi cao. Kiều Hữu Lan cúi gầm mặt nhưng phía sau vẻ nhu mì đáng thương lại là ánh mắt đầy sự thù hận “Lam Khanh Khanh thật sự rất giống... muội chỉ muốn nhìn nàng một chút“.
Hàn Khiết Tử nhìn nàng ta thở dài rời đi, Kiều Hữu Lan nhìn theo cô ánh mắt có chút phức tạp “Cuối cùng chỉ thêm một mối hậu họa... à không, là hai mối đại họa“. Lời nói nặng nề thoát ra, nàng ta như có thâm thù đại hận đối với các nàng.
Đêm đã khuya tiếng côn trùng kêu trong đêm tối có chút u ám.
Lam Khanh Khanh nhìn ra ngoài lẩm bẩm “Hôm nay không trăng vắng sao, thật thích hợp để đi làm chuyện xấu”, “Cô nói cái gì cơ?” Bạch Nhi bất giác nhớ đến trước đây nàng cũng từng nói như vậy và hậu quả chính là...
Khanh Khanh bật cười gõ đầu cô một cái “Không phải ta mà sẽ có người đến giết người diệt khẩu”, hắn chắc chắn biết nàng đã nhận ra hắn, thật không lý nào để yên như vậy. Bạch Nhi khinh hãi “Diệt khẩu? Là ai?”, nàng lắc đầu “Bạch Nhi cô sang gian phòng bên cạnh trước, tuyệt đối đừng thắp nên hay ra ngoài”
Chưa để Bạch Nhi nói gì thêm nàng lại nói tiếp “Cô ở đây chỉ càng làm ta phân tâm, hắn không đơn giản ta không chắc hắn sẽ không thừa cơ“. Bạch Nhi sụi mặt xuống gật đầu, chưa bao giờ cô thấy mình vô dụng đến vậy, đến sự an toàn của bản thân cũng khiến Khanh Khanh bận tâm
“Bạch Nhi, cô lánh trước ta sẽ tác chiến cùng Khanh Khanh” ngoảnh đầu đã thấy Hàm Mộc Vân thân hắc y tựa người vào cửa lớn trên tay còn lắc lắc chùm tỏi. Nàng cười cười hướng Khanh Khanh và Bạch Nhi hất cằm “Tỏi không cưng?”
Bạch Nhi có chút ngây ngô khó hiểu “Các người lấy tỏi làm gì?”, Hàm Mộc Vân đặt ngón trỏ lên môi “Suỵt, thiên cơ bất khả lộ“. Khanh Khanh đẩy Bạch Nhi đi “Cô sang phòng bê cạnh, nhớ cho dù bên đây ồn ào đến mức nào cũng không được ra ngoài“. Bạch Nhi bất đắc dĩ rời đi
Lam Khanh Khanh nhìn lướt qua Hàm Mộc Vân một chút thờ ơ hỏi “Sao ngươi không vận bạch y?” Trong ấn tượng của nàng Hàm Mộc Vân luôn đi đôi với màu trắng thuần khiết. Mộc Vân đóng cửa lại nghe nàng hỏi liền nhìn lại bản thân “Lạ lắm sao? Muội chỉ lạ không muốn bị váy máu“. Khanh Khanh nhếch môi “Ngươi đem tỏi còn sợ váy máu?”
“Muội chỉ là dự phòng, nhỡ may hắn không phải là ma thì sao” Mộc Vân tinh mắt thấy bình rượu nếp ủ trên bàn cười cười “Tỷ không phải cũng vậy sao?“. Khanh Khanh thấy cô thản nhiên leo lên giường mình liền cau mày “bên kia còn một cái giường”, “Muội thích nằm ở đây“.
Khanh Khanh không nói gì nữa thổi tắt nến, nằm bên cạnh Mộc Vân. “Tỷ chắc tối nay tên nữa người nữa ma đó sẽ đến sao?”, “Nếu là ngày mai thì ta đã có thời gian báo cho hoàng thượng“. Mộc Vân gật đầu “Hắn đích thị là một tên lỗ mãn”, “Trong cung hẳn có người bảo hộ” nàng nói một câu chẳng liên quan
“Tỷ nói cái gì cơ?”, “Thử nghĩ trong cung cấm bọn họ lại hoành hành được sao? Không chỉ một mà hai lần, chung quy đều vướng phải ta“. Hàm Mộc Vân càng nghe càng rối, cô ngồi dậy nhìn Khanh Khanh “Tỷ nói vậy là ý gì? Hai lần? Họ hành động từ khi nào?”
“Trước đây có người bảo hộ quân sĩ Mông Cổ vào cung ám sát ta”, Mộc Vân chau mày “Tại sao lại ám sát tỷ” hình như có điều gì đó mà Khanh Khanh vẫn giấu cô. Chính xác là thân phận và nhưng thứ Khanh Khanh trải qua ở cổ đại
“Bởi vì ta là...”
Xác khí lẫn âm hàn xộc thẳng vào mũi, kể cả Hàm Mộc Vân cũng cảm nhận được, hai người không khỏi cảm thấy rét run. Khanh Khanh nhẹ giọng nhếch môi “Sai lầm lớn nhất là hắn không thể khống chế được ý nghĩ muốn giết người” sát khí rất rõ ràng.
Cánh cửa két một tiếng nhỏ mở ra, hắn vừa đi hai bước liền cảm nhận được thanh kiếm sắc bén kề bên cổ. Khổng Y kiếm trong đêm tối lóe lên màu lam dị thường, lần đầu tiên nàng dùng thanh nhuyễn khiếm này thay cho chủy thủ.
Trong phòng rất tối chỉ thấy hắn xoay người liền nhanh chóng cách nàng một đoạn xa. Hàm Mộc Vân ngồi trên giường chau mày phóng ra ba cây châm làm nến trong phòng vốn tắt bỗng cháy lại. Căn phòng lấy lại được ánh sáng
“Oa là một mỹ nam tử” lời trầm trồ của Hàm Mộc Vân vừa dứt liền nhận được ánh mắt không máy thiện cảm của hắn. Mộc Vân nhúng nhúng vai leo xuống giường
Lam Khanh Khanh cười nhạt “Vết thương cũng đã lành cũng nên tính ân oán rồi nhỉ“. Bạch Kết không nói gì trên tay xuất hiện một làn khói đen xì hướng các nàng đánh tới, Khanh Khanh nhếch môi chém thẳng một kiếm vào hắn. Khói đen bị một kiếm của nàng làm tiêu tan, “Ngươi không sợ ô nhiễm à?”
Mộc Vân tặc lưỡi “Thanh kiếm này của tỷ nếu đem về hiện đại làm thành máy lọc khí thì tuyệt”, Khanh Khanh nhếch môi “Sau này tiện thể đem vài cây về cho ngươi trêu đùa“. Đường đường là danh kiếm ấy vậy mà chỉ một câu nói nàng đã biến nó thành món đồ rẻ tiền ở chợ
Bạch Kết không kiên nhẫn rút ra thanh huyễn kiếm màu bạch, nàng cười nhẹ khẽ động Khổng Y kiếm. Hai người như hai con giao long quấn vào nhau chẳng rõ bóng dáng chỉ thấy một lam một bạch thay phiên nhau lóe lên.
Hàm Mộc Vân tặc lưỡi, lần đầu tiên nàng thấy họ đánh nhau đến mức thượng thừa như vậy, cứ tưởng chỉ có trong phim. Khanh Khanh này càng ngày càng lợi hại nha
_________________________
P/s: Tớ muốn làm bìa truyện nhưng tập design mãi vẫn không làm được. Ai giúp tớ với ah~
《Thỉnh cao nhân》