Hàm Mộc Vân mặc y phục màu trắng đơn thuần cùng Liên Khuynh xuất cung, nàng đi dạo trên đường lớn tấp nập mua hết thứ này tới thứ kia. Liên Khuynh ai oán nhìn cô nàng nào đó biến cô thì xe chở hàng “Chủ Tử người làm gì mua nhiều đồ thế?“.
Hàm Mộc Vân vào tiệm thuốc đông y xách ra vài gói thuốc bổ ném cho Liên Khuynh “Hiếm có dịp ta mới xuất cung mua nhiều thứ một chút, huống chi Khanh Khanh đang không khỏe ta nên mua vài thứ tốt tốt cho tỷ ấy“. “Nàng có quan hệ gì với chủ tử, xem ra rất quan trọng” Mộc Vân cười tinh nghịch “Có thể xem tỷ ấy là tiểu tình nhân của ta“. Liên Khuynh giật mình kinh ngạc “Chủ Tử!”
Mộc Vân bật cười thành tiếng gõ đầu cô một cái “Tình nhân là một mực bao dung, sủng ái, bao che khuyết điểm, chỉ có đối phương là nhất, nói chung là quan trọng, rất rất quan trọng. Ta đối với Khanh Khanh chính là như vậy. Còn Tỷ ấy xem ta như một đứa con nít, như bậc trưởng bối bảo vệ ta, tỷ ấy chính là ngoài lạnh trong nóng, lúc ở hiện đại đã vậy bây giờ vẫn thế”
Liên Khuynh nhìn nàng bất giác cười “Chủ tử, ta rất hâm mộ người” Mộc Vân chau mày “Ngươi làm sao?“. Cô cúi đầu “Ta còn một muội muội nhưng từ nhỏ đã thất lạc nhau. Nhà ta vốn khổ muội ấy là vì khuôn mặt xinh đẹp mà bị bán đi, không lâu sau cha nương ta mất cũng chẳng biết đi đâu tìm muội muội“. Mộc Vân choàng vai cô trấn an “Nào, muội muội ngươi tên gì để gia tìm giúp ngươi”
Liên Khuynh bị nàng chọc cho cười “Muội ấy tên là Thương Liên“. Mộc Vân lẩm bẩm “Thương Liên?” Bất giác nàng nhìn về phía Liên Khuynh “Không phải ngươi tên thật là Thương Khuynh đó chứ?”, Hình như con mèo kia cũng dùng tên giả thì phải nhưng rốt cục đi theo nàng bấy lâu nàng vẫn không biết tên thật của họ. Liên Khuynh gật đầu, Mộc Vân vỗ vỗ vai cô “Được ta tìm giúp cô, hai tỷ muội ngươi có tín vật gì không?”, Liên Khuynh lắc đầu.
Hàm Mộc Vân thấy Liên Khuynh thập phần ưu thương liền kéo cô đi “Đi nào chúng ta đi chơi thật vui rồi trở về cung nhàm chán kia nào”
Chốc lát hai người đã đi vào phố Kim Vương, nơi này còn sầm uất hơn cả đường lớn của kinh thành. Hàm Mộc Vân đi loanh quanh chốc chốc lại ngó tây ngó đông, tuy nàng đến đây đã lâu nhưng thật sự vẫn không khỏi tò mò những thứ cổ quái ở đây nha.
Nàng tung tăng hớn hở chạy quanh lại vô ý tông vào người đi đường “A xin lỗi, xin lỗi” Mộc Vân cúi người nhặt đồ bị rơi giúp người nọ. Lúc đứng dậy nàng vô tình nhìn thấy bóng dáng nam tử vận Tử y ôm một cô nương xin đẹp. Mộc Vân chau mày cố nhìn người nọ, cuối cùng nam tử đó cũng quay mặt “Là Phong Nguyệt Vô Thần?”
“Chủ tử” Liên Khuynh chọc chọc tay Mộc Vân gọi. Nàng kéo tay Liên Khuynh chỉ về phía Phong Nguyệt Vô Thần vừa đi vào “Nơi đó là nơi nào”, “Đó là Viên Linh Các nha, Thanh Lâu bậc nhất của phố Kim Vương. Nhắc tới thanh lâu thì phải kể đến Viên Linh Các và Túy Yên Lầu”
Mộc Vân hừ một tiếng, nàng cười cười “Tiểu Khuynh ngươi đi mua giúp ta... ờ mua giúp ta bánh hoa quế đi, mua nhiều một tí. Khanh Khanh và ta rất thích ăn nha“. Liên Khuynh nhíu mày “Sao tự dưng lại bảo ta đi mua, người lại tính trốn đi đâu đây?”
Nàng xua xua tay “Ta làm gì trốn đi đâu, chỉ là thèm ăn bánh hoa quế thôi mà, ngươi đi mua giúp ta đi ha“. “Làm sao ta tin được đây?”, Mộc Vân lấy vài thứ Liên Khuynh đang cầm ném lên bàn của quầy nước bên cạnh “Ta ngồi đây uống trà chờ ngươi“. Nàng ngồi xuống nghế bồi thêm một câu “Ta ngồi đây, tuyệt đối không đi đâu hết”
Liên Khuynh bất đắc dĩ để đồi xuống bàn đi “Chủ Tử người phải ngồi đây đó”, nàng gật đầu như băm tỏi. Đợi Liên Khuynh đi nàng quay đầu nhìn chằm chằm Viên Linh các nghiến răng nghiến lợi, chết tiệt, tên tam vương gia thối, đã cùng Khanh Khanh ở một chỗ còn lén lút qua lại với nữ tử thanh lâu. Lần đó nàng lén đi thăm Khanh Khanh đã thấy hắn từ trong Bình Tước cung đi ra, còn đối với Khanh Khanh rất thân mật. Khanh Khanh còn đỡ một mũi tên cho hắn vậy mà hắn lại phụ Khanh Khanh, khốn kiếp thật
Hàm Mộc Vân để ngân lượng trên bàn “Ông chủ giữ đồ giúp ta, lát ta quay lại” nói rồi nàng đi thẳng vào Viên Linh Các.
“Cô nương, người đến tìm ai?” Vừa vào Viên Linh Các Mộc Vân đã bị một nữ tử xinh đẹp chặn lại, cô ta đánh giá nàng một hồi mở miệng “Cô nương nếu tới tìm bạn thì xin mời vào còn muốn gây chuyện xin về cho“. Mắt thấy bóng tử y lên lầu đi cùng nữ tử xinh đẹp vào căn phòng sang trọng liền nói “Ta đến đây tìm người quen... hắn hẹn ta đến“. “Xin hỏi là vị nào? Người đó có đặt phòng chưa?” Nàng cắn môi nhìn về hướng căn phòng đó, vội vàng chạy đi “Đa tạ ta tìm thấy hắn rồi ta đi trước”
Nữ tử kia vừa quay đầu chẳng còn thấy bóng dáng Hàm Mộc Vân đâu nữa chỉ còn tiếng nàng nói vọng lại.
Hàm Mộc Vân đứng bên ngoài căn phòng mà Phong Nguyệt Vô Thần vừa bước vào ghé tai nghe ngóng, chẳng có tiếng động gì. Chưa kịp đứng thẳng người thì cửa phòng đã mở ra kết quả nàng thân mật ôm sàn nhà ngay tại cửa. Thiên hờ hững nhìn cô gái đang lồm chồn bò dậy, thanh kiếm đặt bên cổ nàng.
Hàm Mộc Vân trừng mắt, ngồi dưới đất la lớn “Ta tìm Phong Nguyệt Vô Thần“. Thiên nhìn ra phía sau thấy hắn gật đầu mới bỏ kiếm xuống nghiên người sang một bên. Hàm Mộc Vân hừ một tiếng đứng dậy phủi phủi y phục đi vào “Tam vương gia thật có nhã hứng”
Nàng đưa mắt nhìn Nguyệt Vi ngồi bên cạnh, quả là tuyệt sắc giai nhân nhưng mà bất quá nàng ta là tình địch của Khanh Khanh cho dù đẹp cách mấy cũng không thể tha thứ.
“Hàm Nương Nương không biết theo ta đến đây làm gì?”, “Nếu hôm nay ta không tình cờ bắt gặp sao biết bộ dạng trăng hoa của ngươi được?“. Phong Nguyệt Vô Thần nhíu mày bật cười “Cả thiên hạ không ai không biết bộ dạng phong lưu của ta, chẳng lẽ người lại không biết?”
“Trước đây ngươi phong hoa tuyết nguyệt, ăn chơi trác táng ra sao ta không quản nhưng bây giờ thì khác, ta tuyệt đối không để ai làm Khanh tỷ đau lòng được“. Hắn nhíu nhíu đôi mày có chút không hiểu “Người là có ý gì?“. Nguyệt Vi ngồi bên cạnh cũng chút nào hiểu được tình huống, cô đánh giá Mộc Vân mọt phen rồi lại nhìn vẻ mặt khó hiểu của ai đó cười trừ
Hàm Mộc Vân đập bàn “Có ý gì? Ngươi chân đạp hai thuyền bắt cá hai tay còn nói có ý gì? Đừng tưởng ngươi là vương gia thì có thể đùa cợt tình cảm của người khác“. Phong Nguyệt Vô Thần đứng dậy nhìn nàng cười “Chẳng hay ngươi hiểu lầm gì chăng?”
Hỏa khí Mộc Vân tăng cao cũng lười nói chuyện với hắn, ngân châm trong tay khẽ động. Phong Nguyệt Vô Thần dễ dàng tránh hết được châm của nàng, Thiên chau mày rút kiếm hướng về phía Hàm Mộc Vân
Kiếm từ phía sau cách Mộc Vân chỉ còn vài cm đã bị hai ngón tay khống chế. Hàm Mộc Vân giật mình quay lại “Khanh Khanh, Sao tỷ ở đây?“. Lam Khanh Khanh buông kiếm của Thiên ra hừ một tiếng “Ta không ở đây ngươi sẽ náo đến mức nào?”
Hàm Mộc Vân bĩu môi ấm ức chỉ tay về phía Phong Nguyệt Vô Thần và Nguyệt Vi “Ta bắt gặp bọn họ có gian tình nên thay tỷ đòi lại công đạo”