Phùng Liên cảm thấy không đúng lắm cho dù hắn là thuộc hạ của nàng thì cũng là nam nhân nói mấy cái thể loại này cũng hơi kì quái.
Lam Khanh Khanh nhìn hắn phì cười “ngươi thật ngây thơ nha”, Bạch Nhi nhìn Phùng Liên rồi lại nhìn Lam Khanh Khanh, sao xung quanh nàng toàn kẻ tai to mặt lớn không thể đắc tội vậy nè.
Lam Khanh Khanh vỗ vai Bạch Nhi “sau này rồi sẽ quen, bên cạnh ta không có người vô dụng” Bạch Nhi gật đầu nàng nói tiếp “đi theo ta phải rèn luyện cái gan to một chút, mặt dày một chút, bỉ ổi vô sỉ một chút đừng ngây thơ quá“.
Phùng Liên phì cười hướng nàng hơi khom người “thuộc hạ đi trước” nàng ngó lơ hắn thuận miệng nói “không tiễn“. Phùng Liên thầm nghĩ xem rốt cuộc mình có nhận nhầm người không, nữ nhân trước mặt mà chính là tu la khát máu hạ gục hơn trăm cao thủ Dạ Nguyệt, lạnh lùng không biết cười á? Chậc năm nay heo nái leo cây rồi, chuyện gì cũng sảy ra được.
*****
Đêm khuya thanh vắng
Ánh trăng đêm nay bị mây che phủ một nữa, khuôn trời đầy u ám báo hiệu điều không lành. Cơn gió lạnh thổi đến.
“Khanh Khanh cô nói hôm nay bọn, bọn họ sẽ đến à” Bạch Nhi hoảng sợ ngó ngang ngó dọc, Lam Khanh Khanh vỗ vai một cái “có ta đây cô không chết dễ dàng đâu“. Nàng đưa mắt nhìn ra cửa sổ bị gió thổi bật ra cười lạnh “đến rồi“.
Lam Khanh Khanh kéo Bạch Nhi ra sau lưng mình nhìn ra cửa sổ nói “người các ngươi muốn giết là ta, chắc các người không bỉ ổi đến mức giết người vô tội hay bắt giữ con tin chứ“. Ngoài cửa sổ xuất hiện vài bóng đen cao to, một tên đứng đầu nói “bọn ta không bỉ ổi đến mức đó“.
Lam Khanh Khanh nhúng nhúng vai giọng nói lành lạnh mang theo vẻ châm biếm “à thì ra vì hôn quân mà giết cả nhà người ta cưỡng hiếp dân nữ đến chết là việc sáng suốt à“. Tên đó cầm đại đao giơ lên “đừng nhiều lời hôm nay ta phải lấy máu ngươi tế tướng quân“.
“Khoan đã” Lam Khanh Khanh chặc lại lạnh lùng nói “trong đây chật hẹp đánh không đã tay, ra ngoài“. Nàng quay sang Bạch Nhi mặt mũi tái mét cười “bọn họ tìm ta không giết ngươi đâu, sợ gì chứ!”, Bạch Nhi nhìn ra cửa sổ đếm khoảng ba mươi bóng đem cao lớn đứng ngoài đó có hơi lo lắng “cẩn thận“.
Lam Khanh Khanh cười xoay người lại phi ra ngoài lập tức có gần ba mươi người vây lấy, nàng rút Khổng Y kiếm ra vuốt nhẹ “đúng lúc ta chưa dùng, lấy máu các người rửa trước vậy“.
Nói rồi Lam Khanh Khanh lạnh lùng quét mắt một cái Khổng Y kiếm trong tay như có linh tính phát sáng uống lượn theo mỗi cái phát tay của nàng. Bọn hắn y nhân nhìn nhau gật đầu vung đại đao xông lên hướng nhằm vào nàng ra sức chém, nàng khinh thường nhìn bọn thô lỗ suốt ngày đi theo tên tướng quân bại hoại võ công chẳng ra gì ngay cả binh thư yết lượt cũng chưa bao giờ động tới còn muốn vác xát đến báo thù.
Lam Khanh Khanh điểm chân xoay nhẹ người vận khinh công bay lên đáp xuống điểm mũi đao của bọn họ chụm lại, bọn họ thấy nàng đứng trên mũi đao mà nhẹ như vậy có chút hoảng hốt lật đại đao. nhưng họ nhanh nàng càng nhanh hơn chỉ thấy trên cổ lành lạnh rồi ngã xuống đất, chưa biết gì đã chết.
Lam Khanh Khanh tiếp đất lật nhẹ thanh kiếm trên tay máu theo chiều kiếm mà nhỏ xuống đất, trời bắt đầu có giông mưa theo đó mà rơi, mưa càng ngày càng lớn sát khí trên người nàng vẫn không giảm. Bọn người còn lại vẫn không sợ chết xông lên, nàng ngẩn mặt trong mắt đầy vẻ khát máu cùng nổi hận như thể quay lại cái ngày nhìn người thân chết, như thể tận mắt thấy lại cảnh hoàng cung Mông Cổ tràn ngập máu tươi.
Lam Khanh Khanh khẽ nhếch môi tựa như một cơn gió nhanh như chớp lướt qua bọn người đang đánh tới, vung kiếm một đường thẳng chưa kịp định thần thì bọn họ đã ngã xuống, giữa sân rộng lớn chỉ còn mình nàng cầm kiếm đứng cô độc. Sấm chớp vừa nổ ánh sáng nhàn nhạt phát họa lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, mưa càng ngày càng lớn cả thân hìn nàng ướt sủng nhưng nàng vẫn đứng đó.
Là do bọn họ làm nàng gợi nhớ lại những chuyện đó, đáng chết!
Máu hoà vào nước mưa tanh nồng, Bạch Nhi đứng ở cửa nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang đứng trong mưa, nàng rốt cuộc đã trả qua những chuyện gì mà khiến một cô bé mười sáu tuổi biến thành tu la khát máu như thế. Bạch Nhi nhìn bản thân rồi lại nhìn nàng, cô xách váy đội mưa chạy ra chỗ nàng đứng kéo nàng vào phòng.
Bạch Nhi vỗ vỗ mặt Lam Khanh Khanh “này không phải giết người đến hoá điên rồi chứ”, nàng vẫn đang trong trạng thái đầy sát khí đưa mắt nhìn Bạch Nhi làm cô giật bắn mình. Lam Khanh Khanh thu hồi sát khí nhìn ba mươi cái xác chất ngoài sân hỏi “sợ không?“.
Bạch Nhi nhìn ra ngoài đó gật đầu “có hơi sợ, mà không sao ta không vô dụng đến vậy”, Lam Khanh Khanh hơi ngạc nhiên đùa “vậy cô đi dọn dẹp mấy cái xác đó đi“. Bạch Nhi giật mình lùi ra sau mấy bước “chuyện...chuyện này”, nàng phì cười “được rồi đóng cửa lại ngủ đi” nàng dừng một chút thần bí nói “đóng chặt vào một chút kẻo oan hồn đi vào được thì...“. Bạch Nhi rùng mình một cái nhanh như chớp bay ra đóng hết cửa lại còn cài then thật chắc.
Lam Khanh Khanh ngồi đó che miệng cười, Bạch Nhi quay lại thấy nàng cười biết mình bị ghẹo lặp tức dậm chân nổi giận “Lam Khanh Khanh cô giỏi lắm dám ghẹo ta, cô...cô...”
“Oan hồn còn phải xem tìm ai, ta không sợ thì cô sợ cái quái gì? Ngoan đi ngủ đi ta đi thay y phục” Lam Khanh Khanh đứng dậy đi vào dục phòng “có ta ở đây sợ gì chứ!“.