Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Chương 92: Chương 92: "Khanh Nhi tỷ tỷ"




“Ta đang hỏi ngươi!”

Thanh âm Lam Khanh Khanh hơi cao trong trẻo mà lạnh lùng khiến những người đang rối rít lên lầu hơi ngừng lại nhìn về phía nàng

Tiểu nhị giật mình “ah” một tiếng “Vị tiểu thư này chắc là người phương khác nên không biết, biệt viện phía sau khách điếm có một lão từng làm ngự y trong cung, trước đã mua biệt viện đó để khám bệnh cho dân”

“Vậy tại sao bây giờ không khám nữa?“. Tiểu nhị bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ “Cô nương nghĩ xem, lão ta đã già rồi không biết còn chuẩn bệnh chính xác hay không ấy chứ nói chi đến bệnh truyền nhiễm này. Vả lại đây là khách điếm, cho dân tị nạn bị nhiễm bệnh đi vào thì không hay lắm”

Lam Khanh Khanh lười biến tựa người vào cột lớn trong sảnh, khoanh tay trước ngực, thanh âm lạnh lùng “Ta thấy là theo câu sau”

Khanh Khanh đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, dừng lại khuôn mặt cậu bé đang nhìn chằm chằm nàng “Ta sẽ mua lại khách điếm này”

Phong Nguyệt Vô Thần tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng “Nàng mua? Vậy ai trả tiền đây?“. Khanh Khanh nhếch môi “Đương nhiên là vương gia ngài rồi”

Một câu vương gia đã làm tiểu nhị kia kinh sợ, mọi người xung quanh cũng chăm chú về phía này.

Phong Nguyệt Vô Thần dùng ngón trỏ cưng chiều chạm mũi nàng, cười sảng khoái “Được, khách điếm này bản vương sẽ mua, mở cửa biệt viện phía sau cho vị y nhân kia khám bệnh cho dân tị nạn”

“Vương gia... Còn khách quan trong đang trọ ở đây thì sao?”

“Không ngại thì cứ việc ở” Phong Nguyệt Vô Thần nhìn xung quanh một cái cười yêu nghiệt “Tiền thì phải thu đều đặn cho bản vương”

Quá bỉ ổi rồi! Nàng muốn dùng nơi này cho dân hắn lại muốn kiếm tiền từ khách điếm

Hàm Mộc Vân chạy lại đỡ cậu bé đứng lên “Này ngươi tên gì?“. Cậu bé nhìn lướt qua Khanh Khanh một cái mới trả lời “Ta tên là Hán Nhĩ Ba“. Khanh Khanh cau mày đi tới “Ngươi là người Mông Cổ?” cậu bé thành thật gật đầu

Trong lúc đó Phong Nguyệt Vô Thần đã phái hai quan binh nâng mẹ cậu bé vào trong.

Hán Nhĩ phu nhân được đưa vào căn phòng phía sau biệt viện, một lão nhân nghe tin liền chạy sang.

Lão nhân gặp Phong Nguyệt Quân Y liền sững người sau đó liền lặp tức quỳ xuống hành lễ “Lão thần tham kiến Ngũ vương gia”

Phong Nguyệt Quân Y đỡ ông ta dậy “Không cần đa lễ, ngươi biết ta sao?“. “Ngũ vương gia không nhớ, lão thần từng làm trong thái y viện, trước đã gặp qua vương gia vài lần”

Lão thái y nhìn qua Hán Nhĩ phu nhân nằm trên giường một chút thở dài, “Làm sao? Không cứu được nữa sao?” Hàm Mộc Vân lo lắng hỏi

Lão lắc đầu “Vị phu nhân này tuy nhiễm bệnh nhưng mới giai đoạn đầu nếu tiến hàng chữa trị có thể khỏi“. Mộc Vân cau mày “Vậy sao ông lại thở dài?”, “Bởi vì bệnh truyền nhiễm vốn không có thuốc chữa, cho dù có ở giai đoạn nào cũng có thể chờ chết”

“Ta không tin không có thuốc chữa”

Khanh Khanh nhìn một chút, trên người vị phu nhân kia nổi lên một tầng mụn nước, nếu mụn nước kia vỡ ra chắc chắn sẽ lây lan rộng thêm, còn lây cho người khác

“Ngươi gọi sư phụ ngươi thử xem”

Mộc Vân giật mình, sao nàng không nhớ tới lão quỷ y nhỉ, “Ta đi viếc thư cho ông ta” nói rồi Mộc Vân liền chạy vụt đi

Khanh Khanh, Vô Thần và Quân Y cũng bị lão thái y đuổi khéo ra ngoài.

Hán Nhĩ Ba ngồi bên ngoài nhìn vào trong, thấy mọi người đi ra liền đứng dậy. Phong Nguyệt Quân Y cười nhẹ xoa đầu cậu bé “Không sao, mẫu thân ngươi có thể cứu“. Hán Nhĩ Ba gật đầu

Khanh Khanh định rời đi bỗng thấy tay áo có người nắm kéo kéo, nàng cau mày quay đầu nhìn Hán Nhĩ Ba.

“Khanh Nhi tỷ tỷ, tỷ không nhớ đệ sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.