Cả một đêm không ngủ, Lãnh Cô Tịch miệt mài với việc rèn luyện nội lực trong cơ thể mình, y tự biết bản thân chỉ còn có năm năm thời gian, mà thời gian thì trôi qua rất nhanh, y hiện tại lại đang mang danh phận của một vương phi, tốt nhất là biết cách tự bảo vệ bản thân, tránh xa những chuyện thị phi, càng xa càng tốt. Tiếp theo chỉ cần an an ổn ổn sống những giờ phút còn lại đợi đến khi có người đến đón mình là được.
Nhìn về phía chân trời đã le lói chút tia sáng, Lãnh Cô Tịch thu chiêu, hít vào một hơi rồi xoa nhẹ lên lồng ngực có hơi ức ách của mình. Thân thể này vẫn còn quá yếu… so với cơ thể ngày xưa trải qua bao nhiêu tập huấn của y đúng là một trời một vực, thế nhưng không sao, y cũng không có mục đích nhất định gì trong năm năm cuộc sống tiếp theo của mình, có thể dùng thời gian rảnh rỗi để rèn luyện cũng tốt.
“Thiếu gia.” Bên ngoài truyền đến tiếng của Điệp Nhi, sau khoảng thời gian cỡ một tuần trà, đại môn mới từ từ khai mở. Đây là thói quen đã dần được hình thành gần đây. Điệp Nhi biết rõ từ sau khi qua cơn bạo bệnh kia, tính tình của thiếu gia nhà nàng đã đại biến, khi xưa y là một con người rất ít nói chuyện, hiện tại lại càng kiệm lời hơn rất nhiều, tựa như không cần thiết phải trả lời lại những thứ xung quanh mình, y cứ như vậy tự cô lập bản thân trong thế giới chỉ có riêng y. Những chuyện vặt vãnh như gõ cửa, đợi đến khi chủ tử đáp lời một tiếng ưng thuận mới được vào sớm đã bị Điệp Nhi gạt hết qua một bên, gõ cửa, đợi một lúc rồi cứ như vậy mà đẩy cửa vào, bởi vì cho dù nàng có tái đợi ở bên ngoài đi nữa chắc chắn cũng sẽ không nghe thấy câu trả lời từ nam tử.
“Thiếu gia, thỉnh người sấu tẩy, thay đổi y phục, tam vương gia triệu người đến tẩm thất của hắn.” Vừa nói Điệp Nhi vừa kính cẩn cầm theo một chậu nước trong vắt đặt lên bàn, tiếp theo nhúng khăn ướt, tiến đến trước mặt nam tử đang ngồi im bất động trên giường. Không thấy y mở mắt ra nhìn mình hay có nửa lời phản đối, Điệp Nhi lúc này mới nâng khăn nhẹ nhàng lau lên khuôn mặt tinh xảo như điêu như tạc của y, cẩn cẩn dực dực, lực đạo vừa phải.
Lãnh Cô Tịch khép hờ hai mắt, không để ý lắm đến người đang thay mình lau mặt chải đầu, trong tâm chỉ không ngừng xoay chuyển, tựa hồ như đang suy nghĩ một việc gì đó.
Điệp Nhi nhẹ nhàng cài lên đầu của nam tử một cái kim quan, mái tóc dài đen nhánh mềm mại thả xuống sau lưng, càng tôn lên làn da trắng đến có chút quỷ dị của y. Y phục được thay đổi, khoác lên thân Lãnh Cô Tịch lúc này là một bộ hắc y làm từ tơ lụa do chính người của Hiên Viên Thích đưa đến. Tiếp theo Điệp Nhi đem ngoại sam mà phụ thân của An Tuyết Nhiên gửi đến vào mùa đông năm ngoái khoác lên cho nam tử, giúp y giữ ấm cơ thể.
“Thiếu gia, bên ngoài trời lại bắt đầu đổ tuyết, nếu người lạnh ta lại đi kiếm thêm một bộ ngoại sam khác đến.” Điệp Nhi nhìn từ trên xuống dưới của nam tử, lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, từng hạt bông tuyết lặng lẽ rơi, có chút lo lắng nói.
Lãnh Cô Tịch lặng im không đáp, Điệp Nhi cũng tự thân vận động, vội vàng chạy đi kiếm thêm mấy lớp áo lông cũ kĩ đem đến khoác lên cho y, xong đâu đó rồi mới tạm yên tâm dẫn đường cho Lãnh Cô Tịch đi ra ngoài.
Trời bên ngoài lại bắt đầu đổ tuyết, mới nắng lên đây không được bao lâu đã chuyển lạnh, thời tiết như vậy quả thực chẳng khác nào đày đọa muốn cho con người đều mắc bệnh cả mà.
Thế nhưng Lãnh Cô Tịch lại không chán ghét thời tiết như vậy. Nói đúng hơn y hoàn toàn không có tâm tư để mà để ý đến sự thay đổi của thời tiết. Dù là nóng hay là lạnh đối với y cũng tốt. Tuy rằng thân thể này vẫn có thể cảm nhận được sự thay đổi nhiệt độ xung quanh thế nhưng tâm y sớm đã trở nên vô cảm. Nếu đem ra so thì có thể nói tâm tình của y còn muốn lạnh hơn những hạt tuyết sớm kia, lạnh đến nỗi khiến y vô phương cảm nhận được bất kì thứ gì khác.
Đường đến tẩm cung của Hiên Viên Thích rất dài, sử dụng cỗ kiệu còn phải mất đến hơn một nén nhang mới đến, thế nhưng một vương phi bị thất sủng thì nào có phước để dùng đến cỗ kiệu, chỉ có thể gồng mình mà cuốc bộ mặc cho thân thể suy nhược của y một chút cũng không thể chống đỡ nổi con đường dài nọ.
Đi một lúc lâu mà cung của Hiên Viên Thích còn chưa thấy. Điệp Y một thân mồ hôi, tứ chi rã rời, đã có chút thấm mệt. Nàng lo lắng nhìn sang thiếu gia của mình, chỉ thấy sắc mặt của y có chút trắng xanh, hơi thở cũng trở nên có phần nặng nề, tuy vậy hai chân bủn rủn vẫn tiếp tục đều đều nện bước trên con đường. Nàng nhịn không được muốn thỉnh y nghỉ ngơi một chút rồi hẵng đi tiếp, thế nhưng nghĩ đến thời gian gấp rút không thể trì hoãn lại không biết phải nói như thế nào.
“Thiếu gia…” Điệp Y nhỏ giọng gọi, Lãnh Cô Tịch lại không chút phản ứng, đem lời nàng hoàn toàn bỏ qua.
“Thiếu gia, hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút…” Nàng lo lắng thân thể Lãnh Cô Tịch trong trời tuyết lạnh này sẽ chịu không nổi.
Lãnh Cô Tịch lại không chút đoái hoài đến nàng, vẫn bước đi đều đều trong trời gió tuyết.
Làn da của y trở nên trắng đến bất thường, có thể thấy rõ mạch máu ẩn sâu bên dưới. Ngoại trừ tai và mũi vì bị gió tuyết đông lạnh đỏ rực ra thì không thể tìm thấy điểm huyết sắc nào khác trên cơ thể y.
Hỏi Lãnh Cô Tịch có biết mệt hay không? Cho dù y trả lời y không biết mệt đi nữa thì thân thể yếu ớt hiện tại của y cũng hoàn toàn chống đối lại y.
Y muốn nghỉ ngơi? Không có, y không có mong muốn xa xỉ như thế. Đối với y đi cũng được mà nghỉ cũng được, hoàn toàn không có tác động gì đến y.
Nếu tiếp tục đi y sẽ chết vì cơ thể suy nhược? Y quan tâm hay sao? Đám người dưới địa phủ đó nói y có năm năm thì có nghĩa là y có năm năm. Mà cho dù thời hạn kết thúc sớm, y cũng nào có phải tha thiết cuộc sống này. Sở dĩ yêu cầu được tá thi hoàn hồn cũng chỉ vì y muốn dứt bỏ thất tình lục dục của bản thân. Sống với chết đới với y đã không còn mấy quan trọng. Sống cũng được mà chết cũng được, đều như nhau.
“Thiếu gia, làm ơn đừng quá cố chấp như vậy…” Điệp Nhi lo lắng nắm lấy tay áo thuần bạch của y, “Hay là để nô tỳ cõng người đi? Thân thể người suy nhược không thể tiếp tục hành tẩu trong thời tiết lạnh lẽo như vậy.”
Lãnh Cô Tịch liếc mắt nhìn khuôn mặt lo lắng đến nỗi như sắp khóc đến nơi của Điệp Nhi, lại lạnh lùng chuyển mắt đi, kéo lại tay áo, tiếp tục một mình nện bước trên con đường trắng xóa phủ tuyết.
“Thiếu gia…”
“Vương phi?” Đột nhiên một tiếng gọi vang lên khiến cho Điệp Nhi ngẩng đầu. Xa xa nhìn đến nàng có thể thấy một cỗ kiệu màu ngọc bích nổi bật giữa nền tuyết trắng.
Không ổn! Điệp Nhi theo quán tính vội vàng chạy đến chắn trước mặt Lãnh Cô Tịch như gà mẹ bảo vệ gà con, cẩn thận quan sát chiếc cỗ kiệu trước mặt.
Màn kiệu được vén lên, một thân người mĩ miều như hoa như ngọc bước ra. Nữ tử với mái tóc dài đen nhánh cùng đôi mắt to tròn rụt rè tiến đến trước mặt Lãnh Cô Tịch, cố gắng nở một nụ cười với y.
“Vương phi… ân, Thanh Ngọc bái kiến vương phi.”
Kia còn không phải nữ tử ôn thuần có khuôn mặt giống y như tạc Hoàng Cẩn, người mà Lãnh Cô Tịch đã từng một lòng yêu thương…?
[Hết chương 14]