Lãnh Khốc Vương Phi

Chương 16: Chương 16




Vốn dĩ vương phi và vương gia vẫn thường ngồi hai kiệu khác nhau, thế nhưng Hiên Viên Thích lại mở miệng nói rằng hắn muốn vương phi cùng ngồi chung một kiệu với hắn.

Điệp Nhi đương nhiên không bằng lòng, thế nhưng nàng thân phận nô tỳ thì lấy quyền gì để phản bác lời nói của chủ nhân mình? Đây còn chưa nói An Tuyết Nhiên nửa chữ phản đối cũng lười phun ra, cứ như vậy mà bước lên kiệu chung với Hiên Viên Thích. Điệp Nhi bất đắc dĩ chỉ có thể leo lên xe dành cho hạ nhân, ánh mắt thủy chung vẫn không thể mất đi một tia lo lắng không yên lòng.

Thiếu gia dạo này rất kì lạ… hoàn toàn không còn dáng vẻ khi trước, lần này vào cung gặp hoàng thượng và An quốc sư không biết sẽ như thế nào? Nàng đột nhiên nhớ đến lời nói của nam tử nọ vào ngày hôm qua, nói gì mà y chỉ là kẻ giả mạo… không thể nào đâu nhỉ? Điệp Nhi nhanh chóng lắc đầu. Chuyện của chủ nhân phận nô tài như nàng không thể suy đoán bậy bạ…

Tử y nữ tử thùy hạ mi mắt, ngồi ngay ngắn trong một góc xe, cũng không cùng đám hạ nhân khác mở miệng nói chuyện. Chủ nhân và nô tài… từ khi nào khoảng cách giữa nàng và thiếu gia lại bất giác kéo dài ra như thế? Cứ như quay trở về lần đầu tiên hai người gặp mặt… thiếu gia sau khi bạo bệnh tỉnh lại vẫn luôn giữ khoảng cách với nàng, ngay cả khi ăn cũng không mời nàng ngồi xuống cùng dùng chung bữa như ngày xưa… lời ngon ngọt đầy tình nghĩa như “giữa hai chúng ta không cần giữ khoảng cách”… hình như cũng đã hoàn toàn biến mất.

Trái tim đột nhiên trĩu nặng. Thiếu gia… rốt cục là chuyện gì đã xảy ra?

Điệp Nhi nghiêng đầu nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, nơi tuyết vẫn đang đều dều rơi. Đi không xa phía trước chính là kiệu của vương gia vương phi hai người… nàng thực không yên tâm khi để cho thiếu gia ở một mình với Hiên Viên Thích… không biết kẻ nọ lại đang có âm mưu gì…

Âm mưu… Hiên Viên Thích quả thực cũng muốn biết bản thân rốt cuộc là đang có âm mưu gì với cái kẻ băng đá còn chẳng lạnh bằng trước mặt này.

Từ khi bước lên kiệu đến giờ hắc y nam tử vẫn không thèm cho hắn một cái ánh mắt, đầu vẫn cúi thấp, hai mắt khép hờ, đôi bàn tay gầy gò quấn băng vải kháp xung quanh noãn lô được điêu khắc tinh xảo, biểu tình bằng phẳng vô hỉ vô nộ, tựa như chuyện gì xảy ra xung quanh y cũng không liên quan đến y. Ngay cả khi Hiên Viên Thích buồn chán đưa tay quơ trước mặt y y cũng lười mà bố thí cho hắn một cái phản ứng.

Lần đầu tiên trong đời Hiên Viên Thích không biết phải mở miệng như thế nào. Hắn chưa bao giờ phải làm người mở đầu cuộc đối thoại, từ đó đến giờ ai ai gặp hắn cũng đua nhau lời ngon tiếng ngọt lảm nhảm bên tai hắn không ngớt, hiện giờ đến phiên hắn muốn mở miệng phá tan bầu không khí im lặng ngột ngạt trong khoang kiệu này thì cổ họng lại cứng ngắc, muốn phun ra không được mà nuốt xuống cũng không xong.

Thở phì ra một tiếng để biểu thị sự khó chịu của mình, Hiên Viên Thích chống cằm nhìn chằm chằm vào lãnh khốc nam tử trước mặt. Mệt hắn còn ráng nghĩ ra đề tài gì để thu hút sự chú ý của Lãnh Cô Tịch, đó hoàn toàn không phải là tác phong của hắn. Từ trước đến giờ chỉ có kẻ khác phải trông sắc mặt mà đoán tâm tình của hắn, nào có đời nào hắn phải đi trông sắc mặt mà đoán tâm tình kẻ khác?

“Làm gì?”

Thanh âm thanh lãnh đột nhiên vang lên giữa không gian yên tĩnh đánh gãy dòng suy nghĩ của Hiên Viên Thích và kéo hắn trở về với hiện thực.

“Gì?” Chiến thần đại nhân nhướn mi, quả thực không nghĩ đến Lãnh Cô Tịch lại là người mở miệng nói chuyện trước. Không phải một giây trước còn làm ra vẻ thanh lãnh lắm sao? Cuối cùng cũng không chịu được sự yên tĩnh mà mở miệng bắt chuyện? Hay là bởi vì sắp sửa nhập cung cho nên thực sự chịu không được nữa, muốn quỳ xuống thỉnh hắn cứu giúp?

Hiên Viên Thích đơn giản đem lời nghi vấn không chút cảm xúc của Lãnh Cô Tịch trở thành tiếng van cầu đầy yếu ớt, khóe miệng cũng không khỏi khẽ cong lên thành một vòng cung hoàn mỹ. Nếu để cho nam nữ bình thường nhìn thấy, chắc chắn sẽ nhào đến hắn tựa như sóng sau xô sóng trước.

Cũng không quản con người trước mặt đang ảo tưởng cái gì mà khóe mi khóe môi đều hàm chứa tiếu ý đầy kiêu ngạo, Lãnh Cô Tịch nâng tay nhẹ nhàng đặt lên bàn tay của Hiên Viên Thích, mang theo cảm giác ấm áp của noãn lô cùng với mấy phần thô ráp của băng vải, “Cũng không phải con nít, kéo tóc ta làm gì?”

Đến lúc này Hiên Viên Thích mới để ý thấy bàn tay mình không biết từ khi nào đã nắm lấy một lọn tóc đen huyền của nam tử trước mặt, cảm xúc mềm mại như bông lại có chút lạnh lẽo và ươn ướt chạm vào lòng bàn tay của hắn khiến cho hắn có chút không muốn rời.

“Gia muốn thì kéo, có ý kiến sao?” Không những không bỏ ra mà ngược lại còn siết chặt hơn, Hiên Viên Thích phóng ánh mắt khiêu khích về hướng của Lãnh Cô Tịch, tựa như vô ý nhưng lại cố tình dùng sức giựt lọn tóc đen của y về phía mình, khiến cho y phải nghiêng người mới có thể giữ được thăng bằng.

Lãnh Cô Tịch nâng khóe mi nhìn đến tuấn nhan của hồng y nhân trước mặt mình, sau đó thu lại bàn tay đang nắm lấy tay của Hiên Viên Thích đặt trở lại trên thân noãn lô tinh xảo. Xem dáng vẻ của y tiếp theo Hiên Viên Thích có lôi kéo đến thế nào đi nữa, miễn đừng quá phận kéo đến da đầu y tê rần thì Lãnh Cô Tịch cũng sẽ không có phản ứng gì. Chỉ là nắm một lọn tóc mà thôi, y cũng không mất miếng thịt nào.

Đương nhiên phản ứng như vậy Hiên Viên Thích cũng đã sớm đoán được từ trước. Hắn nhiều nhất cũng chỉ nhướn đuôi mày kiếm tinh xảo, những ngón tay lại tiếp tục vân vê lọn tóc trơn mịn trong lòng bàn tay.

Sợi tóc đen nhánh tựa như gỗ mun có phần ẩm ướt do đi lại dưới trời tuyết, mang theo cảm giác lành lạnh, tựa như chủ nhân của chính nó. Lãnh Cô Tịch con người này… nói y băng lãnh thì không bằng nói y lạnh nhạt đi. Dường như bất kể việc gì cũng không khiến y có thể quan tâm được, nhất nhất đều mắt nhìn không thấy tai nghe không lọt. Vì sao một con người như vậy lại xuất hiện trong phủ của hắn? Còn chưa nói giả dạng ai không giả dạng, lại ngu ngốc giả dạng một vương phi vô quyền vô thế, sợ bản thân sẽ bị phát hiện quá chậm trễ hay sao?

Hiên Viên Thích tự nhận bản thân không phải ngu ngốc, mà nói đúng hơn hắn còn có vài phần mưu trí, kẻ nào muốn tính kế trên đầu hắn quả thực chẳng khác nào tự rước họa vào thân. Thế nhưng cho dù hắn có cố gắng đến thế nào đi nữa suy cho cùng hắn cũng không tài nào có thể đoán được suy nghĩ trong đầu của băng lãnh nam tử trước mặt này. Một kẻ một chút diễn xuất để cải trang bản thân cũng không thèm, một kẻ không biết sống chết dám trực diện khiêu chiến hắn, một kẻ ngay cả khi hắn rõ ràng cố tình buông lỏng phòng vệ xung quanh y để y có cơ hội ra tay ám sát mình… thế mà y vẫn không thèm nắm lấy…

Đến cuối cùng Lãnh Cô Tịch kẻ này là ai? Nói y là thích khách thì không đúng. Có thích khách nào lại tệ hại đến vậy không? Không những không biết giả trang bản thân cho tốt, mà ngay cả thời cơ để ám sát hắn y cũng không thèm nắm lấy. Thế nhưng nói y chính là An Tuyết Nhiên khi xưa… đây càng là chuyện không có khả năng. Rất hiếm có ai có thể qua mắt được Hiên Viên Thích hắn. Nếu khi xưa An Tuyết Nhiên chỉ giả vờ ra vẻ đáng thương yếu đuối, gió thổi là bay, hắn chắc chắn sẽ dễ dàng nhìn thấu được y. Thế nhưng y lại không phải. An Tuyết Nhiên thực sự là một kẻ nhu nhược không có chủ trương của riêng mình, chỉ là An Tuyết Nhiên của hiện tại… nói đúng hơn là Lãnh Cô Tịch người này… mang theo mùi vị rất nguy hiểm. Mặc dù thân thể suy nhược lại mảnh mai, thế nhưng một chút cũng không làm giảm đi khí tức lãnh khốc trấn nhân của y. Loại khí tức này chỉ có những kẻ đã kinh qua sinh tử, tay nhúng qua huyết tinh mới có thể có được, tựa như Hiên Viên Thích hắn… Ở Lãnh Cô Tịch Hiên Viên Thích có thể thấy được hình bóng của bản thân, cao ngạo đạp trên tử thi của kẻ kẻ vô tội mà bước đi trên con đường cường giả của chính mình.

Bất giác nâng bàn tay muốn chạm lên khuôn mặt tinh xảo của nam tử trước mặt, thế nhưng lại bị y vô thanh vô tức né đi, chộp được trong lòng bàn tay tất cả chỉ là hư không. Hiên Viên Thích bất giác thiêu mi, đầu mày khẽ chau lại, có chút khó chịu.

“Né cái gì mà né, ngồi yên.” Bàn tay của hắn chuyển hướng, lần này thành công chạm vào được khuôn mặt cùng những đường nét thanh tú của Lãnh Cô Tịch. Hắc y nam tử nọ nhiều nhất cũng chỉ nâng mi khó hiểu nhìn hắn, ngoài ra cũng không có phản ứng gì nhiều hơn.

Nhẹ nhàng bỏ xuống những lọn tóc màu nhung của Lãnh Cô Tịch, Hiên Viên Thích dùng cả hai tay mà chạm lên khuôn mặt của y. Đầu tiên là nhẹ nhàng chà xát gò má có phần xanh xao, sau đó là lướt xuống chiếc cằm tinh mĩ.

… thực sự là không có đeo nhân bì diện cụ sao?

Mặc dù đã sớm biết giả thiết của mình là hoang tưởng đến độ nào, một người cho dù đeo trên mặt nhân bì diện cụ tinh xảo đến đâu đi nữa thì cũng sẽ có sơ hở. Thế nhưng khuôn mặt xinh đẹp này mà hắn vẫn luôn được diện kiến mấy bữa nay… hoàn toàn không thể là giả được.

Không lẽ trên đời lại có người giống người đến mức này? Hiên Viên Thích hoài nghi nhíu mày. Đây cũng không có khả năng… mặc dù chỉ là lướt qua, thế nhưng hắn xác thực đã tận mắt thấy được trên cơ thể của Lãnh Cô Tịch có in hằn những dấu vết bị ngược đãi do đám phi tần ngu ngốc của hắn bất cẩn để lại mặc dù rõ ràng hắn đã ra lệnh nghiêm cấm bọn họ làm gì quá trớn. Mặc dù không nhiều, thế nhưng thực sự là trên cơ thể của Lãnh Cô Tịch đều có đầy đủ những dấu vết vốn dĩ chỉ có thể tìm được ở trên thân thể của An Tuyết Nhiên.

Đây lại là thuyết minh gì? Rằng thân thể này là thực? Rằng Lãnh Cô Tịch con người băng lãnh đang ngồi trước mặt hắn này thực sự chính là An Tuyết Nhiên nhu nhược ngày trước? Hoang đường… thực sự là rất hoang đường, ngay cả kẻ mù cũng có thể nhận thấy rằng hai kẻ này là hai người hoàn toàn khác biệt… chỉ có con nha đầu Điệp Nhi vẫn luôn đi theo An Tuyết Nhiên là giỏi lừa mình dối mình, hoàn toàn xem nhẹ sự thay đổi của thiếu gia nhà mình…

Hoặc giả Điệp Nhi cũng là đồng phạm, chỉ diễn trò cho hắn xem?

Càng nghĩ lại càng rối, càng nghĩ lại càng nhiều nghi vấn xuất hiện. Cuối cùng Hiên Viên Thích tức giận, lắc mạnh đầu quyết định tạm thời dẹp suy nghĩ của mình sang một bên.

Chỉ là mặc dù hắn đã thôi kiểm tra xem Lãnh Cô Tịch có hay không mang trên mặt nhân bì diện cụ, thế nhưng những ngón tay thanh mảnh thon dài của hắn vẫn như cũ không hề có ý định rời đi. Dường như ý định ban đầu của bản thân đã sớm bị tâm niệm không rõ ràng của mình bóp méo. Không những không rời đi, mà hắn ngược lại còn được một tấc tiến một thước, nhẹ nhàng trượt dọc gò mà của Lãnh Cô Tịch, ấn lên làn da mềm mại trắng noãn, sau đó còn lướt đến đôi phượng mi xinh đẹp, hàng lông mi hắc hồ điệp rậm rạp, cánh mũi tinh xảo, rồi một đường trượt đến đôi môi khiêu gợi có phần hé mở.

Từng đường nét tinh mĩ này hắn đều quen thuộc. Khuôn mặt xinh đẹp này đã từng ở dưới thân hắn để lộ ra thần sắc tuyệt mĩ nhất, khiến cho ngược dục của hắn dâng cao, thế nhưng khuôn mặt xinh đẹp này cũng từng để lộ ra biểu tình nhu nhược nhất, khiến cho hắn cảm thấy chán ghét vô cùng tận. Hiện tại cùng là một khuôn mặt, cùng là một ngũ quan, thế nhưng vì cái gì biểu tình băng lãnh không đem hắn bỏ vào trong mắt này lại khiến hắn cảm thấy đó là những đường nét mĩ mạo nhất trên thế gian này, đẹp nhất từ trước đến giờ hắn từng thấy?

Người này càng xem thường hắn, không quan tâm đến hắn, hắn lại càng muốn người này phải chú ý đến hắn, khiến cho người này bỏ xuống một bộ không nhiễm khói bụi trần gian, bắt buộc đôi mắt trong suốt nọ phải chứa đựng hình bóng của hắn dù kẻ nọ có muốn hay không.

… tựa như là một loại thử thách vậy, rất có tính khiêu chiến.

Đột nhiên trên miệng nhiều hơn một bàn tay trắng noãn được quấn vòng trong băng phải thô ráp. Hiên Viên Thích ngẩn ra nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngận mĩ gần trong gang tấc, lại nhìn xuống bàn tay của ai kia đang chặn ngang trên miệng mình. Thì ra trong lúc chìm trong suy nghĩ, Hiên Viên Thích không biết đã từ khi nào cúi người đến gần, thiếu chút nữa là đã đoạt lấy đôi môi của Lãnh Cô Tịch.

Xem ra một nụ hôn là đi quá xa, cho nên băng lãnh nam tử nọ mới vươn tay ngăn cản hắn lại.

“Tránh ra.” Thanh âm lạnh lẽo không có chút cảm xúc thoát ra từ đôi môi mỏng. Lãnh Cô Tịch lạnh lùng nhìn đến hồng y nam nhân trước mặt mình, biểu tình trên mặt vẫn là một bộ vô hỉ vô nộ.

Đường đường là tam vương gia Hiên Viên Thích thế nhưng lại có ngày bị từ chối. Bên ngoài kia có bao nhiêu kẻ nguyện sống nguyện chết chỉ để được đổi lấy một lời ân ái hay một nụ hôn nồng thắm từ hắn, thế nhưng tiểu tiện nhân không biết sống chết này hết lần này đến lần khác đều khước từ hắn, một chút mặt mũi cũng không thèm chừa lại cho hắn…

“Hừ.” Hiên Viên Thích kéo bàn tay của Lãnh Cô Tịch xuống, cười lạnh một tiếng, sau đó ngăn nắp quay trở về chỗ ngồi đối diện hắc y nam tử của mình. Cái gì chứ? Làm như hắn thực sự muốn hôn kẻ nọ không bằng, đừng tưởng bở.

Hai người không ai tiếp lời ai, không khí yên tĩnh nhanh chóng một lần nữa bao trùm không trung.

Hoàng cung, cũng đã dần xuất hiện trong tầm mắt.

[Hết chương 16]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.