Cả một ngày, Trình Duy Ân đều ở cùng Gia Cát Tung Hoành, hai người
hôm nay vừa vặn cũng chưa vào công ty, nên hẹn nhau cùng đi dạo, thả
lỏng tâm tình một chút.
Trình Duy Ân chưa bao giờ biết Hồng Kông, nơi đã ở suốt 25 năm, lại
là nơi vui như vậy, chỉ cần ở cùng Gia Cát Tung Hoành, đâu cũng là thiên đường!
Đây là ma lực tình yêu sao? Lòng của nàng
lập tức sống động, thế giới của nàng không còn là Xí nghiệp Hải An, Gia
Cát Tung Hoành cho nàng một trời đất riêng, làm nàng đột nhiên cảm thấy
trên đời hết thảy đều là trời cao biển rộng, cảm giác bay bổng!
“Tiếp theo…… Chúng ta đi đâu?” Nàng ngồi trong một quán trà, vừa ăn điểm tâm ngọt vừa hỏi.
Hôm nay, họ tới sông Cửu Long và vài hòn đảo ở Hồng Kông để ngắm
cảnh, theo Tiêm Sa Chủy, Vượng Giác, đến Trung Hoàn, Đồng La Loan, thậm
chí còn đến trường đua ngựa, nói thì thực kì diệu, chỉ cần là con ngựa
mà Gia Cát Tung Hoành coi trọng nhất định cuối cùng sẽ thắng, bởi vậy họ còn kiếm được chút lời.
“Đâu cũng được.” Gia Cát Tung Hoành cười, nhìn nàng tinh thần sáng
láng khuôn mặt hồng nhuận, thực bội phục nàng đi một ngày còn chưa mệt,
hắn hai đêm không ngủ, mặc dù hơi ủ rũ, cũng không muốn phá hỏng sự vui
vẻ của nàng, chỉ cần nhìn nàng đắm chìm trong hạnh phúc vui sướng cũng
là một loại hưởng thụ.
Thực ra, trốn đi chơi nửa ngày như thế là lần đầu tiên của hắn.
“Ừm…… Tới mấy đảo nhỏ chơi một chút thì sao?” Nàng đề nghị.
“Lần sau đi, đã sắp hoàng hôn, em đừng về nhà muộn.” Hắn chống cằm,
tầm mắt thủy chung không rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn động lòng người của nàng.
“Phải…… A! Đã sắp năm giờ! Thời gian trôi thực nhanh.” Nàng xem đồng
hồ, không nghĩ tới thời gian tốt đẹp đã trôi qua nhanh như chớp.
“Đi ăn gì đi! Ăn xong anh đưa em về.” Hắn cười nói.
“Được, đi ăn cua, em mời.” Nàng gật gật đầu, hưng phấn vỗ vỗ túi.
“Anh đây nên ăn nhiều chút gỡ vốn.” Hắn đùa.
“Em không sợ đâu, anh kén ăn, mỗi lần đều chỉ ăn một chút, mời người như anh ăn cơm thì sợ gì.” Nàng cười trêu hắn.
“Được, với những lời này của em, anh không thể không ăn no.” Hắn kéo tay nàng ra khỏi quán trà.
Gió vào lúc chạng vạng thổi vào mặt họ, khi đi trên đường, Gia Cát Tung Hoành bỗng nhiên thấy rất nhẹ nhõm.
Hạnh phúc chân chính không phải là đánh thắng bao nhiêu kẻ thù, cũng
không phải kiếm được bao nhiêu tiền, mà là có thể cùng người mình yêu
sống bình yên qua ngày……
Trình Duy Ân rúc vào người hắn, hy vọng có thể cứ tay nắm tay như vậy đến trọn đời.
Nửa giờ sau, bọn họ đi vào một nhà hàng nổi tiếng chuyên về cua, nhưng vừa mới ngồi xuống, lập tức có người tới.
“Duy Ân.” Người tới là một người đàn ông khoảng 35, 36 tuổi, dáng người cường tráng, rất trí thức.
Trình Duy Ân nhìn lại, vui vẻ nói: “Quản lí Vương! Sao anh lại ở đây……”
“Anh mới từ Thượng Hải về, cùng bạn đến ăn một bữa cơm.” Người kia
cười cười với nàng, tiếp theo quay đầu nhìn Gia Cát Tung Hoành.
“Vị này là……”
“Thế à? Anh vất vả rồi…… À, đó là……bạn của em.”
Nàng hơi thẹn thùng sờ sờ tai, rồi mới quay sang Gia Cát Tung Hoành
giới thiệu: “Vị này là quản lí Vương Phạm Vĩ ở chi nhánh công ty tại
Thượng Hải của chúng ta.”
Gia Cát Tung Hoành lễ độ đứng lên, chủ động vươn tay. “Xin chào, tôi là Gia Cát Tung Hoành.”
Vương Phạm Vĩ bắt tay hắn, ánh mắt tràn ngập đánh giá cùng địch ý. “Xin chào.”
“Quản lí Vương tuổi trẻ hứa hẹn, là trợ thủ đắc lực của ba em, em đã quen anh ấy hơn mười năm!” Nàng cười bổ sung.
“Thế à?” Gia Cát Tung Hoành từng xem qua tư liệu về người này, Vương
Phạm Vĩ không phải người đơn giản, chi nhánh Hải An ở Thượng Hải là công ty duy nhất kiếm được lời về cho Hải An.
“Chỉ có hai người sao? Muốn cùng ăn không? Bọn anh gọi nhiều đồ ăn,
bên đó cũng có mấy vị khách hàng lớn của Hải An.” Vương Phạm Vĩ nhiệt
tình mời.
“Cái này……” Trình Duy Ân cũng không muốn đi, nhưng thân là chủ tịch
Hải An, về lễ nghĩa vẫn là phải qua chào mấy vị khách hàng lớn một chút.
“Anh nghĩ Gia Cát tiên sinh hẳn là sẽ không phản đối mới đúng.” Vương Phạm Vĩ tiên phát chế nhân nói.
Gia Cát Tung Hoành cười nhẹ. “Đương nhiên.”
Trình Duy Ân thấy hắn đáp ứng, cũng vui vẻ đồng ý, hai người gia nhập cuộc xã giao của Vương Phạm Vĩ.
Hai giờ tiếp theo, Vương Phạm Vĩ làm chủ toàn bộ đại cục, hắn nói
chuyện phiếm với mỗi người, giữ chặt Trình Duy Ân, rồi thỉnh thoảng giúp nàng gắp rau, rót rượu, lấy thịt cua……
Mấy động tác nhỏ này lọt vào mắt Gia Cát Tung Hoành, ngoài mặt hắn
bất động thanh sắc, trong lòng lại bị đố kị đốt cháy, hắn đã sớm nhìn
ra, tên Vương Phạm Vĩ có rắp tâm với Trình Duy Ân, ánh mắt tên đó nhìn
nàng không phải của người làm công với chủ, mà thuần túy là ánh mắt nóng bỏng nam nhân nhìn nữ nhân, hơn nữa, tên đó tựa hồ thấy được quan hệ
thân mật giữa hắn và Trình Duy Ân nên cố tình khoe giao tình của mình
với nàng cũng không phải là ít.
Mà càng làm hắn tức giận, là Trình Duy Ân cái gì cũng chưa phát hiện, nàng một chút cũng không biết sự ân cần của Vương Phạm Vĩ đối với nàng
sớm vượt qua giới hạn của cấp dưới với cấp trên.
Gia Cát Tung Hoành ánh mắt càng lúc càng lạnh, thật vất vả bữa ăn mới chấm dứt, hắn cùng Trình Duy Ân ra khỏi nhà hàng, Vương Phạm Vĩ cũng
theo tiễn, một bộ dáng lưu luyến không rời.
“Duy Ân, mai anh lại tới công ty bàn chuyện tiếp với em.” Vương Phạm
Vĩ kêu tên nàng thân thiết, hơn nữa tay còn quàng lấy lưng nàng.
Gia Cát Tung Hoành không thể nhịn được nữa, hơi cúi đầu, một chùm tia sáng từ mắt chiếu ra, tay Vương Phạm Vĩ nhất thời giống như bị chích
một cái, vội vàng rụt về, nghĩ mãi không thông là vì sao.
Trình Duy Ân không chú ý tới cuộc ám đấu (ngấm ngầm đấu nhau) của hai người, nàng quay đầu nhìn Vương Phạm Vĩ, cười nói: “Được, việc công ngày mai bàn tiếp, tạm biệt.”
Sau khi từ biệt Vương Phạm Vĩ, nàng cùng Gia Cát Tung Hoành lái xe về khách sạn, nhưng dọc đường Gia Cát Tung Hoành trầm mặc không nói gì, vẻ mặt trầm lãnh, làm nàng buồn bực khó hiểu.
“Anh sao vậy?” Nàng nhìn mặt hắn.
“Không có gì.” Hắn lạnh lùng đáp.
“Không có gì sao mặt lại xị ra vậy?” Nàng vô tội nháy mắt mấy cái.
Hắn không trả lời, chỉ tăng tốc xe.
“Tung Hoành?” Nàng càng cảm thấy kỳ quái.
“Đừng ầm ỹ, anh đang lái xe.” Hắn hơi nhíu mày.
Hắn rốt cuộc là làm sao vậy? Nàng lo sợ nghĩ, lại tìm không ra nguyên nhân.
Tới trước khách sạn, hắn dừng xe, bỏ lại một câu: “Em về đi” rồi xuống xe vào khách sạn.
Nàng ngồi yên trên xe, nhìn bóng dáng hắn, nghĩ thế nào cũng không
thích hợp, thế là giao xe cho người trông ở bãi đỗ, vội vàng đuổi theo.
“Tung Hoành, chờ chút……” Nàng gọi hắn, đuổi vào trong thang máy.
Hắn hai tay đút túi quần, hé ra khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, không để ý nàng.
“Rốt cuộc anh đang tức cái gì? Nói cho em biết đi!” Nàng tính bộp
chộp, lại thiếu cẩn thận, căn bản đoán không ra hắn đang bị làm sao.
“Không có gì, chì là mệt mỏi thôi.” Hắn nhìn xuống đất, thản nhiên nói.
“Nhưng……” Nhìn bộ dáng mất hứng của hắn cũng không giống mệt mỏi!
Thang máy dừng ở tầng hai mươi lăm, cửa vừa mở, hắn lập tức đi ra ngoài, bỏ lại nàng phía sau.
Nàng vội vàng đuổi theo, miệng vẫn nói: “Rốt cuộc có chuyện gì? Anh
không nói sao em biết được? Có phải bữa tối quá khó ăn? Không hợp khẩu
vị anh?” Nàng nhớ lại, trước bữa tối hắn vẫn bình thường, cho nên mấu
chốt nhất định là ở bữa tối.
Hắn đi tới trước cửa, quắc mắt xoay người, không hờn giận nói: “Em về đi, đừng làm phiền anh nữa.”
Nàng giật mình, khổ sở nhìn hắn. “Rõ ràng là anh đang giận nên mới đuổi em về!”
“Anh không giận.” Hắn trầm mặt phủ nhận.
“Gạt người, rõ ràng anh đang tức giận, anh nói đi! Em đã làm sai chuyện gì?” Nàng nói to hơn.
Hắn nhìn ra chỗ khác, quay lưng mở cửa rồi đi vào.
Nàng theo vào trong phòng, lớn tiếng nói: “Anh nói đi!”
Hắn cởi áo vest, kéo lỏng caravat, đi vài bước, xoay mình quay đầu
nhìn nàng. “Đừng hỏi nữa, sau này khi ở cùng Vương Phạm Vĩ cẩn thận một
chút là được.”
“Quản lí Vương? Anh ấy…… Làm sao?” Nàng ngẩn người, sao đột nhiên lại nhắc tới Vương Phạm Vĩ?
“Hắn có lòng dạ khác với em.” Hắn hừ lạnh.
“Quản lí Vương có ý đồ với em? Sao có thể?” Nàng ách nhiên thất tiếu, “Chỉ là anh ấy có vẻ thân thiết với em thôi…..”
“Cũng không khỏi quá mức thân thiết rồi!” Hắn càng buộc chặt.
“Em biết anh ấy mười năm, anh ấy chỉ giống anh trai……” Nàng cười giải thích.
“Anh trai cũng biến thành sói hoang thôi.” Hắn lạnh lùng châm biếm.
“Cái gì sói hoang? Anh đang nói bậy bạ gì đó? Người ta rất tốt……”
Lửa giận phút chốc xông lên óc, hắn không kiên nhẫn gầm lên với nàng: “Người ta tốt sao em không đi tìm, theo anh làm gì?”
Nàng ngây ngẩn cả người, đang êm đẹp, sao hắn lại mạc danh kì diệu mắng nàng?
“Em… Sao em phải đi tìm anh ấy? Người trong lòng em là anh, không phải anh ấy……” Nàng ủy khuất nói, hốc mắt lại đỏ.
Những lời này đánh tan sự lo lắng trong lòng hắn, hắn thấy có lỗi vì
vừa nãy đã lớn tiếng với nàng, tự trách chính mình vì một chuyện vớ vẩn
mà nổi giận.
“Thực xin lỗi, anh chỉ là……” Hắn nói, thì thào không biết nên giải thích hành vi của mình như thế nào.
“Anh…… Đang ghen sao?” Nàng ngẩng đầu, giật mình hỏi.
“Có lẽ vậy!” Hắn ôm mặt nàng, nhẹ gạt sợi tóc vương trên mặt, thở ra một hơi.
Đúng vậy, hắn đang ghen, ăn loại dấm chua mà trước đây hắn khinh thường nhất!
Thật khó tin, hắn, Lãnh Lệ quý công tử Gia Cát Tung Hoành tung hoành
thương trường, không động tâm vì bất kì kẻ nào, nhưng lại vì một cô gái
mà làm ra hành động ngây thơ như vậy, rốt cuộc thần tình yêu đã hạ thuốc gì với hắn? Làm cho hắn từ một người đàn ông chín chắn trở thành người
ngu xuẩn chỉ biết uống dấm chua lung tung!
Nàng nín khóc mỉm cười thỏa mãn.
“Anh không cần phải ăn dấm chua vì bất kì ai, Tung Hoành, bởi vì trái tim em không thể chứa người nào khác, nếu anh lấy nó ra xem, anh sẽ
phát hiện, bên trong đã tràn ngập tên anh……” Nàng chân thành nhìn hắn,
ngữ khinh tình trọng (lời nói nhẹ nhàng ẩn chứa tình yêu sâu sắc).
Hắn thay đổi nét mặt, nhìn nàng một lúc lâu, rồi đột nhiên cúi đầu hôn lấy môi nàng, đáp lại nhiệt tình mãnh liệt.
Có thể có được một trái tim yêu mình như vậy, hắn sao có thể buông
tay nàng? Hai đôi môi dán chặt, bọn họ kích tình hôn sâu, nụ hôn càng
sâu, hô hấp hai người cũng càng lúc càng dồn dập.
Gia Cát Tung Hoành mê luyến đôi môi mềm mại ẩm ướt của nàng, đầu lưỡi hắn tiến sâu vào khoang miệng nóng rực của nàng, dây dưa với chiếc lưỡi đinh hương, mà tay hắn nhịn không được vuốt ve chiếc lưng mảnh khảnh
của nàng, cách lớp áo lông khẽ vuốt đường cong mê người.
Trình Duy Ân cả người vô lực dựa vào hắn, sớm bị nhiệt tình của hắn
bao phủ, từng đợt khoái cảm tê dại từ miệng truyền xuống bụng dưới làm
cho nàng run rẩy, nàng có chút sợ hãi, lại có chút vui mừng, cảm giác
tốt đẹp như vậy làm người ta choáng váng hít thở không thông.
Nụ hôn của hắn dời từ môi tới tai nàng, rồi tới gáy, hơi thở nóng
bỏng trêu chọc da thịt nàng, khiến toàn thân nàng nổi lên một trận run
rẩy đãng lòng người, nàng ý loạn tình mê khẽ rên rỉ. Thần thái quyến rũ
của nàng cơ hồ làm hắn không nhịn nổi, hắn cố gắng ngăn chặn dục hỏa xôn xao trong cơ thể, khàn khàn nói: “Em nên về đi, Duy Ân……”
“Được……” Nàng mắt nửa mở, mê man gật đầu, nhưng hai chân không nhúc nhích.
“Đi nhanh đi!” Hắn lại giục, nhưng ngón tay lại không nhịn được khẽ vuốt môi đỏ mọng của nàng.
“Được……” Nàng lại lên tiếng, nhưng tất cả tâm tư sớm tập trung ở ngón tay đang vuốt ve môi nàng.
“Nếu không đi, em sẽ không đi được nữa đâu.” Hắn trầm giọng cảnh cáo, trong mắt tràn ngập tình dục khiếp người.
“Vậy…… Đừng để em đi……” Lòng nàng đã luân hãm trong cặp mắt đen sâu không thấy đáy của hắn.
Hắn rốt cuộc không khắc chế được, lại cúi đầu hôn nàng, cuồng dã dao
động môi trên môi nàng, khẽ mút lấy, tay cũng không tự chủ được kéo cao
áo nàng, luồn tay vào xoa nắn bộ ngực sữa no đủ của nàng.
Nàng run rẩy một chút, cả người mềm nhũn vô lực.
Hắn một phen thừa thế ôm lấy nàng, đặt nàng xuống đệm, rồi bỏ kính
mắt, cả người đặt trên nàng, vừa hôn nàng vừa cởi quần áo nàng, vội vàng lại khát vọng tìm thứ ấm áp nhất trên người nàng……
Toàn thân nàng lộ ra trọn vẹn, hiện ra như ánh trăng trong sáng dưới
ánh sáng màu, hắn nhìn mà hoa mắt không nghĩ được gì, hồn phách mê đi,
thầm muốn hôn lên toàn thân nàng, đem nàng hòa vào cơ thể mình như sinh
ra đã thế.
Nàng e lệ hôn lại hắn, hai mươi lăm năm qua đây là lần đầu tiên nàng
muốn giao mình cho một người đàn ông, nàng hy vọng là của hắn, hy vọng
người nàng yêu nhất có thể có được tất cả của nàng, bởi vậy không cố kỵ, hoàn toàn để hắn tác cầu mỗi tấc da thịt nàng.
Nhưng nàng không nghĩ tới sự ngọt ngào âu yếm sẽ làm người ta muốn
phát điên, khi hắn cởi bỏ áo lót của nàng, ngậm lấy nhũ tiêm của nàng,
nàng cơ hồ sợ hãi kêu ra tiếng, cả người căng cứng lên.
Phản ứng ngây ngô của nàng chọc hắn cười khẽ đầy yêu thương, hắn xoay người ôm lấy nàng, càng thêm không kiêng nể gì mút lấy nụ hoa trên
tuyết phong, tay chậm rãi di chuyển tới giữa hai chân nàng, tìm được ôn
tuyền (suối nước nóng, ôi ôi cái sự ví von sởn gai ốc) hắn khao khát nhất.
“A……” Nàng ngửa đầu thở gấp, thở dốc vì kinh ngạc.
“Đừng sợ……” Hắn ghé vào bên tai nàng dỗ dành.
“Em không sợ…… Chỉ là…… A……” Nàng không muốn để hắn xem thường, nhưng dưới sự làm càn của ngón tay hắn, nàng nhịn không được lại rên rỉ ra
tiếng.
Hắn cực kỳ yêu bộ dáng yêu kiều của nàng khi ở dưới thân hắn, cái
loại phong tình mị thái này, chỉ hắn mới có thể thấy được, hắn sẽ vĩnh
viễn khắc sâu trong trí nhớ, vĩnh viễn trở thành trân quý hắn độc quyền
sở hữu.
Hắn lùi lại, cởi áo sơmi, quần dài, trở lên giường ôm nàng cùng nhau
giao triền, âu yếm thân thể nàng, hôn sâu đôi môi nàng, khi hô hấp hai
người càng lúc càng dồn dập, sự nhẫn nhịn của hắn đã đạt cực hạn, cuối
cùng, hắn ôn nhu tiến vào trong cơ thể nàng, làm nơi nóng bỏng của nàng
gắt gao vây quanh giữ chặt hắn, truyền sự ấm áp cho hắn.
Hạ thể tuy rằng đau đớn, nhưng không thể sánh kịp những xúc cảm phong phú hắn gây ra cho nàng, nàng lần đầu tiên biết được điều huyền bí
trong chuyện nam nữ, thông qua ái ân, hai người yêu nhau mới có được
viên mãn chân chính.
Cho nên, nàng không hối hận, bởi vì khi trả cái giá này, nàng cũng có được hắn.
Hắn hôn nàng, để nàng chậm rãi thích ứng sự tồn tại của hắn, tiếp
theo, dưới sự âu yếm khiêu khích của hắn, nàng rất nhanh cháy lên, trong tiết tấu mạnh mẽ hữu lực, khoái cảm không gì sánh kịp tràn đến, nàng
giống như bị hút vào lốc xoáy, tất cả ý thức đều bị cuốn vào, chỉ còn
cảm quan kích thích trải rộng toàn thân.
“Tung Hoành!” Nàng gọi tên hắn.
“Anh yêu em……” Hắn vong tình nói nhỏ bên tai nàng.
Cao trào đột kích, bọn họ kích động thân thể lẫn nhau, tiếng hô hấp
thô suyễn và tim đập dồn dập tạo thành bản hòa tấu xinh đẹp êm tai nhất
trong đêm triền miên vô tận……
———-
Trời vừa sáng, Gia Cát Tung Hoành đã tỉnh.
Kích tình đêm qua giúp hắn một đêm ngon giấc, người khó có thể ngủ
say như hắn cuối cùng phát hiện, ôm người con gái mình yêu đi vào giấc
ngủ thì ra cũng là phương pháp hiệu quả chữa bệnh mất ngủ.
Nhìn nghiêng gương mặt ngủ sâu của Trình Duy Ân, hắn nhẹ nhàng vén
mấy sợi tóc rối trên trán nàng, thật lâu không thể dời tầm mắt.
Ngay cả khi ngủ mơ nàng đều có vẻ hồn nhiên như vậy, biểu tình thả
lỏng không hề phòng bị, hoàn toàn tin cậy dựa sát vào hắn, bộ dáng nàng
an ổn vô lo nghĩ so với lúc khác còn mê người đáng yêu hơn.
Hắn cuối cùng hiểu được, yêu một người thì ra là phi lý tính như thế, một chút việc nhỏ đều có thể cảm động, mà một chút cảm động có thể làm
cho người ta trở thành người khác.
Như giờ phút này, toàn bộ trái tim hắn đều tràn đầy, chỉ vì tỉnh lại lúc sáng sớm, nàng ở ngay bên người hắn.
Cúi xuống, hắn đặt một nụ hôn đầy yêu thương lên trán nàng, giúp nàng đắp lại chăn, không muốn đánh thức nàng, một mình xuống giường chỉnh
trang.
Năm phút sau, hắn thay áo sơmi kẻ kiểu thoải mái, thần thanh khí sảng đi đến trước cửa sổ, nhìn Hồng Kông bên ngoài đang thức dậy trong làn
sương mù, nghĩ ngợi chốc lát, quyết định thử liên lạc lại với Thiên Xu.
Mở máy tính, kết nối mạng, vào trang web “Bắc Cực Tinh”, hắn nhập mật mã, lập tức tiến vào khoảng không gian lập thể 3D của Bắc Đẩu Thất
Tinh.
Nhấn chuột vào hình ảnh sao Thiên Xu, màn hình tối đen, Thiên Xu vẫn không đáp lại.
Hai hàng lông mày hắn nhíu chặt, Thiên Xu vẫn không muốn gặp hắn sao? Vì sao? Đang trầm ngâm, có báo hiệu người khác kết nối, hắn mở cửa sổ
khác, Thiên Toàn Diêm Quýnh cũng đang trực tuyến.
“Thiên Quyền, nhiệm vụ ở Hồng Kông của ngươi thuận lợi chứ?” Gương
mặt dương cương lạnh lùng của Diêm Quýnh để sát vào màn hình, hỏi hắn.
“Vẫn ổn. Ngươi đang ở đâu?” Hắn lập tức hỏi lại.
“Ta ở Nhật Bản, chờ chút nữa sẽ đáp máy bay đến Hồng Kông, đại khái
buổi chiều sẽ đến, những người khác cũng sắp đến, ngươi không biết sao?
Thiên Xu muốn chúng ta tập hợp ở đây!” Diêm Quýnh hiển nhiên cũng không
biết Thiên Xu muốn hắn đến Hồng Kông làm gì.
“Thiên Xu không nói cho ngươi tới Hồng Kông để làm gì sao?” Hắn nhíu mày.
“Không, ngươi cũng không phải không biết, hắn thích nhất là thừa nước đục thả câu.” Diêm Quýnh hừ lạnh.
“Rốt cuộc hắn muốn làm gì?” Gia Cát Tung Hoành thì thào nói nhỏ.
“Có phải là muốn bọn ta giúp ngươi? Có điều, chuyện trên thương
trường bình thường mình ngươi có thể thu phục, sao lại muốn năm người
bọn ta tới giúp vui?”
“Có lẽ… Hắn muốn các ngươi đối phó ta……” Hắn cũng chỉ có thể suy đoán ra được kết luận như vậy.
“Đối phó ngươi? Vì sao? Ngươi làm chuyện gì sao?” Diêm Quýnh biến sắc.
“Ta? Ta không làm gì, chỉ là……” Chỉ là giống ngươi yêu phải một cô gái. Hắn than thở trong lòng.
“Này, Thiên Quyền, ngươi không sao chứ?” Diêm Quýnh có dự cảm không tốt lắm.
“Không có gì, chờ ngươi đến Hồng Kông chúng ta lại liên lạc.” Hắn nói qua màn hình, ngắt kết nối, gấp máy tính lại.
Buổi chiều Bắc Đẩu Thất Tinh sẽ lần lượt đến, tốt nhất hắn nên đưa
Trình Duy Ân về nhà trước, hắn không hy vọng nàng bị cuốn vào trong cãi
do ý kiến hắn và tổ chức bất đồng, lỡ xảy ra chuyện gì, thì mình hắn đối mặt là tốt rồi.
Đi đến bên giường, hắn khom người vỗ nhẹ tay nàng, kêu: “Dậy đi! Duy Ân.”
“Ừm……” Trình Duy Ân trở mình, tiếp tục ngủ.
“Nên dậy rồi, Trình Duy Ân tiểu thư.” Hắn buồn cười vỗ vỗ hai má nàng.
“Vâng, cháu biết rồi…… Má Trương……” Nàng vẫn nhắm mắt lẩm bẩm.
Hắn mỉm cười một trận, cúi đầu, dùng nụ hôn đánh thức con sâu ngủ là nàng.
Trình Duy Ân chỉ cảm thấy cái gì đó nóng rực bao phủ đôi môi nàng,
nàng hơi kinh ngạc, mở mắt ra, vừa nhìn thấy Gia Cát Tung Hoành, kinh
hoảng lập tức hóa thành lòng tràn đầy vui vẻ bất ngờ.
“Chào buổi sáng.” Hắn ngẩng đầu, lấy tay vuốt mái tóc hỗn độn của nàng, trong mắt lộ vẻ ôn nhu làm người ta rung động.
“Chào buổi sáng……” Nàng áy náy nhìn hắn, lúc sáng sớm hắn xem ra càng thêm tuấn dật nhã nhặn, làm người ta tim đập thình thịch.
“Rời giường đi! Anh đưa em về nhà, em một đêm chưa về, em trai em nhất định sẽ lo lắng.” Hắn mỉm cười.
“A! Nguy rồi…… A!” Vừa nghe hắn nhắc, nàng mới nghĩ đến chính mình
ngủ ở ngoài một đêm, hoang mang rối loạn gấp gáp ngồi dậy, nhưng vừa
ngồi dậy nàng lại phát hiện trên người không có mảnh vải nào, lại hô nhỏ một tiếng, nắm chăn bao lấy thân, mặt lập tức toàn màu đỏ.
Hắn nhìn nàng, cười thở dài: “Đừng che, anh đã thấy hết rồi.”
“Đừng nói nữa!” Nàng thẹn thùng liếc hắn một cái.
“Sao phải không nói? Em cực kỳ xinh đẹp!” Hắn thâm tình nói.
“Thật sao?” Nhiệt độ trên mặt nàng càng lúc càng tăng.
“Thật……” Hắn một tay ôm nàng vào lòng, cảm nhận hơi ấm từ nàng phát ra.
Nàng ôm lại hắn, hạnh phúc nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác phong phú và an toàn trong vòng tay hắn.
Nàng không cần danh lợi phú quý, chỉ cần có thể nhìn thấy hắn đầu
tiên khi mở mắt ra mỗi sáng, nàng đã là cô gái hạnh phúc nhất trên thế
giới.
Hai người hôn nhau một lát, hắn lại hôn lên tóc nàng, mới nói: “Đi
rửa mặt chải đầu một chút, chúng ta đi ăn sáng, sau đó anh đưa em về.”
“Được.” Nàng gật gật đầu, luyến tiếc rời khỏi vòng tay hắn, bọc chăn tiến vào phòng tắm.
Sau khi họ dùng bữa sáng, liền trực tiếp trở lại Trình gia.
“Đúng rồi, lần trước anh muốn một số tư liệu, em đã chuẩn bị xong, vào đi, em đưa cho anh.” Nàng xuống xe, quay đầu nói với hắn.
“Bây giờ vào được không?” Hắn chần chừ.
“Không sao, ba em còn đang ngủ, không cần lo lắng……” Nàng cười khẽ, nháy mắt mấy cái.
“Được rồi!” Hắn cười xuống xe, cùng nàng tiến vào trong.
Mới vừa vào, Trình Duy Trạch tựa như cảnh sát bắt trộm rình ngay trước cửa, vẻ mặt ta đây đã biết tất cả, nhìn hai người.
“Chị, tối qua chị đi đâu?”
Nàng xấu hổ liếc Gia Cát Tung Hoành, ấp úng: “Cái này… Chị… Chị ở….”
“Chị cậu tối qua ở cùng tôi, Duy Trạch.” Gia Cát Tung Hoành giải vây giúp nàng.
“Hả? Hai người tối qua ở cùng nhau à……” Trình Duy Trạch không nghĩ là hắn lại lập tức thừa nhận, ái muội cười trộm.
Mặt nàng hồng lên, tránh ánh mắt em trai, nói nhanh sang chuyện khác, “Ách…… Bây giờ chị phải lấy tài liệu cho Gia Cát tiên sinh…..”
“Còn gọi là Gia Cát tiên sinh? Quá khách khí thì phải? Đúng không
chị?” Trình Duy Trạch kỳ thật rất cao hứng vì nàng có thể tìm được đối
tượng, nhưng hắn nhịn không được muốn trêu chọc nàng.
“Duy Trạch!” nàng giận dữ lườm hắn một cái.
“Được được được, không nói nữa, chị không sao là tốt rồi, má Trương
còn lo lắng cả một đêm, sau này muốn nghỉ ở ngoài nhớ phải gọi điện báo
một tiếng, biết không?” Trình Duy Trạch giáo huấn.
“Biết rồi!” Nàng hết cách trừng mắt với em một cái, xú tiểu tử này, được tiện nghi liền khoe mẽ.
“Này, Thiên Quyền, anh cũng không thể làm chị tôi đau lòng, yêu là
phải yêu cả đời, bằng không đừng yêu, đừng cho là chị tôi không biết
nghĩ, thực ra chị ấy rất yếu đuối!” Trình Duy Trạch trong lời nói mang
cảnh cáo.
“Tôi biết.” Gia Cát Tung Hoành nở nụ cười.
“Đủ rồi, Duy Trạch, đi chơi điện tử đi!” Nàng quát khẽ.
“Wow, mặt trời mọc ở đằng tây kìa, chị lại bảo em đi chơi điện tử……”
Trình Duy Trạch đang muốn nói móc một phen, đột nhiên từng đợt tiếng kêu hoảng loạn từ tầng hai vọng xuống ngắt lời hắn.
Trình Duy Ân nhăn mày. “Là ba……”
“Sao vậy?” Gia Cát Tung Hoành khó hiểu.
“Tinh thần ba em gần đây không được ổn định, em phải lên xem……” Nàng lo lắng chạy lên lầu.
Trình Duy Trạch cùng Gia Cát Tung Hoành cũng theo lên tầng hai, tiến vào phòng ngủ của Trình Nhất Hoa.
Bên trong Trình Nhất Hoa đang kêu lên sợ hãi, hơn nữa hai tay còn không ngừng vung lên trong không trung.
“Tha cho tôi! Đừng tới đây! Đừng lại đây…… Tôi sai rồi…… Tôi biết sai rồi……”
Trình Duy Ân tiến lên giữ lấy hai tay cha, vội la lên: “Ba, ba tỉnh lại đi, đừng mơ ác mộng nữa!”
“Cứu mạng! Họ muốn tới giết tôi! Cứu mạng với……” Trình Nhất Hoa đã lâm vào vực sâu ác mộng, căn bản không tỉnh lại.
“Duy Trạch, má Trương đâu?” Nàng lo lắng hỏi.
“Má Trương ra ngoài mua đồ ăn……” Trình Duy Trạch vừa nhìn cha vừa trả lời.
“Gọi điện mời bác sĩ Trần đến khám cho ba.”
“Vâng.” Hắn lao ra khỏi phòng gọi điện thoại.
Gia Cát Tung Hoành hơi kinh ngạc, tuy hắn biết Trình Nhất Hoa ốm liệt giường, lại không nghĩ rằng nghiêm trọng như thế, thân hình gầy trơ
xương, hơn nữa tình thần bất ổn, vị cường giả một tay sáng lập Xí nghiệp Hải An này đã là ngọn nến trước gió.
“Ba, con là Duy Ân, ba tỉnh lại đi!” Trình Duy Ân tiếp tục gọi cha,
nàng biết rõ chỉ có lay tỉnh cha, hắn mới có thể thoát khỏi trói buộc
của cơn ác mộng.
“Cứu tôi với…… Cứu tôi…… Mấy đứa trẻ đều đến rồi…… Tất cả chúng đã trở lại……” Trình Nhất Hoa thanh âm càng lúc càng rít lên.
“Ba……” Trình Duy Ân nắm chặt hai tay run run của cha, vừa vội lại bất đắc dĩ.
“Tôi sai rồi…… Tôi không nên vì tiền mà hại mấy đứa nhỏ…… Tôi sai rồi……” Trình Nhất Hoa liên tục kêu.
Gia Cát Tung Hoành sợ Trình Duy Ân không chịu nổi, im lặng xoay người rời đi, nhưng lúc hắn đang muốn mở cửa phòng, Trình Nhất Hoa đột nhiên
kêu một tiếng như phát cuồng.
“A! Đừng tới đây! Lũ tiểu quỷ các ngươi tránh hết ra! Chạy trở về
phòng thí nghiệm đi! Đừng nhìn ta…… Đừng tìm ta…… Không phải ta…… Đem
các ngươi biến thành người không đâu vào đâu không phải ta làm! Không
phải ta……”
Gia Cát Tung Hoành đột nhiên biến sắc, chấn động quay đầu lại, nhìn Trình Nhất Hoa, mơ hồ nhớ ra điều gì từ lời hắn.
“Ba! Rốt cuộc là sao vậy……” Trình Duy Ân khổ sở hô to.
“Không phải ta! Ta không làm gì cả…… Ta chỉ là đem các ngươi bán cho
họ thôi…… Ta căn bản không biết họ sẽ ra tay với các ngươi…… Cái này
không thể trách ta…… Cút ngay! Đừng tới đây! Muốn tìm phải đi tìm mấy
nhà khoa học gì đó…… Đừng tìm ta…… Tất cả đều cút về địa ngục cho ta!”
Trình Nhất Hoa kích động nhúc nhích thân thể, nói đến cuối lại biến
thành chửi ầm lên.
Gia Cát Tung Hoành giật mình, sắc mặt càng lúc càng khó coi, lời
Trình Nhất Hoa giống như một phát búa đập vào đầu hắn, một đoạn trí nhớ
mơ hồ từ chỗ tối đen trong óc hắn nháy mắt hiện rõ……
Căn phòng chật chội, không khí buồn thảm, chung quanh là tiếng khóc kinh hoàng……
Hắn bốn tuổi sợ hãi ngồi trong một đám đứa nhỏ, có đứa còn nhỏ hơn
hắn, thậm chí có đứa còn phải được ẵm, trong không gian tràn ngập mùi
nước tiểu và mùi nôn trớ.
Một cỗ buồn nôn nảy lên trong ngực, hai hàng lông mày hắn kết sương, lửa giận thiêu đốt từng tế bào (đây là khi anh nhớ lại).
Sau khi đến hắn mới biết, không gian tối tăm này là khoang chở hàng
của một con thuyền, đầu sỏ mang hắn cùng những đứa trẻ khác tới địa
ngục.
Tại phòng thí nghiệm như địa ngục, vào cùng hắn còn có khoảng 50 đứa
trẻ, và còn hơn 30 đứa nữa lần lượt bị chuyển đến từ những nơi khác, sau cùng chỉ còn sáu đứa!
Bọn họ sống trong nỗi thống khổ bị biến đổi gen người……
Nhiều năm qua, hắn luôn luôn tìm chiếc thuyền kia, cùng với tên buôn
người năm đó đem hơn trăm đứa nhỏ bán cho phòng thí nghiệm, nhưng vì ấn
tượng quá mỏng manh, lại không có manh mối, tất cả thù hận cũng chỉ có
thể chôn sâu ở đáy lòng.
Mà giờ phút này, lời Trình Nhất Hoa lộ ra tin tức hắn muốn biết nhất, hắn giật mình hiểu được mục đích Thiên Xu muốn hắn đoạt Xí nghiệp Hải
An, rõ ràng dụng ý muốn tất cả thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh đến Hồng
Kông tập hợp, ở đây, lão già trước mặt hắn, rất có thể là kẻ thù mà nhóm người đột biến hắn thống hận nhất!
Đây, chính là đáp án Thiên Xu cho hắn.
Khiếp sợ, phẫn nộ, ghét cay ghét đắng, oán hận…… Chừng đó cảm xúc
phút chốc đánh úp hắn từ bốn phương tám hướng, hắn đi từng bước đến bên
giường, nhìn chằm chằm vào gương mặt tiều tụy của Trình Nhất Hoa, lại
nhìn Trình Duy Ân không ngừng lau mồ hôi cho cha, lòng hắn co rút đau
đớn như bị xé rách.
Người hắn yêu nhất, lại là con gái người hắn thống hận nhất? Không……
Hắn không hy vọng Trình Nhất Hoa là người hắn muốn tìm, có lẽ đây chỉ là trùng hợp, có lẽ tin tình báo của Thiên Xu sai, cũng có lẽ hết thảy đều do hắn nghĩ quá nhiều……
“Quái vật! Mấy đứa nhỏ ấy biến thành quái vật…… Bọn họ sẽ tới tìm ta…… Cứu mạng!” Trình Nhất Hoa điên cuồng hô lớn.
“Ba! Ba mau tỉnh lại! Ba……” Trình Duy Ân khóc, hoàn toàn không biết Gia Cát Tung Hoành phía sau vẻ mặt sớm đã xám xanh.
Một tiếng “quái vật” giống như kim châm vào trái tim Gia Cát Tung
Hoành, hắn lập tức muốn giết người, nhưng cố gắng đè nén xúc động muốn
nắm lấy Trình Nhất Hoa để chất vấn, chỉ lạnh lùng nói với Trình Duy Ân:
“Anh đi trước.”
Trình Duy Ân xoay người đứng lên, thấy có lỗi nhìn hắn. “Thực xin lỗi, để anh thấy ba em như vậy……”
“Không sao……” Nhìn mặt nàng, trong đầu hắn một mảnh hỗn loạn.
Yêu hận tình cừu, bên nào nặng bên nào nhẹ? Cho tới năm phút trước,
hắn đối với nàng chỉ có lòng tràn đầy tình yêu, nhưng hiện tại, bóng ma
cừu hận từng tấc bao trùm toàn bộ trái tim hắn, nếu Trình Nhất Hoa là
người Bắc Đẩu Thất Tinh muốn tìm, như vậy, hắn nên làm sao với Trình Duy Ân bây giờ? Hắn nên làm thế nào với tình cảm dành cho nàng?
“Tung Hoành, anh sao vậy?” Nàng phát hiện thần sắc hắn âm u đau đớn kịch liệt, kinh ngạc lấy tay vuốt mặt hắn.
Cơ hồ là phản xạ, hắn lập tức ngăn tay nàng lại, Trình Duy Ân bị động tác của hắn dọa sợ, tay dừng giữa không trung, kinh ngạc mở to hai mắt.
“Tung Hoành?” Vì sao trong mắt hắn tất cả đều là hận ý? Nàng không
hiểu, hắn lại đang tức giận cái gì? Hắn thống khổ hít vào một hơi, cố
làm dịu đi suy nghĩ hỗn loạn như ma trào, giọng điệu lạnh như băng. “Anh còn có việc, đi trước.”
“Anh…… Không có việc gì chứ (mấy cái người này suốt ngày hỏi nhau có sao không)?” Đột nhiên nàng rất muốn hắn lưu lại, không biết vì sao, nàng cảm thấy lần này hắn đi giống như sẽ không xuất hiện nữa.
“Không có gì.” Hắn hờ hững xoay người, ra khỏi phòng, như muốn chạy trốn cái gì đó lao ra khỏi Trình gia.
Bên ngoài ánh mặt trời thật chói mắt, hắn nhắm mắt, nhất thời nhớ tới lời cảnh cáo của Thiên Xu — trăm ngàn lần đừng yêu Trình Duy Ân.
Thiên Quyền, ngàn vạn lần đừng yêu Trình Duy Ân……
Đáng giận! Hắn một quyền đấm vào thành xe, phẫn hận rủa thầm.
Đây là “trò chơi” của Thiên Xu! Tên kia đem một lòng muốn báo thù của hắn trở thành trò chơi, hơn nữa sớm tính ra Trình Duy Ân sẽ là chuyện
xấu lớn nhất trong trò chơi này.
Tên âm hiểm kia vì sao không nói cho hắn từ khi bắt đầu? Như vậy, hắn sẽ không yêu Trình Duy Ân, sẽ không lâm vào loại cục diện tiến thoái
lưỡng nan này.
Ảo não ngồi trên xe, hắn ngửa đầu dựa vào lưng ghế, bỗng nhiên, di
động vang, hắn cầm lấy nghe, giọng nói đơn điệu của Thiên Xu theo di
động truyền ra.
“Thiên Quyền, nghe nói ngươi muốn tìm ta.”
“Mục tiêu của ngươi kỳ thật là Trình Nhất Hoa đúng không?” Hắn trầm giận hỏi.
“Thì ra ngươi cũng biết……”
“Vì sao không sớm nói cho ta?” Hắn lại hỏi.
“Nói sớm cho ngươi, ngươi còn có thể để Trình Nhất Hoa sống sao?” Thiên Xu hừ lạnh.
“Ngươi không muốn hắn chết?”
“Giết một người rất dễ, Thiên Quyền, nhưng tra tấn một người, xem một người từ giàu có trở nên hai bàn tay trắng lại càng thú vị.” Thiên Xu
khẩu khí lạnh như băng.
Hắn giật mình, Thiên Xu cũng hận Trình Nhất Hoa? Đó không phải tỏ vẻ hắn cũng là một trong hơn năm mươi đứa nhỏ năm đó sao?
“Ngươi đang làm phức tạp vấn đề, phải không? Ta sớm nói qua đừng yêu
Trình Duy Ân, hiện tại, ngươi muốn làm gì?” Thiên Xu một bộ thái độ chờ
xem gió mát.
“Ta……” Đối mặt Thiên Xu, đây là lần đầu hắn không còn gì để nói.
“Đừng quên, hận Trình Nhất Hoa không chỉ mình ngươi, ta để mọi người
đến Hồng Kông, là để họ thấy kẻ buôn người năm đó vì món lãi kếch sù mà
nhẫn tâm đem hơn năm mươi đứa nhỏ bán cho phòng thí nghiệm, hơn nữa phải tra hỏi hắn ai là người mua bọn nhỏ vào phòng thí nghiệm.” Thiên Xu nói ra toàn bộ kế hoạch của hắn.
“Ngươi muốn tìm kẻ chủ mưu đứng phía sau?” Hắn biết, từ khi phòng thí nghiệm bị hủy, Thiên Xu luôn luôn tìm người đứng đằng sau phòng thí
nghiệm năm đó.
“Đúng, thật ra…… Việc Trình Duy Ân yêu ngươi với chúng ta mà nói
không phải không có ích, ngươi có thể lợi dụng nàng tìm được danh sách
ta muốn.”
“Thì ra đây mới là nguyên nhân ngươi không nói cho ta biết tình hình
thực tế……” Hai hàng lông mày nhíu chặt, hắn cắn răng cả giận nói.
Hắn cùng Trình Duy Ân mến nhau cũng là một nước cờ của Thiên Xu! Tên này dám lợi dụng tình cảm của hắn!
“Chờ toàn thành viên tập hợp, lập tức triển khai hành động.” Thiên Xu không để ý tới hắn, nói tiếp.
“Chờ chút……”
“Thiên Quyền, ta nói rồi, trò chơi tuy là ta khởi đầu, nhưng từ giờ
tới chung kết, phải xem ngươi.” Nói xong, Thiên Xu không đợi hắn đáp
lại, lập tức ngắt điện thoại.
Gia Cát Tung Hoành chưa bao giờ suy sụp như hiện tại, trong tay Thiên Xu, bất quá hắn cũng chỉ là một quân cờ.
Hắn lần này làm cách nào kết thúc trò chơi? Hắn hy sinh cái gì mới có thể thắng lợi? Trong nháy mắt ra quyết định, lòng hắn ẩn ẩn đau, chỉ vì cuối cùng hắn hoàn toàn giác ngộ, hạnh phúc khoái hoạt sớm cùng hắn
cách biệt……