Từ nhỏ, Tiêu Thường Nghiên đã vô cùng vô cùng yêu thích An Phùng, ngày nào cũng vui vẻ chạy theo chân cậu, ngọt ngào gọi. “ Anh An, anh An.” Có
cái gì vui có cái gì hay cũng đem ra chia sẻ, nếu bé có một cái bánh, bé sẽ chia đôi, nếu bé có một món đồ chơi, đều chỉ muốn cùng anh An chơi.
Nhưng An Phùng trước giờ không cho Tiêu Thường Nghiên một chút sự hứng thú
nào, có thể bởi vì từ nhỏ đã phải chăm chút một đứa trẻ còn nhỏ hơn
mình, bị bám theo khắp nơi, bị cái giọng ngọt ngào đáng yêu đó quấy phá, với cậu đó là một chuyện vô cùng phiền toái.
Thời gian trôi đi, sự yêu mến mà Tiêu Thường Nghiên dành cho An Phùng ngày càng lớn hơn,
dần vượt qua giới hạn ham thích của trẻ con, mà An Phùng cũng càng lúc
càng có nhiều cách để tránh mặt cô, không muốn nhìn thấy cô.
Đến một ngày kia, không nhịn được sự tránh né của anh, cô bất chấp tất cả để tiếp cận anh, nhưng rồi đổi lại chỉ là một sự lạnh nhạt và vẻ mặt không tình nguyện.
Sau lần đó, cô liền không nói một lời bỏ đi, đi đến nước Y xa xôi, đi 3 năm không một lần trở về. Để một mình anh ở lại, không bị bám lấy, không bị làm phiền, cho anh cuộc sống không chút vướng bận. Đáng nhẽ anh nên
vui, nhưng trong lòng lại cứ có điều gì đó mất mát.
Ngày trở về, cô đã có thể hoàn hảo có thể lạnh lùng đứng trước mặt anh, có thể mặc nhiên sai sử anh, có thể không chút để ý đến cảm nhận anh mà cùng người đàn ông khác tay ôm tay ắp, còn có thể
trước mặt người đàn ông kia mà mà nói lời châm biếm anh. “ Anh nên nhớ
anh chỉ là quản gia, còn tôi là chủ nhân của anh. Đừng xen vào chuyện
của tôi, vì CHỦ NHÂN KHÔNG CẦN MỘT ĐẦY TỚ QUÁ PHẬN!!!”