Lạnh Lùng Tể Tướng Liệt Hỏa Hoàng Đế

Chương 4: Chương 4




Sáng sớm Võ Hương đi vào Linh Long cung, vừa đến cửa đã thấy Du Trúc Liệt bị người nâng vào, nàng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lãnh Quân.

“Ngươi đem hắn làm đến như vậy?” Võ Hương nhẹ giọng hỏi Lãnh Quân.

Một bên Tối Hành đuổi đi cung nữ cùng thái giám, lắc lắc đầu, ôm Du Trúc Liệt tiến vào tẩm cung.

“Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì?” Dàn xếp Du Trúc Liệt ổn thỏa, Tối Hành cẩn thận hỏi, vạn nhất là việc kia, sẽ không thể kêu thái y.

“Ánh mắt đó là ý gì, ta là nam nhân bình thường, hắn vì bị lạnh nên bệnh mà thôi.” Lãnh Quân không cho là đúng nói.

“A!?” Võ Hương sửng sốt một chút, “Ngươi không có cùng hắn làm?”

Lãnh Quân lạnh lùng hỏi: “Ngươi chính là hoàng hậu?” Hắn khinh miệt nhìn nàng, “Thật không biết hắn sao có thể chọn ngươi làm hoàng hậu.”

Võ Hương hì hì cười: “Bởi vì chúng ta đều là người đồng hội đồng thuyền a!”

“Nga?” Lãnh Quân đánh giá nàng, “Đừng nói ngươi là nam?” Y xem hoàng hậu này thật có vấn đề.

Võ Hương buồn cười phất phất tay: “Sao có thể, ngươi xem dáng người ta hoàn mỹ như thế, sao lại là nam nhân.” Võ Hương hướng y lộ ra một nụ cười gian, “Chính là vì ta và các ngươi, tính hướng giống nhau thôi, vợ của ta cũng là phi tử trong cung, mà Liệt là người duy nhất giúp ta đạt thành nguyện vọng.”

“?” Lãnh Quân nhíu mi, “Ngươi lầm rồi, ta không biến thái như các ngươi.” Lãnh Quân quay đầu chuẩn bị chạy lấy người, “Còn có, chuyện các ngươi, ta không có hứng thú.” Thật không hiểu vì sao nàng đem loại chuyện này nói với hắn?

“Ha hả...... Không có hứng thú sao?”

“Hừ!”

“Ngươi biết không? Tiểu tử kia rất yêu ngươi, mười năm cảm tình không phải vui đùa, ngươi vì sao không chấp nhận? Bởi hắn là nam nhân giống ngươi?” Võ Hương đứng trước mặt y, nghiêm nghị nói.

Lãnh Quân âm thanh lạnh lùng không mang tình cảm nói: “Ta là người bình thường, không như các ngươi yêu đồng tính.”

“Vậy ư?” Võ Hương im lặng, “Vậy hắn tuyệt không có cơ hội!?”

“Đúng vậy, khuyên hắn không nên ngốc nghếch nữa.”

“Ngươi thật sự kẻ lãnh huyết vô tình!”

“Ta từ nhỏ đã như thế.”

“A! Hoàng, Hoàng Thượng tỉnh......” Lúc này, Thanh âm Tối Hành hưng phấn truyền đến, đánh gảy giằng co giữa hai người, “Hoàng Thượng tỉnh.”

“Ta đi.” Lãnh quân xoay người nhanh chóng li khai.

“Thật là một kẻ lạnh lùng.” Võ Hương oán giận đến bên giường, “Hoàng Thượng khá hơn chút nào không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của hắn thật làm người ta đau lòng.

“Ân, Lãnh, Lãnh Quân đâu?” Du Trúc Liệt được Tối Hành dìu đứng dậy, “Mọi người đâu!? Sao các ngươi lại ở đây?” Hắn nhớ rõ mình đang ở phủ đệ của Lãnh Quân, sao hoàng hậu cùng Tối Hành lại đến?

“Hoàng Thượng, ngươi thanh tỉnh nhìn đi, đây là tẩm cung của ngươi, Linh Long cung a!” Tối Hành nhíu mày, “Hoàng Thượng, ngươi cảm thấy thế nào? Sao lại tự làm mình sinh bệnh? Còn không vào triều sớm, ngươi có biết Thượng Thư đại nhân rất tức giận hay không?”

“Nga.” Du Trúc Liệt ứng thanh đáp.

Vẫn là y đưa ta trở về?

Lãnh Quân, vì sao?

“Cái gì? Đây là rất chuyện trọng yếu a!” Tối Hành dằn lòng không được vỗ vỗ đầu hắn, “Ngươi không phải là não bộ cháy hỏng chứ!?”

“Tối Hành, ta thất bại rồi!” Du Trúc Liệt cắn cắn môi trước mặt Tối Hành, “Ngươi nói vì cái gì, vì cái gì hắn không thích ta? Bởi ta là nam nhân sao?”

“Ai...... Đại khái hắn thật sự không thể chấp nhận loại tình cảm này!” Võ Hương thở dài, ngồi vào bên cạnh.

“Không phải ngươi nói chỉ cần ta dâng đến miệng, hắn sẽ......”

“Hoàng Thượng, ta nói nếu là nữ tử, còn nam nhân thì không đồng dạng!” Võ Hương chỉ kém không té xỉu.

“Ngươi rõ ràng nói nhất định sẽ thành công mà.” Hắn nhớ tới bộ dáng lời thề son sắc của Võ Hương, hiện tại không phải đã thất bại sao?

“Nga? Ta có nói sao?”

“Có.” Định giả vờ?

“Không có!”

“Có, chính là có!”

“Ta thật sự chưa nói a! Nhất định là Hoàng Thượng nhớ lầm, bằng không ngươi hỏi Vũ phi, nàng lúc ấy cũng ở đây!” Võ Hương bày ra vẻ mặt “chân thật” nói.

Du Trúc Liệt thiếu chút nữa tức chết: “Hỏi Vũ phi, nàng chắc chắn giúp ngươi!” Hắn cũng đâu phải đồ ngốc.

“Sự thật chính là sự thật!”

“Võ Hương, ngươi, ghê tởm!”

“Hoàng Thượng, cẩn thận long thể.” Tối Hành gặp Du Trúc Liệt trèo xuống giường, vội đỡ lấy hắn.

“Ngươi tránh ra, ta hôm nay phải hảo hảo giáo huấn nàng, thật sự là càng ngày càng không phân lớn nhỏ.”

“Không phân lớn nhỏ?” Võ Hương hướng hắn cười duyên dáng, “Hoàng Thượng, ta so với ngươi lớn hơn nha.”

“A ────”

Thật sự là đánh ghét mà!!!

........................................................................

Hôm nay, Du Trúc Liệt dưới sự chờ đợi của quần thần ngồi long ỷ trên Nguyệt Long điện, hắn lười biếng dựa lưng vào ghế, tầm mắt dán trên người Lãnh Quân không dời, hắn cảm thấy hảo mất mặt, chính mình chẳng những không câu dẫn thành công, còn bị y để ngoài cửa, rồi mang một thân bệnh trở về.

Nhưng trong mắt mọi người biểu hiện này biến thành ngượng ngùng, thẹn thùng linh tinh, đến nỗi hắn lười biếng dựa lưng cũng bị cho thành miệt mài quá độ??

Chúng thần nhìn thoáng qua vẻ lạnh lùng của Lãnh Quân, không hẹn mà cùng thở dài.

Lãnh Quân nhìn chống lại Du Trúc Liệt, hai hàng lông mày khiêu khởi, vẻ mặt như xem kịch vui.

“Mẹ nó!” Du Trúc Liệt đột nhiên đại hỏa vỗ xuống long ỷ, dọa Tối Hành đứng một bên thiếu chút té ngã.

“Hoàng, Hoàng Thượng?” Hắn lại làm gì a? Tối Hành không hiểu ra sao hỏi.

Du Trúc Liệt hung hăng cho hắn một cái xem thường thật to: “Vừa rồi kẻ nào thở dài đều đứng ra cho ta.”

Gì?? Mọi người không khỏi há hốc mồm.

“Đều điếc sao?”

Quần thần ngươi xem ta, ta xem ngươi, không biết làm sao cho phải, cuối cùng vẫn là Võ Đạt thành thật đứng dậy trước nhất.

Du Trúc Liệt mày kiếm hơi nhíu: “Ngươi đứng ra làm gì?”

“Thần......”

“Không cần thần đến thần đi, đứng yên một bên cho ta.” Du Trúc Liệt nhìn quan lại dưới điện, “Các ngươi vừa rồi thán cái gì? Hả?”

“Hoàng, Hoàng Thượng,......” Này làm sao nói!

“Hừ! Toàn bộ ra bên ngoài chịu hai mươi trượng cho ta!” Nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi.

“Chờ một chút!”

“Chuyện gì?” Du Trúc Liệt quay đầu bất mãn nhìn Võ Phi.

“Hoàng Thượng, ngài qua loa như thế liền phạt trượng hình, thật có chút không ổn?” Hoàng Thượng quả nhiên bị yêu nghiệt Lãnh Quân này mê hoặc, đúng là hồng nhan hoạt thủy ni!

Du Trúc Liệt nheo lại hai song mâu: “Có gì không ổn? Ta chính là thánh chỉ, ngươi nói ta sai?”

“Thần không dám.”

“Nga? Không dám? Trong lòng ngươi chắc đã muốn nói như vậy lâu rồi nhỉ?”

“Thần, thần là do quá hoảng hốt!”

“Hoảng cái đầu ngươi! Người tới, đem hắn đầu tiên tha đi ra ngoài.”

“Hoàng Thượng, ngươi...... Không thể a!” Võ Phi bị dọa thiếu chút vỡ mật, hắn một lão xương cốt, sao chịu được hai mươi trượng hình?

“Sao không thể? Tha ra ngoài.”

“Hoàng Thượng!” Cuối cùng Lãnh Quân nhịn không được lạnh lùng quát một tiếng.

Chịu nói chuyện?

“Gì?” Du Trúc Liệt nhìn về phía y.

“Hoàng Thượng, ngài sao có thể như thế?” Lãnh Quân thuyết.

“Ân?”

“Hoàng Thượng, ngài lâm triều không nghe quần thần thượng tấu, lại bởi vì bọn họ vô tội thở dài mà trượng hình, ngài như vậy cùng hôn quân có gì khác biệt? Hơn nữa Hoàng Thượng mỗi lần vào triều đều là lười nhác, cho dù quần thần không chỉ trích nhưng về tình sao có thể chấp nhận, muốn trách thì trách chính bệ hạ.” Lãnh quân nói một hơi, khiến quần thần không khỏi há hốc mồm, cách nhìn Lãnh Quân cũng thay đổi rất nhiều, bởi vì y đã nói những điều bọn họ không dám nói a!

Âu Ứng Hữu một bên còn chớp chớp mắt nhìn Lãnh Quân, khiến y cả người khó chịu.

“Ngươi!” Du Trúc Liệt nhãn trung thiểm động, có chút phiền não nhìn y, “Câm miệng!”

“Hoàng Thượng, ta xem ngài vẫn là không nên giống tiểu hài tử thích đùa giỡn, hảo hảo nghe thần thượng tấu đi!” Lãnh Quân không chút lưu tình, gằn từng tiếng trào phúng nói với Du Trúc Liệt, khiến hắn hỏa đại không thôi, tâm lại đau đến chẳng cách nào hít thở.

Mắt lạnh nhìn y trong chốc lát, Du Trúc Liệt cuối cùng ngồi trở lại long ỷ: “Có việc thượng tấu, vô sự bãi triều.” Hữu khí vô lực trong lời nói làm mọi người phút chốc nhẹ nhàng thở ra.

........................................................................

Võ Phi hung tợn trừng mắt Lãnh Quân, lòng nén giận việc y đoạt vị trí trong triều của mình.

“Hoàng Thượng, thần có việc thượng tấu.”

Du Trúc Liệt miễn cưỡng nhìn Võ Phi: “Nói.” Lão già này phiền chết được.

“Hoàng Thượng, gần nhất phía nam có một sơn trại phi thường kiêu ngạo, không chỉ nơi nơi cường thưởng gái nhà lành, lừa gạt dân chúng, không xem vương pháp ra gì, thần khẩn cầu Hoàng Thượng tiêu diệt chúng.”

“Cái gì?” Sao ngay cả chuyện này lão cũng quản.

“Võ Đạt mang binh, thảo phạt bọn chúng.”

“Thật là, cũng không phải ra chiến trường, đừng làm lớn chuyện, tránh dân chúng chế giễu.” Chỉ là một cái sơn trại, lại muốn phái ra Đại tướng quân Võ Đạt đi thảo phạt? Thần kinh!

“Hoàng Thượng, này lại càng không ổn, sơn trại kia đã khiến dân chúng khốn khổ không ít......”

“Hoàng Thượng, không bằng để thần lén dẫn binh tiêu diệt chúng!” Lãnh Quân bỗng nhiên mở miệng chen vào nói, cho Võ Phi một cái xem thường.

“Ngươi muốn đi?” Du Trúc Liệt sắc mặt khẽ biến, “Không cho phép.”

“Vì sao?”

“Rất nguy hiểm.” Lãnh Quân thế nào cũng là thư sinh văn nhược, nếu tiến vào sơn trại, khẳng định không tốt.

“Hoàng Thượng không tin vi thần?”

“Không, không phải, ta chỉ là.....”

“Hoàng Thượng, thần là muốn cho mọi người biết thần không phải hư danh.” Chuyện tể tướng kỳ thật chính y cũng rất khó xử, y không thích người khác ở sau lưng nói ra nói vào, cho nên nếu lần này y có thể đơn độc tiêu diệt sơn trại kia, nhất định có thể miễn được không ít phiền toái, cũng để con cáo già Võ Phi kia nhận rõ sự thật, Lãnh Quân y cũng không dễ chọc!

“Này......”

“Thỉnh Hoàng Thượng cho phép.”

“Lãnh Quân!”

“Hoàng Thượng, nếu ngài lo lắng, xin để thần cùng đi.” Âu Ứng Hữu vội lấy cớ, nếu có thể một mình ở chung với Lãnh Quân, hắn không sợ không chiếm được thư sinh văn nhược này.

“Ngươi?” Du Trúc Liệt hoài nghi nhìn hắn, “Không được.” Người này vẻ mặt háo sắc, tuyệt đối không tốt.

“Ta cũng thấy không ổn.” Lãnh Quân mặt lạnh nhìn Âu Ứng Hữu.

Âu Ứng Hữu bất mãn kháng nghị: “Vì cái gì?”

“Bởi vì ta ghét ngươi, nhìn là đau dạ dày.” Lãnh Quân không lưu tình nói.

“A?” Không ngờ Lãnh Quân lại nói trực tiếp như thế, làm hại Âu Ứng Hữu sắc mặt một trận xanh một trận trắng.

“Hoàng Thượng, ngài có thể cho Võ Đạt theo ta, như vậy ngài sẽ yên tâm đi?”

“Này......” Lãnh Quân thái độ không cho cự tuyệt, mà mình hiện tại đang suy nghĩ phương pháp lấy lòng y, nếu phản đối nữa hắn sợ y sẽ phản cảm.

“Được rồi! Trẫm đồng ý!”

“Kia, thần tạ ơn Hoàng Thượng.”

“Hừ!” Võ Phi hừ lạnh một tiếng, lập tức giống như nghĩ đến quỷ kế gì, mắt hồ ly đày sự gian trá – xoay động, cười lạnh trong lòng.

Đối với địch ý của Võ Phi Lãnh Quân hoàn toàn không để trong mắt, hắn chính là vẫn lãnh ngạo đến tận khi bãi triều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.